Huyền Giới Chi Môn

Chương 552: Ảo giác là do tâm trí sinh ra




Dịch giả: Độc Đoán Vạn Cổ
Biên: nila32
Tiếng xương vỡ vụn vang lên "Răng rắc"!
Hai tay Long Chiến Dã bắt đầu vặn vẹo với một góc độ quỷ dị, theo đó là một tiếng "Phanh". Thế tới của Như Ý Côn không hề suy yếu, tiếp tục đánh vào ngực khiến gã mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ngược về sau rồi rơi trên mặt đất, trực tiếp ngất đi.
Như Ý Tấn Thiết Côn bay ngược về lần nữa rơi vào tay Thạch Mục.
"Phanh" một tiếng!
Thân hình Thạch Mục nhoáng một cái, hai tay chống Như Ý Côn xuống trước người làm cho mặt đất chấn động mãnh liệt, nhờ vậy mới không bị ngã xuống.
Toàn trường im phăng phắc.
Bát Xích Càn Khôn Kính ở giữa không trung vẫn chuyển động một cách chậm rãi, vẩy ra một vùng màn sáng màu xanh bao phủ bãi phế tích ở dưới.
Ánh mắt mọi người ở xung quanh phế tích nhìn xuyên qua màn sáng, thần sắc mỗi người nhìn qua thân ảnh vẫn chưa gục ngã trong đó đều khác nhau.
Thực lực mà Thạch Mục vã Long Chiến Dã thể hiện ra trong trận chiến ngày hôm nay đã vượt xa mong đợi của mọi người, nhất là một chiêu Thiên Địa Vô Cực với khí thế và uy năng gần như hủy thiên diệt địa kia khiến cho người khác khắc cốt ghi tâm.
Vào lúc này Thạch Mục đã chứng minh cho mọi người thấy thực lực của hắn không hề kém cạnh những cường giả Thiên Vị cường hãn kia, tất cả sự hoài nghi đối với thực lực của hắn đến đây cũng tự động tan thành mây khói.
Trong đám người thì sắc mặt của Thanh Trường Thiên, Giang Thủy Thủy, Xích Nghê Tử, Mã Lung khi nhìn qua thân ảnh của Thạch Mục lại mang vẻ phức tạp kèm theo đó là kinh ngạc, than thở và ngưỡng mộ.
Tiểu tử Nhân tộc đã từng cùng bọn hắn gia nhập Thánh Địa này trải qua thời gian chưa đến hai mươi năm đã đề tăng thực lực đến một trình độ bất khả tư nghị.
Triệu Tiễn được Thanh Lan Thánh Tổ thu làm đệ tử thân truyền lúc ấy quá lắm là đánh ngang tay với Long Chiến Dã mà thôi nhưng hôm nay Long Chiến Dã đã ngã xuống, bản thân Thạch Mục tuy rằng bị trọng thương nhưng vẫn còn đứng đó.
Vào lúc này thì sắc mặt những người từng có xung đột với Thạch Mục như Lữ Cảnh, Triệu Trầm Lôi hay Thái Đà lại vô cùng khó coi.
Bọn họ vốn định xem trò hay, nhìn kẻ mà họ xem là cuồng vọng bị người khác giáo huấn một lần khiến hắn phải xấu mặt trước mặt mọi người thế nhưng kết quả lại không như mong muốn.
Trên đài cao cách đó không xa, Nam Cung Hộ Pháp khẽ vậy một tay, Bát Xích Càn Khôn Kính hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh rồi bị lão thu vào trong tay.
Lão già một sừng Kim Thao bay người rơi vào một chỗ dưới phế tích, sau khi dò xét xong thương thế của Long Chiến Dã liền đứng dậy, nhìn thật kỹ Thạch Mục cách đó không xa rồi tuyên bố:
"Thạch Mục thắng liên tiếp ba đệ tử trăm năm đứng đầu bảng, đạt được tư cách khiêu chiến Huyễn Ma Đạo! "
...
Bảy ngày sau.
