Huyền Giới Chi Môn

Chương 519: Thi đấu tại Thánh Địa




Dịch giả: khongphailata
Biên: nila32
Nam tử tóc xanh nhíu lông mày, thầm nghĩ “Không tốt”.
Gã khẽ vẫy tay, muốn thu về đạo Long ảnh màu xanh, nhưng không kịp.
"Phần phật" một tiếng!
Vòng xoáy màu bạc bỗng nhiên mở lớn, nuốt gọn Long ảnh màu xanh. Trong vòng xoáy hiện lên khuôn mặt nho nhã của một thanh niên Nhân tộc.
Nếu Thạch Mục có mặt, chắc chắn nhận ra người này là Triệu Tiễn.
Lúc này Triệu Tiễn vui vẻ cười nhẹ, nâng hai tay lên.
Hai bàn tay đồng thời phát ra hai đạo quang mang, một đạo màu trắng chói mắt, một đạo lại màu đen đậm.
“Chuyển thứ hai Huyền Công!” Nam tử tóc xanh sợ hãi nói.
"Hừ! Còn phải đa tạ các hạ giúp ta một tay!" Triệu Tiễn cười lạnh nói.
Vừa dứt lời, hai tay vốn được thu lại trước ngực, đột nhiên đánh về hướng nam tử tóc xanh.
"Xoẹt" một tiếng!
Chỉ thấy hai đạo quang mang, một đen một trắng, lưu bóng hai cầu vòng giữa không trung, chém nhanh như chớp, về hướng nam tử tóc xanh.
Ở không gian, nơi hai đạo quang mang xuyên qua, tuyết rơi hoàn toàn tan rã, biến thành những vùng sương mù trong nữa bầu trời bên trái. Ở nữa bầu trời bên phải, tuyết rơi hoàn toàn đông lại, tạo hình ảnh mười phần rung động.
Nam tử tóc xanh thấy thế, tỏa mạnh ánh sáng màu xanh vây quanh thân, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, muốn bỏ chạy ra xa.
Nhưng tốc độ của hai đạo cầu vòng thật quá nhanh, chỉ nghe “Xùy xùy” hai tiếng liền bay lướt qua sát bên đạo ánh sáng màu xanh. Đạo ánh sáng màu xanh của nam tử tóc xanh liền bạo liệt.
Hai luồng một đen một trắng giống như mặt trời, giống như ánh sáng lập tức xuất hiện giữa không trung.
Đạo ánh sáng xanh rung động mạnh một lúc, quanh thân hào quang ảm đạm hơn phân nửa, bỗng nhiên tăng tốc độ, bay nhanh ra xa.
...
Gần nửa tháng sau, tin Triệu Tiễn trong trăm năm đệ tử, không ngờ luyện tầng thứ hai cửu chuyển huyền công đến đại thành, trong lúc vô tình, được lưu truyền rộng rãi khắp Thanh Lan Thánh Địa.
Kết quả là từ nguyên bản vốn đã rất được chú ý, Triệu Tiễn, hôm nay thanh danh lại truyền xa.
Lấy thân phận đệ trăm năm luyện thành chuyển thứ hai huyền công, trên lịch sử của Thanh Lan Thánh Địa, chưa có người đủ tiêu chuẩn để được ghi tên.
Có người nghĩ dù sao cũng là một gã Nhân tộc, thành tựu có hạn trên đường tu luyện huyền công. Từ xưa đến nay, chưa bao giờ có Nhân tộc luyện xong chuyển thứ chín Cửu Chuyển Huyền Công.
Đối với thành phần xem trọng Triệu Tiễn, họ tin rằng y có hy vọng bước vào mười thứ hạng đầu của trăm năm đệ tử, trong cuộc thi đấu sắp tới. Thậm chí có người chen vào, cho y có tiềm lực to lớn, trong tương lai sẽ vào nghìn năm đệ tử, vạn năm đệ tử, cũng có thể đứng đầu trong những danh sách đó, cũng có thể xưng từ xưa đến nay là võ giả Nhân tộc đầu tiên tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công đến đại thành….
Đương nhiên, với thanh danh như vậy, cuộc sống của Triệu Tiễn trước thời gian thi đấu càng không được yên bình.
...
Thạch Mục động phủ, trong mật thất.
"Thạch Đầu, không nghĩ tới Triệu Tiễn cùng ngươi giống nhau, không chỉ tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, còn đem công pháp này tu đến cảnh giới đại thành. Càng trùng hợp chính là hắn cũng là Nhân tộc!" Thải nhi hét lên.
"A, vậy thì sao?" Thạch Mục nói.
"Hôm nay tên tuổi của hắn giống như mặt trời ban trưa! Nghe nói hôm nay không chỉ chúng ta bên trong thánh địa, mà một ít thế lực, gia tộc ở Đông Thánh Tinh cũng đang bàn tán Triệu Tiễn tiến bộ như thế nào, lợi hại như thế nào. Thạch Đầu, ta thật sự bất bình thay ngươi vì chuyện bất công! So với Triệu Tiễn, ngươi nhanh hơn nửa năm, hơn nữa niên kỷ có lẽ cũng nhỏ hơn..." Thải nhi nói liên miên.
