Huyền Giới Chi Môn

Chương 491: Kỳ hạn mười năm




Dịch giả: khongpit
Biên: nila32
Lúc này Thạch Mục đứng ở vị trí sau cùng đoàn người, nhìn xuyên qua đám đông trước mặt, đánh giá một chút tòa bạch tháp to lớn phía trước.
Bạch tháp kia rộng hơn dặm vuông, thoạt nhìn có chút kỳ lạ. Kiến trúc của nó không giống với kiểu tháp nhiều tầng có mái hiên kiểu truyền thống thường thấy. Tòa tháp này không có mái hiên, cũng không có đấu củng. Nhìn qua giống như một cột đá không quá bóng loáng cũng không quá thẳng tắp, xuyên qua chín tầng mây xanh.
“Trước mặt các ngươi là Huyền Linh Tháp, thân tháp chính là bản thể của Thanh Lan Thần Thụ, toàn thân trắng noãn không tì vết, ban đêm sẽ trở thành ngọn hải đăng phát ra bạch quang óng ánh, là địa phương hạch tâm của Thanh Lan Thánh Địa. Tháp này cũng đồng thời xuyên qua năm tầng không gian, muốn ra vào các tầng không gian, chỉ có thể thông qua nơi này.” Mọi người đang nhao nhao nhìn về phía bạch tháp, thanh âm Lăng Phong bỗng nhiên vang lên.
“Lăng Phong sư huynh, có cách nào có thể đi tới các tầng không gian khác mà không đi qua cái tháp này?” Có người hỏi.
“Ha ha, tất cả các tầng đều có không gian bích chướng, cho dù là cường giả Thánh Giai cũng không cách nào trực tiếp xuyên thấu đi qua không gian bích chướng, tiến vào không gian khác.” Lăng Phong hồi đáp.
“Thì ra là thế.” Người nọ gật đầu.
“Mọi người cũng đừng nghĩ rằng Huyền Linh Tháp này chỉ có tác dụng là con đường dẫn tới các tầng khác nhau, kỳ thật nó còn có rất nhiều tác dụng khác nữa. Ví dụ tòa tháp này cất giấu vô số không gian Tu Di, có thể thỏa mãn những điều kiện cần thiết để ngươi có thể tu luyện hoặc sinh hoạt. Hơn nữa, nơi đây cũng là địa điểm giao dịch duy nhất, các ngươi tu luyện ở đây một thời gian sẽ nhận thấy được tầm quan trọng của Huyền Linh Tháp.” Lăng Phong tiếp tục giới thiệu.
Mọi người vừa nghe gã giới thiệu vừa theo sát tiến vào bên trong Huyền Linh Tháp.
Tiến vào trong tháp, xuất hiện trước mắt mọi người là một cái đại sảnh, trong đó có một cột sáng hình tròn phương viên tầm hơn mười trượng. Cũng không nhìn thấy cầu thang đi lên các lầu cao, bố cục như một thùng lớn bị móc ngược.
Đúng lúc này, cột sáng trong đại sáng đột nhiên sáng lên, chỉ thấy hào quang trong đó lóe lên, mấy tên đệ tử Thanh Lan mặc trường bào màu xanh đi ra từ bên trong cột sáng.
Những người kia vừa đi vừa trò chuyện với nhau, nhìn thấy Lăng Phong liền làm một động tác chào hỏi sau đó nghênh ngang rời đi, không thèm nhìn tới những đệ tử mới nhập môn như Thạch Mục.
“Đây là bậc thang Huyền Linh, nhờ nó có thể tiến vào bên trong các tiểu không gian Tu Di khác nhau. Đồng thời cũng là bậc thang giúp đi tới các tầng không gian khác nhau.” Thấy mọi người lộ vè nghi hoặc, Lăng Phong liền mở miệng giải thích.
Thạch Mục nhìn chằm chằm một lát vào cột sáng trong suốt kia vậy mà không thể thấy cái gì tương tự như cửa vào.
“Tốt rồi, các ngươi đi theo ta.” Lăng Phong nói một tiếng, liền đi trước bước vào bên trong cột sáng, đám người Thạch Mục cũng lần lượt vào theo.
Mọi người vừa mới đứng lại, liền nhìn thấy một mặt đá xanh được điêu khắc thành một đồ án cổ thụ ở phía dưới chân, đồ án đang chậm rãi phóng thích quang hoa.
Nương theo quang mang sáng lên, mọi người chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ đi, ngay sau đó được một cỗ lực lượng nhu hòa nâng lên, toàn bộ người bắt đầu bay lên, tất cả xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Sau một khắc, xu thế bay lên của mọi người bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo cột sáng bỗng nhiên vỡ ra, để lộ một cánh cổng lớn cao chừng mấy trượng, bên ngoài đại môn tựa hồ là một mảnh rừng cây xanh ngắt.