Thạch Mục vừa bước vào trong Huyễn Ma Điện liền thấy được lão giả Chấp Sự trước đây đang kính cẩn đứng trong điện, mà bên cạnh lão còn có một người trung niên áo lam lưng đeo trường kiếm đứng đấy, đúng là Nhạc Hộ Pháp của Giới Luật Đường chuyên chấp chưởng hình phạt tông môn.
"Đệ tử tham kiến Nhạc Hộ Pháp." Thạch Mục bước về trước chắp tay nói.
"Không cần đa lễ, nếu như ngươi đã đến vậy thì bắt đầu thôi." Nhạc Hộ Pháp nói xong liền gật nhẹ đầu với lão Chấp Sự kia.
Lão giả Chấp Sự hiểu ý, vội vàng bước về trước nói với Thạch Mục:
"Thạch Mục, hôm nay ngươi đã đạt được tư cách xông vào Huyễn Ma Đạo, trước khi ngươi tiến vào để Nhạc Hộ Pháp nói rõ một chút việc thích hợp với ngươi, sau đó do ngươi lựa chọn có nguyện ý tiếp tục hay không."
Thạch Mục nghe vậy thì chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì.
"Huyễn Ma Đạo là một phấp trận vô cùng kỳ lạ do những tồn tại cấp Thánh Giai thiết lập vài ngàn năm trước, bao gồm mười tám bước. Một bước một thế giới, nhất niệm một Càn Khôn, có thể đi ra một phương thế giới Càn Khôn hay không quyết định bởi tâm tính của ngươi. Nhớ lấy, huyễn vốn do tâm lập, ma vốn tùy tâm sinh, ngươi trải qua mấy năm thậm chí mấy chục năm trong đó đối với ngoại giới có lẽ chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Nhưng bởi vì hơn phân nửa Thần Niệm của ngươi tiến vào trong Huyễn Ma Giới, nếu như thời gian quá dài, nhẹ thì ngu dại, nặng thì thần hồn trực tiếp vẫn lạc. Nghe qua những hung hiểm khó lường trong đó ngươi vẫn còn muốn xông vào sao?" Nhạc Hộ Pháp nói.
"Đệ tử tâm ý đã quyết, xin Nhạc Hộ Pháp thành toàn." Đôi mắt Thạch Mục sáng ngời, ngữ khí kiên định nói.
"Tốt!"
Nhạc Hộ Pháp nghe vậy, đôi mắt vốn như giếng nước yên tĩnh bất ngờ hiện lên vẻ tán thưởng.
"Nếu tâm ý ngươi đã quyết thì đi theo ta đi." Lão giả Chấp Sự nói xong liền dẫn Thạch Mục đi vào trong Nội Điện.
Đi vào Nội Điện, Thạch Mục liền thấy được trên mặt đất trong đó có một tòa trận pháp hình tròn với những cột đá vờn quanh.
Bên ngoài trận pháp kia dựng thẳng ba mươi sáu cây cột đá màu trắng cao hơn một trượng, trên thân trụ điêu khắc một con dị thú giống như Bàn Long nhưng lại không sừng không vảy.
Con dị thú kia quấn thân trên cột đá, đầu lâu thò ra từ đỉnh cột đá, răng nanh trên miệng lớn giương về phía tâm trận pháp.
Thạch Mục thấy con dị thú kia trông rất quái dị liền nhìn thêm mấy lần, trong đầu lại đột nhiên nhớ lại mình từng thấy qua loại dị thú trong một cuốn sách cổ, kỳ danh là Thần, sống chung với Long tộc, hay dựng chuyện, giỏi ảo cảnh.
Lại nhìn trung tâm trận pháp còn có một cục đá màu đen hình dạng không hề có quy tắc cao khoảng sáu thước.
Toàn thân cục đá màu đen óng ánh sáng long lanh như thủy tinh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ làm cho người ta lóa mắt, trên đó mơ hồ khắc lấy từng đạo chú văn rậm rạp trông khá phức tạp.
"Đây là Huyễn Ma Thạch, nhỏ một giọt tinh huyết của ngươi trên đó là có thể thành lập liên hệ với nó." Lão giả Chấp Sự nói với Thạch Mục.
