Huyền Giới Chi Môn

Chương 742: Dùng đạo của người (1)




Vào giờ khắc này, bạo động lẫn chém giết tại tầng mười bốn vẫn đang tiếp tục, hơn nữa ngày càng kịch liệt hơn.
Số Tử linh huyễn thú vây đám đệ tử Ly Hỏa quan đã lên tới hơn 300 con.
Đám đệ tử Ly Hỏa quan vì sớm đã có biện pháp ứng đối, lại thêm Ôn Hoa chỉ huy thỏa đáng, từ khi khai chiến đến giờ mới tổn thất ba người.
Hơn hai mươi người còn lại lúc này đã chụm lại một chỗ, hoàn toàn lấy trạng thái phòng thủ chống đỡ từng làn sóng tiến công.
Có điều dưới sự tấn công điên cuồng của đám huyễn thú, có thể thấy họ không chống đỡ được bao lâu.
- Ôn sư huynh, huyễn thú càng giết càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp!
Dương Đức điều khiển một thanh pháp bảo phi đao, chống đỡ đám huyễn thú xung quanh công kích, lo lắng nói.
Những đệ tử khác cũng liên tiếp nhìn về phía Ôn Hoa.
Ôn Hoa hiện giờ vung vẩy Lưu tinh chùy trong tay, đón đỡ những huyễn thú kia, thầm kêu khổ trong lòng, hiển nhiên cũng có chút bất ngờ với tình hình trước mắt.
- Các vị, cứ bị vây khốn phòng thủ ở đây sớm muộn cũng sẽ bị những huyễn thú này diệt sạch. Theo ý của ta thì những huyễn thú này dường như đang hội tụ về phía cột sáng màu xám, vậy chúng ta sẽ đi ngược đường, tới sơn cốc phía đông tránh né một hồi, như vậy có thể tránh thoát những huyễn thú này.
Ôn Hoa nói.
- Ôn sư huynh nói đúng, bất kể nói như nào thì sơn cốc kia cũng dễ phòng thủ hơn nhiều.
Phương Đồng Tây nhìn về phía đông, gật đầu nói.
Những người khác nghe vậy đều cảm thấy có lý, tất cả nhìn về phía Ôn Hoa.
Cách đó không xa, Thạch Mục và Yên La đứng chung một chỗ, liên thủ chống đỡ đám Tử linh huyễn thú xung quanh, nghe được tiếng nói chuyện cũng nhìn sang.
Tây Môn Tuyết ở một phía khác hai người, Bạch ngọc linh xích trong tay linh quang lưu chuyển, đồng thời một luồng ngũ thải hà quang lượn lờ quanh người, bảo vệ nàng ở bên trong.
- Thế nhưng chúng ta làm cách nào mới có thể đột phá, số lượng huyễn thú thực sự quá lớn.
Dương Đức hỏi.
- Ta có một biện pháp có thể tranh thủ được chút cơ hội.
Ôn Hoa trầm mặc một chút, cất giọng nói.
Những người khác sớm đã kiệt sức, chỉ cần có thể chạy thoát đương nhiên không nói hai lời, đua nhau gật đầu.
- Dương Đức, ngươi chặn thay ta một hồi.
Ôn Hoa nói một tiếng, thân hình lóe lên, lùi vào trung ương vòng người, vị trí của hắn lập tức có mấy người bên cạnh bù vào.
Trong miệng hắn lẩm bẩm, hai tay vung vẩy.
Sau đó từ Thiên linh cái lóe lên ánh sáng, một tấm cổ kính màu tím từ trong bay ra.
Hai tay Ôn Hoa nhanh chóng bấm pháp quyết, cổ kính bay tới giữa không trung, phóng ra lượng lớn ánh sáng tím, nhưng kỳ quái là không hề có cảm giác chói mắt, trái lại rất nhu hòa.
Sắc mặt hắn nghiêm nghị, trong miệng niệm chú ngữ, sau đó phun ra một ngụm máu tươi lên cổ kính.
Hoa văn trên cổ kính sáng lên hết cỡ, ánh sáng lóe lên, hòa vào hư không, biến mất không thấy đâu.
Nơi cổ kính hòa vào, hư không hiện ra gợn sóng nước.
Khóe mắt Thạch Mục nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên, nhìn sang Yên La, lúc này Yên La cũng đang chú ý tới chỗ đó.
Đúng lúc này, gợn sóng hư không kịch liệt nổi lên.
Tiếng phụt phụt liên tiếp vang, bầu trời đột nhiên nứt ra vài khe hở, lượng lớn ánh sáng tím nhu hòa từ trong hư không bay ra, chiếu rọi đám huyễn thú xung quanh.
Phàm là huyễn thú bị ánh sáng tím chiếu rọi, thân thể lập tức bị đình chỉ, dường như bị một loại sức mạnh quỷ dị đóng băng lại.
Phạm vi ánh sáng tím bao trùm rất rộng, đa số huyễn thú vây đệ tử Ly Hỏa quan lại đều bị ánh sáng tím bao phủ, động tác ngưng lại.
- Ta không kiên trì được bao lâu, mọi người đi mau!
Hai tay Ôn Hoa giơ lên trời, giữ tư thế cổ quái, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run run.
Đám đệ tử Ly Hỏa quan đại hỉ, tất cả không nói thêm gì, toàn lực bay ra ngoài.
Ba người Thạch Mục, Yên La, Tây Môn Tuyết cũng trốn ra ngoài theo mọi người.
Có điều khi bọn họ bay được nửa đường, mặt đất phía trước bên trái Ôn Hoa đột nhiên nứt ra, một con cương thi huyễn thú to lớn, toàn thân đen kịt chui ra, há lớn miệng, một luồng ánh sáng đen tốc độ cực nhanh đánh lên người Ôn Hoa.
Sắc mặt Ôn Hoa thay đổi, mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh hào quang tim giữa không trung chiếu xuống run rẩy kịch liệt, xuất hiện mấy khe hở.
Lập tức có không ít huyễn thú khôi phục bình thường, một lần nữa đánh tới chỗ đám người Thạch Mục, mưa ánh sáng đủ màu sắc bắn về phía họ.
Mà đám đệ tử Ly Hỏa quang đang bay trốn ra bên ngoài lập tức đại loạn, có không ít người chạy tán loạn ra bốn phía.
Vào lúc này, thân hình Dương Đức và Phương Đồng Tây lóe lên, lấy pháp bảo ra, thả ra lượng lớn tử sắc lôi mang, một lần nữa tạo thành màn sáng, chặn luồng công kích lại.
- Mọi người chớ loạn, theo kế hoạch tập hợp ở sơn cốc nhỏ phía đông.
Dương Đức quái lớn.
Những người còn lại nghe vậy, đua nhau dùng thủ đoạn của bản thân giết về phía đông.
Nhưng Thạch Mục và Yên La thừa dịp rất nhiều Tử linh huyễn thú bị cấm cố, bay về một phía khác của sơn mạch.
- Lôi sư huynh, các ngươi đi đâu vậy?
Tây Môn Tuyết thấy vậy, hỏi.
- Ta và Lâm sư muội định tử chiến tới cùng, xông vào đường hầm không gian kia.
Thạch Mục có chút do dự, nói.
- Chuyện này... Hai vị bảo trọng, thứ cho tiểu muội không mạo hiểm cùng.
Tây Môn Tuyết nghe vậy, trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.