Huyền Giới Chi Môn

Chương 644: Tuyệt cảnh (1)




Ở ngoài hơn trăm trượng, toàn thân Thạch Mục tỏa ra hào quang đen trắng trùng thiên, trong tay cầm một thanh trường côn màu đen, điên cuồng múa lên, vô số khí xoáy, côn ảnh hiện lên quanh người, liên tục lưu chuyển.
Ánh sáng trắng đen trên người đột nhiên tỏa ra, giống như thái dương bộc phát, chỉ trong nháy mắt, hư không quanh Mạc Lân Vũ bị hai màu trắng đen bao phủ.
Gần như cùng lúc đó, ánh sáng trắng đen tách ra, ánh sáng đen đi xuống, ánh sáng trắng dâng lên, hình thành một không gian đen trắng to lớn, bao phủ Mạc Lân Vũ ở bên trong.
- Diệt Tiên côn pháp!
Hai luồng lực lượng không gian kinh khủng đồng thời từ trên dưới bộc phát ra, đè ép tới chỗ Mạc Lân Vũ.
Trong mắt Mạc Lân Vũ lóe lên tinh quang, nhìn xung quanh, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, nhưng cũng không hề hoảng loạn chút nào.
- Côn pháp này có thể điều động sức mạnh trời đất, diễn hóa không gian, đúng là rất đặc biệt! Có điều ngươi chỉ mới tu vi Thiên Vị sơ kỳ, hoàn toàn không phát huy ra uy lực môn côn pháp này, không thể làm gì được ta!
Mạc Lân Vũ cười lớn, ngửa đầu thét dài một tiếng, toàn thân hiện ra từng luồng hồ quang vàng to lớn, xoẹt xoẹt không ngừng.
Hồ quang màu vàng trong chớp mắt đã che kín Mạc Lân Vũ, khiến hắn trở thành người sấm sét, hồ quang điên cuồng chuyển động, hình thành một cột sáng sấm sét màu vàng cực lớn, nhanh chóng đánh xuống phía dưới.
Ầm ầm ầm!
Không gian đen trắng chấn động kịch liệt, nỗ lực hợp lại, thế nhưng dưới sức mạnh cột sáng sấm sét kia lại không thể hợp lại chút nào.
Thạch Mục sắc mặt nghiêm túc dị thường, Như Ý Tấn Thiết côn trong tay múa càng thêm mãnh liệt, không gian trắng đen xoay tròn, ánh sáng trắng đen ngưng tụ cùng nhau, hình thành hai cối xay một đen một trắng khổng lồ, xoay tròn, tiếp tục ép vào.
Cột sáng sấm sét run rẩy một trận, từng luồng sấm sét từ trong cột sáng bắn ra, dường như có phần không chịu nổi hai chiếc cối xay khổng lồ kia ép xuống.
- Ha ha, quả nhiên là tuyệt thế côn pháp, không ngờ với thực lực của tiểu tử ngươi lại có thể trốn về!
Mạc Lân Vũ ngửa đầu cười lớn, phía sau hắn hiện ra từng vòng sấm sét, khuếch tán ra xung quanh, dường như đang thai nghén thứ gì.
- Bát Hoang Lôi Long, Nguyên Thần chi tinh, ra đi!
Vào lúc này, âm thanh của Mạc Lân Vũ như thần linh trên trời, đầy rẫy uy nghiêm vô tận, dư âm không dứt, phía sau cũng thuận thế bùng nổ ra từng vầng sáng màu vàng.
Một con thần long màu vàng từ trong thiên linh cái bay ra.
Con thần long này hai mắt tỏa kim quang, nơi mi tâm còn có tiêu chí tia chớp, râu rồng thật dài, sừng rồng sắc bén, toàn thân phủ kín vảy vàng kim, tỏa ra hơi thở cực kỳ kinh khủng.
Nơi thần long màu vàng đi qua, không gian trắng đen run rẩy vặn vẹo, dường như không chịu được luồng áp lực này, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Gào....
Một tiếng rồng ngâm vang lên, trong thời khắc này, tiếng nổ rền vang khắp thiên địa!