Sau khi Thạch Mục nghe xong liền chắp với Nhạc Hộ Pháp và lão giả Chấp Sự kia sau đó bước vào chính giữa trận pháp, Linh lực trên cánh tay bắt đầu khởi động, trong lòng bàn tay liền có một giọt tinh huyết màu đỏ thẫm rồi ấn lên trên viên Tinh Thạch màu đen kia.
Bàn tay hắn vừa mới chạm vào mặt ngoài viên Tinh Thạch kia thì trên đó liền có một luồng hào quang sáng lên, ngay sau đó là những đường vân phức tạp ở trên liền sáng lên một luồng ánh sáng màu đỏ, làm cho khuôn mặt Thạch Mục đều ánh lên một mảnh đỏ rực.
Thạch Mục chờ giây lát nhưng lại không thấy có gì khác thường, ngay lúc âm thầm nghi hoặc thì chợt nghe Nhạc Hộ Pháp mở miệng nói:
"Để Huyễn Ma Đạo mở ra đều cần ít nhất một võ giả Thánh Giai chủ trì, để ta khai mở giúp ngươi."
Dứt lời ngón tay gã nhấc lên, lòng bàn tay liền đột nhiên sáng lên một luồng ánh sáng màu lam trực tiếp vọt về phía một cây cột đá màu trắng.
Chỉ thấy cột đá màu trắng kia trong nháy mắt hút vào ánh sáng màu lam lập tức trở nên sáng ngời vô cùng, thoạt nhìn như là ngọc thạch óng ánh.
Cột đá kia sáng trong chốc lát thì bạch quang ở trên liền kéo dài về phía hai bên cột đá, ngay sau đó hai cây cột đá kia cũng lập tức sáng lên ánh sáng màu trắng.
Thế nhưng chỉ một lát ba mươi sáu cây cột đá kia đều đã được thắp sáng.
Thạch Mục liền thấy được đầu lâu của Thần Thú trên đỉnh cột đá đột nhiên động đậy giống như sống lại, mở cái miệng rộng phun ra một luồng ánh sáng màu trắng noãn óng ánh về phía trung tâm của trận pháp.
Chỉ một thoáng, ba mươi sáu luồng bạch quang đẹp mắt liền hội tụ cùng một chỗ bắn vào trong viên Tinh Thạch màu đen trước người Thạch Mục.
Chỉ nghe một tiếng "Ô...ô...n...g" vang lên.
Bề mặt Tinh Thạch màu đen kia đột nhiên hiện ra một vòng xoáy màu đen, từ trong truyền ra một luồng sức mạnh xé rách mạnh mẽ.
Thạch Mục không chút nào chống cự, tùy ý để luồng sức mạnh kia kéo vào trong vòng xoáy.
Thân ảnh hắn vừa vừa biến mất thì vòng xoáy màu đen kia biến mất theo, âm thanh vù vù trong đại điện cũng không vang lên nữa.
...
Sau một hồi trời đất quay cuồng, Thạch Mục liền phát hiện trước mắt sáng lên, cả người đã đứng ở một nơi trong không gian dị độ.
Ánh mắt Thạch Mục quét qua xung quanh, lọt vào trong tầm mắt chỗ đều là sương mù màu đen dày đặc đang cuồn cuộn tuôn trào, bản thân dường như đang đứng trong một mảnh hư không.
Mà trước người của hắn liền có một con đường mòn khúc chiết, xem ra giống như được tạo thành từ Tinh Thạch có một tầng màu đen hơi mỏng, uốn lượn thông vào sâu bên trong sương mù dày đặc.
Hắn không tùy tiện bước lên đường mòn kia mà hào quang hai mắt sáng ngời, đồng tử hóa thành màu vàng óng ánh, lấy Linh Mục thần thông dò xét bốn phía một vòng.
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là nhìn xuyên thấu qua Linh Mục như cũ vẫn là khói đen che đậy hết thảy.
Đây cũng không phải là vì hắn không cách nào xem thấu những tầng sương mù kia mà do trong không gian này trừ con đường mòn trước người hắn kia thì chỉ còn những sương mù dày đặc kia.
Nếu như chỉ còn con đường trước mắt này thì Thạch Mục không hề nghĩ nhiều nữa lập tức giơ chân bước lên trên con đường mòn màu đen óng ánh kia.