Lăng Phong bước ra ngoài đầu tiên, những người khác cũng nhao nhao nối đuôi nhau bước ra, người cuối cùng bước ra thì đại môn kia liền biến mất không thấy bóng dáng.
Thạch Mục quay đầu lại nhìn, phát hiện ra nơi mọi người vừa bước ra cũng là một cột sáng màu trắng phương viên khoảng mười dặm, đúng là bậc thang Huyền Linh trước kia.
Dưới sự hướng dẫn của Lăng Phong, mọi người đi xuyên qua rừng cây tới một mảnh bình nguyên rộng rãi. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, tất cả đều phát ra một tiếng sợ hãi thán phục.
Một nơi cách mọi người khoảng trăm trượng, phân bố rải rác mười cái bệ đá hình vuông phương viên hơn trăm trượng, đều được xây từ Bạch Thạch, cao hơn mặt đất ba thước, xem bộ dáng thì là Diễn Vũ Đài dùng để tỉ thí võ kỹ.
Lúc này, trên Diễn Vũ Đài, hào quang chớp động không ngừng, trên bầu trời vang lên tiếng nổ không ngừng, sóng khí cuồn cuộn tứ tán xao động.
Ở đằng kia, một ít Diễn Vũ Đài to lớn, hơn ngàn người đang xung quanh, có kích động hò hét, có ôm cánh tay đứng ngoài quan sát, lại có kẻ tập trung một chỗ lớn tiếng nghị luận với nhau.
Thạch Mục chú ý tới, những người này đều mặc trường bào màu xanh, trước ngực có hoa văn hình lá màu xanh giống với trang phục của Lăng Phong đang mặc, có lẽ tất cả đều là đệ tử của Thanh Lan Thánh Địa.
Trong khi thả ra thần thức quét qua, trong lòng lập tức cả kinh.
Những người này phóng xuất ra khí tức, hầu như toàn bộ đều là Địa Giai hậu kỳ trở lên, không ít người trong đó đã đạt đến đẳng cấp Thiên Vị.
“Ngao…”
Đúng lúc này, một chỗ Diễn Vũ Đài gần bọn họ nhất, đột nhiên truyền đến một âm thanh gầm rú âm vang.
Chỉ thấy một tên Yêu thú cao chừng hơn mười trượng, sau lưng có hai cánh, đầu rồng đang bay lượn trên không trung, há mồm gào một tiếng lập tức phụt ra cuồn cuộn liệt diễm.
Cuồn cuộn liệt diễm cực nóng giống như thác đổ ẩm ầm trút xuống, tạo thành một thảm lửa rộng hơn một trượng ở giữa không trung, tất cả đều đổ xuống Diễn Vũ Đài dưới mặt đất.
Xung quanh dòng lửa có thể thấy hư không nổi lên từng đợt gợn sóng, không khí dường như cũng bị hòa tan.
Ở dưới Diễn Vũ Đài, một đại hán toàn thân da xanh đang nằm sấp trên mặt đất.
Chỉ thấy người này để đầu ngay sát mặt đất, không nhìn rõ được biểu lộ của khuôn mặt, song ở sau lưng lại hiên ra một hư ảnh mai rùa màu xanh, cùng với hơn mười mảnh giáp chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, phóng thích ra thanh quang mờ mịt, thoạt nhìn cực kì cứng cỏi.
Bên dưới làn da màu xanh, Linh quang lập lòe, từng cỗ sương mù màu xanh lá cây bay lên, không ngừng rót vào mai rùa to lớn màu xanh.
Dòng thác lửa cực lớn liền đổ xuống mai rùa màu xanh, tại nơi giao nhau bắn ra từng đạo khí lưu hai màu xanh hồng xen lẫn, mơ hồ duy trì một cái cục diện giằng co.
“Ồ, Lữ đạo hữu này, đại hán sử dụng mai rùa màu xanh kia có phải đồng tộc với ngươi không vậy, sử dụng công pháp hoàn toàn tương tự a?” Thanh Trường Thiên thấy vậy liền cười lớn quay sang nói với Lữ Cảnh ở bên cạnh.
Lữ Cảnh mặc áo choàng trùm kín mặt, nhìn không ra biểu lộ gì, một đôi mắt sáng ngời bắt ra hai đạo tinh quang, hung hăng lườm Thanh Trường Thiên một cái, cũng không nói gì, tiếp tục quan sát trận đánh trên lôi đài.
Ngay lúc này, ánh sáng đỏ trong mắt Yêu thú đầu rồng to lớn bỗng nhiên đại thịnh, liệt diễm phụt ra bỗng nhiên tăng nhiều.
Mai rùa phía dưới phải chịu thêm công kích, linh quang chợt hiện ở mặt ngoài, phát ra trận trận âm thanh “Chi chi”, vị trí chính giữa bắt đầu lõm xuống.
