Huyền Giới Chi Môn

Chương 733: Hợp mưu (2)




- Đại sư huynh, ngươi thấy thế nào?
Bên người Ôn Hoa, một tên đệ tử trung niên gầy gò hỏi.
Ánh mắt Ôn Hoa lấp lóe, không biết đang suy nghĩ gì.
***
Cùng trong lúc đó, tầng không gian thứ mười hai.
Dưới một tòa núi tuyết chọc trời, tiếng chém giết vang lên không ngừng, mấy chục cột sáng màu tím phóng thẳng lên trời, nhuộm tuyết rơi thành màu tím.
Hơn ba mươi tên đệ tử Ly Trần tông đang bị hơn trăm con thằn lằn giáp băng vây vào giữa, phía trên cũng có không ít Tuyết Diên bay lượn xung quanh, thỉnh thoảng vồ xuống.
Những người này trên ống tay ở đạo bào thêu những ký hiệu không giống nhau, hiển nhiên là đến từ những đạo quan khác nhau.
Trong đó có đệ tử Cấn Sơn quan, có đệ tử Tốn Phong quan, nhân số nhiều hơn là đệ tử Khôn Địa quan, cũng có lác đác vài tên đệ tử Ly Hỏa quan ở trong.
- Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, các vị sư huynh đệ không nên từng người ứng chiến, hãy kết Lôi trận đối phó.
Một thanh niên tóc ngắn nhíu chặt mày, lớn tiếng quát.
Tiếng nói của hắn vừa ra, mười mấy tên đệ tử Ly Trần tông nhìn trái nhìn phải mấy lần, không quan tâm đối phương là đệ tử quan nào, lập tức tự tổ hợp với nhau, bốn người thành một trận, tạo thành bảy tám Chân Lôi trận pháp.
Bên dưới đỉnh núi tuyết, tiếng xẹt xoẹt liên tiếp vang lên, tử điện lóe lên không ngừng, từng trận pháp giống như những cái hộp vuông, tiếng thằn lằn giáp băng gào thét không ngừng vang lên.
Tên thanh niên tóc ngắn kia cầm trong tay một thanh đoản bổng màu đen, toàn thân nhẹ nhàng bay lên, thanh bổng trong tay vung lên đánh về phía con thằn lằn giáp băng phía trước.
Thanh đoản bổng phóng ra một viên cầm sét tím, tạo thành một đường vòng cung giữa không trung, bắn trúng đầu con thằn lằn.
Ầm một tiếng!
Đầu con thằn lằn khổng lồ nổ tung, thân thể to lớn chưa kịp rơi xuống đã hóa thành vô số điểm sáng tản đi.
Ở bên cạnh cách đó không xa có một đạo cô trẻ tuổi tóc búi cao, trong tay cầm một thanh loan nhận màu tím, vung về phía người bên cạnh.
Một luồng loan nguyệt màu tím xoay chuyển bay ra, đi vòng quanh cổ một con thằn lằn giáp băng khổng lồ.
Phụt một tiếng!
Đầu con thằn lằn giáp băng kia rời khỏi cổ, rơi xuống.
Một phía khác, một con thằn lằn giáp băng khổng lồ bị vây trong trận pháp, miệng đột nhiên há ra, một luồng sương mù trắng mãnh liệt phun ra.
Cùng lúc đó, phía trên liên tiếp vang lên tiếng hót, bảy tám con Tuyết Diên gào thét lao xuống.
Màn sáng tím vây quanh nó gặp sương trắng lập tức bị phủ một lớp sương, lại thêm Tuyết Diên lao xuống, tấn công, lập tức vỡ vụn ra.
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, bốn tên đệ tử tạo thành Lôi trận ngoại trừ một tên chật vật tránh thoát được một kiếp, ba người còn lại bị sương trắng đông cứng, hào quang lóe lên, bị truyền tống r khỏi Huyền Khung tháp.
Cuộc chiến này kéo dài ròng rã hai ba canh giờ, sau khi tổn thất chừng mười người đội ngũ này mới tiêu diệt hết hơn trăm con huyễn thú.
***
Trên một cánh đồng tuyết cũng tại không gian tầng mười hai, một đội ngũ chừng hai mươi người đứng ở trước một đường hầm không gian.
- Nhờ có Dư sư đệ có lực cảm ứng không gian vượt xa người thường mới phát hiện ra đường hầm không gian này, nếu không phải vậy thì không biết chúng ta phải đi lòng vòng ở đây bao lâu nữa. Một tên đệ tử Khôn Địa quan lên tiếng nói với mọi người xung quanh.
- Hoắc sư huynh nói quá rồi, đường hầm không gian nơi này hẳn là đã bị người động tay chân, do đó mọi người mới không cảm ứng được.
Một tên đạo sĩ trẻ tuổi cao gầy đáp.
- Không chỉ như vậy, số huyễn thú tụ tập nơi này vượt xa chỗ khác, quá nửa là có người cố ý tạo ra.
Một phụ nhân trung niên dáng người xinh đẹp bổ xung.
- Đến rốt cục là người nào làm ra?
Đại hán vừa rồi hỏi, lập tức nghĩ tới điều gì, mọi người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
***
Trong không gian tầng mười ba, trên một ngọn núi màu đen lóe lên một luồng hào quang trắng.
Dưới đoàn hào quang này có ba bóng người đứng.
Một trong số đó tướng mạo anh tuấn, trong tay cầm một chiếc quạt bạch ngọc, bề ngoài rất có phong độ nhã sĩ, đó chính là đại đệ tử Càn Thiên quan Mạc Lận Hối.
Đứng ở bên người hắn chính là Chấn Lôi quan Vạn Hổ Tòng, giờ khắc này đang ôm hai cánh tay nhìn hắn, trên khuôn mặt tàn nhẫn, cặp lông mày thô đen hơi nhíu, không hề có dáng vẻ lỗ mãng khi trước.
- Mạc Lận Hối, mục đích kế sách kéo dài mà ngươi bố trí khi trước đã đạt được, chuyện tiếp theo ngươi xác định không có vấn đề gì chứ?
Vạn Hổ Tòng hỏi.
Mạc Lận Hối còn chưa kịp trả lời, nữ tử xinh đẹp bên người hắn đã khẽ cười một tiếng, mở miệng trả lời:
- Vạn Hổ Tòng, nếu như ngươi lo lắng như vậy thì hiện giờ lui khỏi là được. Cho dù chỉ có hai người ta và Mạc sư huynh, kế này vẫn có thể thành.
- Hừ, đúng là đồ đàn bà. Việc này can hệ trọng đại, liên quan tới lợi ích ba quan chúng ta đương nhiên là cần phải cẩn thận không chút sơ hở.
Vạn Hổ Tòng nhíu chặt mày, hừ lạnh một tiếng nói.
- Được rồi, hai vị chớ cãi nhau. Chỉ cần làm theo kế hoạch của ta thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Mạc Lận Hối đánh gãy cuộc tranh chấp của hai người, mở miệng nói.
Vạn Hồ Tòng và Thủy Phong Nguyệt trừng mắt nhìn nhau, nhưng không nói gì nữa.
Đúng lúc này Mạc Lận Hối như cảm ứng được gì đó, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
- Tên Ôn Hoa kia đúng là có chút năng lực, đã phá tan trận pháp phong cấm mà chúng ta bố trí, xem ra chúng ta cũng cần tăng nhanh tốc độ.
Sau một chút, hai mắt Mạc Lận Hối lại mở ra, khẽ nhíu mày nói.
Dứt lời, ba người kia bay lên, nhảy vào trong luồng sáng trắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.