Huyền Giới Chi Môn

Chương 664: Xông vào (1)




Nửa tháng sau, trên một bình nguyên đỏ thẫm rộng mênh mang có một tòa núi lửa cao hơn ngàn trượng đứng sững sững.
Ầm ầm ầm!
Theo tiếng nổ kịch liệt vang lên, cả tòa bình nguyên dường như vì đó mà chấn động.
Trong miệng núi lửa to lớn không ngừng có khói đen bốc ra, bên trong còn mang theo dung nham nóng chảy, không ngừng phun bắn khắp nơi.
Trên bầu trời cách núi lửa không xa xuất hiện hai bóng người một xanh một trắng, lơ lửng giữa không trung, từ xa nhìn về phía này.
Thanh niên cao lớn mặc áo bào xanh kia mắt kiếm mày sao, dáng vẻ anh khí, mà nữ tử cung trang trắng đứng sóng vai với hắn vóc người yểu điệu, có vài phần xuất trần.
Hai người này chính là Thạch Mục và Yên La.
- Cũng sắp đi ra rồi...
Thạch Mục nhìn chăm chú vào miệng núi lửa, mở miệng nói.
Vừa dứt lời, từ miệng núi lửa lại một lần nữa truyền ra tiếng nổ vang.
Ngay sau đó, một cột lửa to lớn từ miệng núi lửa phóng lên trời, đâm thẳng mây xanh, sau đó tiện đà rơi xuống, dung nham nóng chảy chậm rãi chảy xuống bốn phía quanh núi lửa.
Cùng lúc đó, tro bụi xám tích tụ nơi núi lửa và khói đen đồng thời bốc lên, khiến bầu trời nhuộm màu xám trắng.
Thạch Mục phất tay đánh lên đỉnh đầu, một màn sáng hình bán cầu màu xanh lam nhạt hiện ra, che chở cho bọn họ, khói bụi và dung nham bắn tới khi rơi lên màn sáng xanh lam này giống như rơi vào mặt nước, hơi chìm xuống dưới một chút rồi lướt trên đó, rơi xuống.
- Đến rồi.
Đúng lúc này, Yên La khẽ mở miệng nói.
Thạch Mục đưa mắt nhìn tới chỉ thấy xúc tu đen lít nhít từ trong khói núi lửa dày đặc xuất hiện.
Ngay sau đó, từng cái đầu to bẹt dò xét đi ra, trên những cái đầu là những con mắt to đỏ sậm, như những chiếc đèn lồng, trong khói đen như trời sao lóng lánh, có vẻ quỷ dị mà bắt mắt.
Xoẹt xoẹt một tiếng.
Sau lưng Thạch Mục hiện ra đôi cánh lửa, dưới chân khẽ động, cả người lướt ra khỏi màn sáng lam nhạt kia, trực tiếp bay tới trước miệng núi lửa.
Gàoooo
Một tiếng kêu động trời truyền đến, những chiếc đầu to lớn, đen kịt, lúc nhúc từ trong miệng núi lửa đi ra, cặp răng nanh giống như những chiếc kìm cong không ngừng đóng mở.
Tiếng xé gió mãnh liệt.
Từng luồng dung nham nóng rực từ trong miệng chúng bắn ra, giống như một thanh trường thương lửa, che ngợp bầu trời bắn tới.
Thạch Mục thấy vậy, một tay khẽ nhấc, trong miệng khẽ ngâm, từng luồng ánh sáng lam giống như sóng nước mãnh liệt tỏa ra, hình thành một màn sáng xanh nhạt trước người hắn, mặt ngoài sóng nước dập dờn.
Phụt phụt...
Dung nham nóng rực đánh lên trên màn sáng chỉ phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ, sau đó trên màn sáng hiện ra gợn sóng, vặn vẹo, hơi nước trắng bay lên, những dung nham kia cũng bị làm lạnh lại.
Những yêu thú trong miệng núi lửa thấy thế, dồn dập xông ra, từng cái bóng đỏ thẫm tranh nhau bắn tới, từng con từng con yêu thú rết khổng lồ toàn thân được giáp đen bóng loáng bao bọc đánh tới, có gần trăm con.
Những con rết này ngẩng cao đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ, giương chiếc răng nanh như kìm sắt ra, lao tới chỗ Thạch Mục, trong miệng liệt diễm cuộn trào, phụt ra lượng lớn dung nham, khí thế khiến người kinh hãi.
Hai mắt Thạch Mục lóe lên tinh quang, lui về sau nửa bước, bàn tay kéo về phía sau, màn sáng xanh lam trước người cũng bị thu lại, bao lấy nắm đấm, sau đó cánh tay đó khẽ động, quyền ảnh xanh lam như mưa hiện ra trước người, chấn động, tất cả đều hóa thành một quả cầu ánh sáng xanh lam công kích ra.
Giữa không trung liên tục bộc phát chùm sáng va chạm của một bên đỏ, một bên lam.
Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, màu xanh lam lấn áp màu đỏ, liên tiếp truyền ảo đảo.
Yêu thú rết khí thế hùng hổ lẫn dung nham chúng phun ra đều bị ánh sáng lam bao quanh, đóng băng lại, hóa thành những khối băng từ trên trời rơi xuống.
- Phá!
Thạch Mục hét lớn một tiếng, trên tay trái tỏa ra lửa trắng, một quyền đánh xuống dưới mặt đất.
Ầm!
Một luồng khí lưu vô hình cực nóng lấy Thạch Mục làm trung tâm quét ra bốn phương tám hướng, cũng thuận thế bay vút lên trời, va chạm với những băng tinh xanh lam kia.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt.
Những tảng băng kia liên tiếp vỡ ra, hóa thành thi thể vỡ vụn đầy trời. Cùng lúc đó thân thể Yên La lóe lên giữa không trung, hiện ra, từng luồng sáng âm u từ trong những mảnh vụn thi thể kia bay ra, bị nàng hút vào.
Thạch Mục nhìn khí tức của Yên La dần dần tăng lên, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
Trải qua hơn nửa tháng đi khắp nơi, rốt cục hắn đã hỏi thăm ra viên tinh cầu này tên Yên Trần tinh.
Tông môn tu luyện lớn nhất nơi này là Huyền Trần môn ở vị trí cực tây đại lục, trận pháp truyền tống rời khỏi tinh cầu duy nhất nằm trong Huyền Trần môn này.
Do vậy Thạch Mục dẫn theo Yên La, một đường chém giết yêu thú lấy thú hồn, đồng thời đi về hướng tây.
Một tháng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.