“Thạch huynh, ngươi cảm thấy người phía dưới có thể kiên trì được bao lâu?” Mã Lung không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Thạch Mục, mở miệng hỏi.
Lông mày Thạch Mục chau lên, chỉ cười cười lắc đầu.
Mã Lung không hiểu ý của hắn, vừa muốn hỏi lại, chợt nghe thấy một tiếng gầm gừ to lớn truyền đến.
“A…”
Đại hán da xanh một mực cúi đầu, đột nhiên mãnh liệt ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng rống to.
Thạch Mục liền chứng kiến người nọ có khuôn mặt có vài phân tương tự nhân tộc, chẳng qua cái mũi to lớn vô cùng, hai bên trán mọc lên một cặp sừng tương tự như sừng hươu.
Chỉ thấy trong mắt của đại hán da xanh đột nhiên sáng lên hai đạo thanh quang, sau lưng hắn không ngừng sinh ra sương mù màu lục, mai rùa càng ngày càng ngưng thực. Đồng thời từ bên trong vươn ra đầu lâu, tứ chi cùng một cái đuôi, hiển nhiên là một đầu thanh quy khổng lồ, nhưng đầu lâu lại giống như đầu cá sấu, miệng lớn răng nhọn, bộ dáng có chút dữ tợn.
Không chờ cho Yêu thú đầu rồng kia làm ra phản ứng, cái đầu dữ tợn của hư ảnh thanh quy bỗng nhiên kéo dài ra mấy trượng, cắn tới đầu rồng đang phun ra hừng hực liệt diễm kia một đớp.
Yêu thú đầu rồng kinh hãi, miệng ngừng phun liệt diễm, hai cánh vỗ điên cuồng, liền muốn né tránh một kích này.
Ngay vào lúc này, đầu con rùa bỗng nhiên há miệng, một đạo thanh sắc lôi quang từ trong miệng hiện ra, “Xoẹt” một tiếng, lóe lên mà ra bắn tới Yêu thú đầu rồng.
“Ầm đùng đùng” một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc truyền ra từ trên không trung.
Yêu thú đầu rồng kia bị Lôi Xà trực tiếp đánh trúng thân thể, lập tức toàn thân bị bao bọc bởi mảng lớn thanh sắc hồ quang điện. Thân hình bỗng nhiên thu nhỏ lại, tiếp theo một cái thân ảnh thấp bé rơi từ không trung xuống, trùng trùng điệp điệp nện lên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, sinh tử không rõ.
Ngay lúc này, trên không Diễn Vũ Đài xuất hiện một thân ảnh thanh quang lập lòe, trong tay nắm một khối ốc biển màu xanh cỡ lòng bàn tay, lớn tiêng tuyên bố kết quả.
“Thanh Ngoan Tinh Hoắc Đông Nguyên thắng cuộc, cặp tiếp theo, Hải Lăng Tinh Vương Thế Trọng giao đấu với Vụ Vũ Tinh Thành Thiên Lỗi!”
Dưới Diễn Vũ Đài lập tức vang lên một tràng pháo tay, đại hán da xanh sớm đã đứng thẳng người, đồng thời thu hồi Cự Quy pháp tướng, đi xuống Diễn Vũ Đài, cái thân ảnh màu đỏ nằm bẹp dưới đất cũng được hai người nhanh chóng đưa xuống.
Trong chớp mắt, hai đạo thân ảnh xuất hiện trên Diễn Vũ Đài.
“Lăng Phong sư huynh, vì sao những người này lại tỉ thí?” Thanh Trường Thiên vừa xem trận tỉ thí, mở miệng hỏi.
“A, đây là đợt thi đấu mười năm một lần của đệ tử trăm năm, một trăm lẻ tám người bài danh cuối cùng sẽ bị trục suất khỏi Thanh Lan Thánh Địa để nhường vị trí cho các đệ tử mới nhập môn. Bài danh từ một trăm lẻ tám trở lên sẽ trở thành Thượng Vị Đệ Tử, đạt được tài nguyên cùng đãi ngộ tốt nhất.”
“Thượng Vị Đệ Tử? Chúng ta không phải là Thượng Vị Đệ Tử sao?” Thanh Trường Thiên khó hiểu hỏi.
“Ha ha, bọn ngươi bài danh trước ba mươi sáu vị, bởi vì thông qua Thủy Thiên Thanh Sơn thí luyện nên đạt được thân phận Thượng Vị Đệ Tử tạm thời thôi, chỉ có thể hưởng thụ mười năm. Mười năm sau cũng sẽ giống như những người khác, đồng loạt tham gia đợt tỉ thí của đệ tử trăm năm, nếu bài danh không đạt sẽ đánh mất thân phận Thượng Vị Đệ Tử.” Lăng Phong cười cười hồi đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.