Vừa bước lên nội tâm của hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị vô cùng, trái tim liền bắt đầu nhảy lên kịch liệt.
Hắn nhịn không được che ngực, khom lưng xuống.
Vừa khẽ cong eo, Thạch Mục liền thấy được cái bóng của mình trên con đường mòn trong Tinh Thạch kia, thấy được khuôn mặt có góc có cạnh rõ ràng của bản thân.
Nhưng điều làm hắn giật mình là trên cái bóng của chính mình mặc trên người không phải áo dài màu xanh mà là một bộ áo giáp màu vàng với vết máu loang lổ, kính tròn bảo vệ tim, tơ lụa siết bụng, thoạt nhìn rõ ràng là một bộ dáng tướng lĩnh chinh chiến sa trường.
Thạch Mục bỗng nhiên ngẩng đầu, bên tai truyền đến một hồi âm thanh gào thét, một mũi tên nhọn màu đen xẹt qua lỗ tai hắn.
"A..." Một tiếng gào thét vô cùng thê thảm vang lên từ sau lưng hắn.
Hắn lập tức quay đầu lại, liền chứng kiến một binh sĩ mặc thiết giáp, đang gào lên đau đớn lấy một tay nắm lấy mũi tên màu đen kia bắn vào trong hốc mắt gã.
Thạch Mục khiếp sợ vô cùng, lập tức quét nhìn về phía xung quanh liền thấy bên cạnh mình là vô số binh sĩ mặc áo giáp đang cầm binh khí chém giết lẫn nhau.
Mà ở phía xa cũng không thiếu cung thủ mặc giáp nhẹ đang cầm cung tiễn không ngừng bắn ra mũi tên lông vũ màu đen về phía bên này.
Trên nền đất đã bị máu tươi nhuộm đen, không ít hố còn đông đặc những vết máu chưa khô cạn, mùi huyết tinh tràn ngập trong không khí, tiếng la giết ngút trời chấn động tai Thạch Mục làm cho tai hắn đau đớn.
"Thạch thiên tướng, mau dẫn binh giết qua!" Bên tai Thạch Mục truyền đến một tiếng rống to, thanh âm vang dội như sấm làm cho nội tâm Thạch Mục chấn động mãnh liệt.
Hắn nhìn về phía bên kia thì thấy trên một đống thi thể chồng chất thành núi nhỏ đang có một đại hán râu quai nón to lớn thân mang giáp nặng đứng đó, một tay vung vẩy một thanh Yểm Nguyệt Trường Đao, một tay nhấc một cái đầu lâu trông khá dữ tợn đang trừng hai mắt gầm rú với mình.
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn lại trở thành một gã thiên tướng?
Thạch Mục hoảng hốt.
Đúng lúc này mấy tên binh sĩ mặc giáp đen mặt tràn đầy là máu chạy về phía Thạch Mục, thoáng cái ngã quỵ xuống đất, trong miệng kêu to:
"Mời Thạch Tướng Quân dẫn binh sĩ chúng ta đột phá vòng vây này..."
"Đột phá vòng vây này..."
"Đột phá vòng vây này..."
Thạch Mục nhìn tình cảnh xung quanh như một mảnh địa ngục, hô hấp càng ngày càng gấp, ngực nhảy lên với tốc độ càng lúc càng nhanh, một cảm giác khát máu thô bạo dần dần tăng vọt lập tức xông lên đầu.
"Giết!"
Thạch Mục hét lớn một tiếng, một tay nhấc lên, một thanh chiến đao dài ba thước liền bị hắn nắm chặt trong tay.
Hắn bước nhanh ra rồi nhảy lên không trung, hai tay nắm chặt chiến đao bổ xuống một gã trọng giáp kỵ binh trước mặt làm cho cả người lẫn ngựa bị chém thành hai nửa.
Một luồng máu tươi nóng bỏng mang theo nội tạng vẩy ra, có hơn phân nửa tưới lên người Thạch Mục, cặp mắt của hắn đều gần như bị che kín bởi máu tươi nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác sảng khoái không nói lên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.