Thân thể Thạch Mục chấn động mạnh, hai mắt nhất thời bị kim quang tràn ngập, không nhìn thấy gì, hai lỗ tai cũng ù lên, gần như không nghe thấy động tĩnh gì cả, thất khiếu chảy máu.
Thần long màu vàng há miệng rộng, một cột sáng màu vàng cực kỳ tinh khiết từ trong miệng bắn ra, phía trên không hề nhìn thấy sấm sét, thậm chí tỏa ra một loại ánh sáng ôn hòa, đanh lên cối xay màu trắng ở phía trên trời.
Cối xay màu trắng khổng lồ kia run lên một cái, lập tức đình chỉ xoay tròn, sau đó vỡ vụn.
Cùng lúc đó, cối xay màu đen ở phía dưới cũng đình chỉ theo, ầm ầm vỡ vụn.
Không gian trắng đen ầm ầm tan vỡ, ánh sáng trắng đen tán loạn trong đất trời, thiên địa nguyên khí chấn động hỗn loạn không thể tả, giống như tròng long đất nở, vạn vật tiêu tan.
Cách đó không xa, một bóng người từ không trung rơi xuống, đánh vào một ngôi sao băng, trong miệng phun ra máu tươi, chính là Thạch Mục.
Thời khắc này khuôn mặt hắn xám ngoét, mặt cắt không nhìn thấy giọt máu.
Diệt Tiên côn pháp bị phá, lực lượng âm dương to lớn phản phệ thân thể, giờ khắc này hắn chịu thương thế nghiêm trọng hơn bề ngoài nhiều lắm, kinh mạch trong cơ thể đều bị lực lượng phản phệ gây thương tích, nếu không phải thân thể mạnh mẽ thì đã hóa thành hư vô rồi.
Mạc Lân Vũ sắc mặt nghiêm nghị, phất tay đánh ra từng đạo pháp quyết, thân hình thần long màu vàng vẫy một cái, bắn ngược về, hóa thành một luồng kim quang, bay trở lại trong thiên linh cái của hắn, vầng sáng sấm sét màu vàng sau đầu cũng tiện thế thu lại, biến mất không thấy đâu.
Phù!
Hắn thở dài một hơi, hiển nhiên thao túng bí thuật thần long do nguyên thần biến thành này cũng tiêu tốn rất nhiều nguyên khí của hắn.
Mạc Lân Vũ xoay chuyển ánh mắt, nhìn Thạch Mục thổ huyết ngã trên đất.
- Tiểu tử, giao ra pháp môn tu luyện chiêu côn pháp vừa rồi, lão phu có thể chỉ phế một thân tu vi của ngươi, tha cho ngươi cái mạng nhỏ kia.
Trong mắt Mạc Lân Vũ lóe lên một tia nôn nóng không dễ phát hiện, chậm rãi mở miệng nói.
Sắc mặt Thạch Mục hiện giờ khó coi vô cùng, toàn thân hắn hầu như không thể nào nhúc nghích, muốn chạy trốn gần như không thể.
- Tiểu tử, tĩnh nhẫn lại của lão phu là có hạn, xem ra ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Đợi một chút, thấy Thạch Mục không nói lời nào, trên mặt Mạc Lân Vũ hiện lên một tia không kiên nhẫn, cong ngón tay búng ra một cái, phi kiếm màu trắng từ trong tay bắn ra, lơ lửng trên cánh tay Thạch Mục.
- Vẫn nên chém một cánh tay của ngươi sẽ khiến ngươi suy nghĩ thông suốt hơn một chút.
Khóe miệng Mạc Lân Vũ hiện lên nụ cười tàn nhẫn.
Thạch Mục nhìn Mạc Lân Vũ, ánh mặt đột nhiên lóe lên.
Hư không phía sau Mạc Lân Vũ xuất hiện gợn sóng, một thanh trường thương màu trắng như một luồng điện quang trắng gần như vô thanh vô tức từ bên trong đâm ra nhanh như chớp, mục tiêu chính là hậu tâm của Mạc Lân Vũ.
Bởi vì chuyện xảy ra đột nhiên, lại thêm Mạc Lân Vũ đang tập trung vào Thạch Mục cho nên mũi thương tới trước người hắn mới phát hiện ra, thân hình lóe lên, lướt ngang, đồng thời trên người tỏa ra một luồng ánh sáng vàng nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.