Huyền Giới Chi Môn

Chương 667: Hung hăng (2)




Cùng lúc đó, ánh sáng lam trên người mấy người còn lại dần dần tản đi, băng chậm rãi tan rã, tất cả đều run rẩy, co quắp ngã xuống đất, ánh mắt nhìn Thạch Mục tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- Đi thôi.
Thạch Mục không để ý tới bọn chúng, nói với Huyền Thanh lão đạo.
- Đa tạ... Xin mời đi theo ta.
Huyền Thanh lão đạo chắp tay cúi chào, dẫn hai người Thạch Mục tới trước tòa cung điện màu đen kia.
Đi vào trong cung điện đen, xuyên qua tiền đường, đi qua một tấm bình phong, dẫn hai người Thạch Mục tới hậu điện, một trận pháp truyền tống do chín cây Bàn Long trụ xây thành lộ ra.
- Truyền tống trận này có thể truyền tới nơi nào?
Thạch Mục đánh giá một chút, mở miệng hỏi.
- Không dám lừa đạo hữu, khoảng cách truyền tống trận này có hạn, chỉ có thể truyền tống đến Ô Dương tinh.
Huyền Thanh lão đạo đáp.
- Ô Dương tinh?
Thạch Mục nhíu chặt chân mày.
- Ô Dương tinh là một tinh cầu cách nơi này gần nhất, không phải là nơi mà Yên Trần tinh ta có thể so sánh, bên kia cũng không thiếu truyền tống trận.
Huyền Thanh lão đạo lên tiếng.
Thạch Mục và Yên La liếc nhìn nhau, phất tay bắn ra ba viên linh thạch cực phẩm đưa cho lão đạo, mở miệng nói:
- Có thể bắt đầu rồi!
Huyền Thanh lão đạo nhận lấy linh thạch, vừa nhìn trên mặt đã hiện ra vẻ kinh hỉ, nhìn hai người Thạch Mục một chút, lập tức bắt pháp quyết, đánh ra một luồng ánh sáng xám về phía truyền tống trận!
Chỉ thấy truyền tống trận khẽ chấn động, một bệ đá màu đen chậm rãi bay lên khỏi mặt đất.
Thạch Mục đi lên phía trước, lấy ra một viên tinh thạch to bằng ngón cái, đặt xuống chính giữa đài đá trong trận pháp.
Theo tiếng chú ngữ vang lên, Bàn Long trụ tỏa ra hào quang chói mắt, Thạch Mục và Yên La biến mất không thấy đâu.
***
Di Dương tinh vực, Minh Ngọc tinh, Hải Lan thành.
Minh ngọc tinh là một trong ba đại Thánh địa ở Di Dương tinh vực, một trong số tinh cầu phụ thuộc ở Ly Trần tông, Hải Lan thành vị trí gần biển, diện tích lên tới gần ngàn dặm, nhân khẩu trong thành lên tới mấy ngàn vạn, chính là tòa thành lớn nhất Minh ngọc tinh.
Phóng tầm mắt nhìn trong thành đâu đâu cũng có những tòa kiến trúc cao lớn, san sát nối tiếp nhau, đường phố rộng rãi, cung điện liên miên, còn có rất nhiều dòng sông cắt ngang qua thành, sóng nước dập dờn, thuyền bè đi lại nối đuôi nhau.
Bên trong một tòa cung điện màu trắng to lớn trong thành, một tòa trận pháp truyền tống to lớn vang lên tiếng kêu ong ong.
Đây là một tòa trận pháp truyền tống cấp tinh vực ở Minh Ngọc tinh, thỉnh thoảng có rất nhiều người từ trong trận pháp ra ra vào vào, vô cùng náo nhiệt.
Trong đại điện có không ít tu sĩ trông coi, trong đó không thiếu tồn tại Thiên Vị.
Phí sử dụng trận pháp truyền tống tinh vực vô cùng cao, hàng năm Hải Lan thành lợi dụng truyền tống trận kiếm được lượng lớn của cải.
Vào lúc này, trận pháp rung động, hai bóng người từ trong hiện ra.
Một thanh niên mặc áo bào xanh, thân hình cao lớn, dáng vẻ đoan chính, người còn lại là thiếu nữ đồ trắng, dáng người thướt tha, toàn thân tỏa ra khí tức xuất trần, tuy rằng trên mặt đeo một tấm khăn trắng những cũng khó lòng che dấu dung nhan tuyệt mỹ.
Hai người trong trận pháp, nam tử áo bào xanh tỏa ra khí tức mạnh mẽ, hiển nhiên là một tồn tại Thiên Vị, hơn nữa còn rất mạnh mẽ. Nữ tử khí tức có chút bất ổn, dường nhưu có thương tích ở trên người.
Hai người đi ra khỏi trận pháp, thiếu nữ đồ trắng kia đột nhiên nhíu đôi mày thanh tú, sắc mặt trắng nhợt, khí tức trên người chấn động.
- Sao vậy?
Nam tử áo bào xanh vội vã quay đầu nhìn sang, hỏi.
- Không sao, lực không gian khi truyền tống xa có chút lớn, ảnh hưởng tới thương thế mà thôi.
Thiếu nữ đồ trắng nói.
- Vậy chúng ta cứ chậm rãi đi, nghỉ ngơi trên tinh cầu này một thời gian, nơi này linh khí thiên địa cũng khá nồng nặc, hẳn là sẽ có yêu thú Thiên Vị.
Nam tử áo bào xanh nói.
Hai người này chính là Thạch Mục và Yên La, lúc này bọn họ đã rời khỏi Yên Trần tinh được nửa năm.
Thạch Mục định trở về Thanh Lan Thánh địa, có điều nơi này nằm trong phạm vi thế lực Ly Trần tông, cách Thanh Lan Thánh địa quá xa, muốn trở về trước tiên phải tới Thiên Ẩn tinh, nơi Ly Trần tông đóng trú, vì vậy hai người tiến về Ly Trần tông, hiện giờ đã đi được hơn nửa lộ trình.
Yên La gật đầu, hai người sóng vai đi ra khỏi truyền tống trận.
Bên ngoài đại điện là tường thành cao vút, ước chừng trăm trượng, từ nơi này nhìn xuống, người đi dưới đường phố bên dưới đều vô cùng nhỏ bé, giống như giun dế.
Đưa mắt nhìn ra có thể nhìn thấy biển lớn phía ngoài thành, cả một vùng rộng lớn như phỉ thúy xanh lam, gió biển mát mẻ thổi vào khiến trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thoải mái.
Bức tường cao vút này dường như là kỳ cảnh ở trong thành, hiện giờ có không ít người đứng xem quang cảnh phía dưới.
Thạch Mục cũng không kìm được nhìn vài lần, cảm thấy cảnh sắc nơi này cũng không tệ.
Có điều hắn đi nhiều hiểu rộng, cảnh vật mỹ lệ gấp trăm lần nơi này cũng đã sẽ qua không biết bao nhiêu, cũng không quá chú ý, tiếp tục đi khỏi đây.
Đi về trước mấy bước, lông mày hắn đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía sau.
Phía sau Yên La không đi theo, đứng ở trên tường thành, ngẩn ra nhìn cảnh sắc xa xa.
- Sao vậy?
Thạch Mục đi tới, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.