"Bất bình không phải lúc. Thải nhi, ngươi có thấy hay không, từ khi có người công khai tán dương rầm rộ người kia, người kia gặp càng nhiều ám sát?" Thạch Mục giống như cười mà không phải cười nói.
"Như thế! Nói như vậy... Oa, những người kia thật sự không có lòng tốt!" Thải nhi chợt nói.
"Sự tình huyền công vượt quá bình thường. Phần lớn tu luyện giả sẽ cố tránh bị lộ, rất dễ dẫn lửa thiêu thân. Dù sao chuyển thứ hai đến chuyển thứ chín có khoảng cách rất lớn. Trong khoảng thời gian này bất cứ sự tình gì đều có thể xảy ra. Tốt rồi, đã sắp tới thời gian thi đấu, ta cũng phải chuẩn bị. Linh địa liền giao cho ngươi." Thạch Mục nói.
"Yên tâm đi, tảng đá!" Thải nhi nói xong, hai cánh chấn động, bay ra ngoài động phủ.
"Triệu Tiễn, người này thật không đơn giản..." Thạch Mục nhìn hướng lối vào mật thất, thì thào.
Vừa dứt lời, truyền âm của Thải nhi vang vào tai:
"Thạch Đầu, Thúy Hoàn đã tới trước cửa động phủ, muốn gặp ngươi."
"Để nàng vào đi." Thạch Mục trả lời.
Một lát sau, trong đại sảnh của động phủ.
"Thạch phủ chủ, Thúy nhi lần này đến đây là để từ biệt. Thúy nhi vô cùng cảm kích sự yểm trợ của phủ chủ trong mười năm qua!" Lãnh Thúy Hoàn thần sắc mặc dù lành lạnh như trước, nhưng trong mắt, không thể nghi ngờ, hiển lộ lòng cảm kích Thạch Mục.
"Không có gì, ta chỉ thực hiện đúng lời hứa. Đây là Tiếp Dẫn Lệnh Bài cùng với sự bảo đảm của ta, ngươi cất kỹ. Ngoài ra, trong trữ vật giới chỉ, còn có một ít linh thạch, phù lục, có lẽ có ích đối với thí luyện của ngươi." Thạch Mục khoát tay áo, đưa ra một lệnh bài màu xanh và một cái trữ vật giới chỉ.
Thạch Mục mua Tiếp Dẫn Lệnh bài, tại tiệm Hoàng Chân, trong Hạo Nhiên Các ở Thanh Lan Thành. Tuy hao tốn chút ít linh thạch, nhưng hôm nay mà nói, những thứ này đối với hắn tự nhiên không coi vào đâu.
"Đa... Đa tạ Phủ chủ!" Lãnh Thúy Hoàn tiếp nhận lệnh bài cùng trữ vật giới chỉ, hình như có chút ít được sủng ái mà lo sợ.
"Tốt rồi, nếu không có chuyện gì khác, ngươi hãy lui ra đi." Thạch Mục nói ra.
"Phủ chủ, Thúy nhi còn có cái yêu cầu quá đáng, không biết..." Lãnh Thúy Hoàn có chút muốn nói lại thôi.
"Ngươi vẫn nhớ đến thượng phẩm linh khí của tổ tiên?" Thạch Mục nói.
"Phủ chủ ngàn vạn lần xin đừng hiểu lầm! Thúy nhi và Phủ chủ từng có hợp đồng. Thượng phẩm Linh Khí đó đã là vật của Phủ chủ. Thúy nhi không có nửa phần tâm tư khác đối với vật đó. Chỉ là... gia tộc của Thúy nhi hưng suy đều do vật ấy tạo lên, Thúy nhi muốn nhìn một lần. Nếu như Phủ chủ cảm thấy không tiện, Thúy nhi tuyệt không dám miễn cưỡng." Lãnh Thúy Hoàn vội vàng nói.
"Mấy năm trước, ta xác thực đã tìm được Dong Chúc đại sư, trao tín vật cho hắn. Đáng tiếc chuyện không như mong muốn, nếu không, cho ngươi xem qua cũng không trở ngại gì." Thạch Mục giải thích và kể chuyện Dong Chúc đã bán Linh Khí cho người khác. Hắn cũng tóm tắt sự tình Dong Chúc cho hai điều kiện.
Lãnh Thúy Hoàn nghe xong, ngẩn ngơ, rồi lộ ra nụ cười khổ, khẽ thở dài. Nàng hướng phía Thạch Mục vén áo thi lễ, rồi quay người đi ra khỏi động phủ.
...
Nhoáng một cái hai tháng trôi qua.
Thanh Lan Thánh Địa, đợt thi đấu mười năm một lần của đệ tử trăm năm, cũng chính thức bắt đầu.
Sáng sớm ngày đó, toàn bộ Hoàng Giai khu vực náo nhiệt dị thường. Từ những động phủ phân tán trên không, thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba độn quang phóng lên trời, kết bạn đi thẳng đến Huyền Linh tháp.
Sáng sớm Thạch Mục đã đi tới Huyền Linh tháp, phát hiện người tấp nập trong tháp, trong đó có không ít đệ tử mang theo người hầu.
Theo nguyên tắc, ngoại trừ Thánh Địa đệ tử, nhân sự khác như quản sự của động phủ, linh địa và người hầu đều không được đi vào bên trong Huyền Linh tháp. Tuy nhiên nếu được phủ chủ Thánh Địa đệ tử cho phép, quản sự và người hầu có thể ra vào một số khu vực. Thông Lưu phường và sân thi đấu thuộc loại này.
Thạch Mục cũng không gấp, chờ một lúc, rồi cùng những người chung quanh bước lên bực thang Huyền Linh.
Khi cánh cửa ở cuối bực thang Huyền Linh lần nữa mở ra, một rừng cây quen thuộc xuất hiện ở trước mặt.
Thạch Mục, lúc theo dòng người đi xuyên qua rừng cây, trong lòng có chút thổn thức.
Tình cảnh lần thứ nhất đi theo Lăng Phong tới chỗ này vẫn rõ mồn một, giống như vừa xảy ra ngày hôm qua, nhưng trên thực tế đã trọn vẹn mười năm.
Sau khi xuyên qua rừng cây, Thạch Mục thấy lại bình nguyên rộng rãi cùng mấy chục diễn võ đài hình vuông màu trắng, chi chít như sao trên trời.
Lúc này, dưới đài có đông người tụ tập, nhìn rất náo nhiệt.
Lần đầu tiên đến đây, chính mình chỉ có tư cách đứng xa nhìn. Hôm nay là một trong những người sắp dự thí, Thạch Mục trong lòng có chút hưng phấn kích động.
Hắn đi xuyên qua dòng người chen chúc, vượt qua mấy tòa võ đài, tới trung tâm của khu vực bình nguyên. Nơi đây được dựng thẳng một tấm bia đá cực lớn màu xanh, cao tới mười trượng.
Trên mặt tấm bia đá, là những hàng chữ nhỏ rậm rạp, chằng chịt đang bị che khuất bởi một màn ánh sáng màu xanh.
Thạch Mục ngưng thần nhìn liền thấy ở điểm cao nhất của tấm bia đá màu xanh có ba chữ lớn màu vàng “Thanh Lan Bảng”.
Ngay dưới là hơn trăm cái tên lập lòe màu bạc.
Thạch Mục nhìn kỹ hơn liền thấy người đứng đầu bảng có tên Long Chiến Dã, một gã Yêu tộc.
Khiến hắn ngạc nhiên đôi chút là người năm đó có trách nhiệm tiếp dẫn nhóm mình vào Thánh Địa, sư huynh Lăng Phong được xếp hạng thứ hai.
Tiếp tục đọc xuống, Thạch Mục nhíu mày khi thấy cái tên quen thuộc.
Người này chính là trước kia ở phía bắc Thanh Lan Thành, liên thủ với Lữ Cảnh với ý đồ cướp đoạt Cực Âm Chi Khí của hắn. Liêu Dũng đứng thứ ba mươi bảy đúng như Lữ Cảnh đã nói.
Những cái tên lóng lánh ánh sáng bạc là một trăm lẻ tám thượng vị đệ tử của khu vực Hoàng Giai. Theo sát danh sách thượng vị đệ tử là danh sách ba mươi hai thượng vị đệ tử tạm thời.
Trong danh sách thượng vị đệ tử tạm thời, Triệu Tiễn xếp hạng nhất. Thạch Mục thì xếp thứ hai từ dưới đếm lên. Tên trong danh sách này có màu tím.
Tiếp tục nhìn xuống thì thấy còn lại của danh sách có màu cam, có hơn một ngàn người.
"Thạch đại ca, đã lâu không gặp." Thạch Mục đang xuất thần nhìn tấm bia đá thì đột nhiên nghe tiếng người nói ở kế bên.
Thạch Mục quay đầu, liền thấy Mã Lung chắp tay, thần sắc cung kính cùng hắn chào hỏi. Bên cạnh nàng là một bé gái tám chín tuổi.
"Thì ra là Mã cô nương cùng Tử Lăng cô nương, đã lâu không gặp." Thạch Mục đáp lại, trong lòng có chút nghi hoặc, đã mười năm qua, Tử Lăng rõ ràng một chút không thay đổi, vẫn bộ dáng tiểu cô nương.
"Thạch đại ca, sao không thấy Thải nhi?" Mã Lung nhìn vai Thạch Mục rồi hỏi.
"A, tên kia trừ ăn ra không có bổn sự gì khác, hôm nay thi đấu, không mang theo." Thạch Mục tùy ý nói.
Đang nói chuyện, đám người phía trước đột nhiên trở nên xao động.
Thạch Mục nhìn hướng tiếng ồn ào, liền thấy Triệu Tiễn mặt lạnh lùng từ bên ngoài xuyên qua đám người, đi về hướng tấm bia đá màu xanh cao lớn.
Những nơi mà gã đi qua, đám người rối rít thối lui, tự động nhường ra một lối đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.