Huyền Giới Chi Môn

Chương 471: Nhất thể song hồn




Dịch giả: Peanut
Biên: nila32
“Xem ra lúc trước đã quá xem thường ngươi. Mấy người chúng ta không sử dụng chút bản lĩnh thật không được rồi.” Cơ Giang thẹn quá hóa giận, gằn giọng tức tối.
Nói xong, gã nhoáng cái hóa thành một con dơi lớn đầu rồng lần nữa phóng thẳng về phía Thạch Mục.
Thạch Mục lập tức đánh ra một quyền đồng thời há miệng gầm lớn một tiếng. Hai cánh tay gân nổi như sừng rồng được lửa đỏ bao phủ nắm chắc Vẫn Thiết Mạch Đao quay tít như chong chóng.
Từng đợt sóng lửa ngưng thực lập tức theo đó dập dờn tỏa ra. Những nơi sóng lửa đi qua, đám lửa màu lục trông có vẻ rất mạnh kia thoáng quay cuồng một chút rồi rút nhanh về phía sau.
Trong khi đó, ba con dơi đầu rồng còn lại trông thấy thế liền nhất loạt thu hai cánh lại lùi về phía sau, tránh thoát được đợt sóng lửa này.
Hai trong số chúng nhanh chóng tránh sang hai phía trái phải, thêm cả con dơi do Cơ Giang biến thành mới chật vật đến chỗ này thình lình tạo ra thế bốn con dơi đầu rồng vây Thạch Mục ở chính giữa, đồng thời lửa màu lục quanh thân chúng nhanh chóng quay cuồng bốc vụt lên.
Thạch Mục ở giữa vòng vây, trông thấy bốn con dơi này cũng chưa phát động công kích, hai mắt hắn hơi nhíu lại, đôi tay nắm chặt Mạch đao, ánh mắt sắc bén đảo qua đảo lại liên tục.
Đột nhiên, cả bốn con dơi đồng thời há miệng phun ra những đợt chấn động vô hình, những chấn động này nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, hóa thành từng đợt sóng trong suốt cuốn tới Thạch Mục ở phía trung tâm.
Thạch Mục cười lạnh một tiếng, tức thì hai cánh màu đỏ thình lình thu lại, cả người sau đó ở giữa không trung đột ngột xoay tít như bánh xe.
Chỉ trong thoáng chốc, cả người hắn hóa thành một cơn lốc đỏ. Những đợt sóng trong suốt kia khi chạm đến cơn lốc thì lập tức tiêu tan mất, không cách nào chạm được dù là chút xíu vào người Thạch Mục.
"Bày trận! Thiên La Địa Diễm!"
Cự bức đầu rồng do Cơ Giang hóa thành trông thấy cảnh này, ánh mắt hiện lên nét gian xảo, miệng phun ra tiếng người.
Sau một khắc, lửa màu lục quanh thân bốn con dơi đột nhiên tăng vọt lên mấy lần đồng thời nhanh chóng hình thành những luồng lửa hình xoắn đinh ốc phóng về phía Thạch Mục.
Thạch Mục ở trong cơn lốc màu đỏ kia chỉ thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên đến mấy lần, tiếp đó lại thấy đầy trời những cột lửa màu lục hình xoắn đinh ốc phóng tới, đan quấn vào nhau một hồi rồi nhanh chóng hóa thành một tấm màn lửa hình tròn cháy hừng hực vây kín mít xung quanh hắn đến độ mưa gió không lọt nổi.
Theo từng cột lửa hình xoắn đinh ốc từ người bốn con dơi đầu rồng phóng ra, màn lửa hình tròn ở chỗ giữa càng lúc càng co nhỏ lại, hiển nhiên là muốn đốt Thạch Mục ở trong đó thành tro bụi.
Hết thảy những việc này nói thì dài dòng nhưng thực tế thời gian tính từ lúc Thạch Mục tung ra một kích rúng động ban nãy đến giờ mới chỉ là mấy lần thở. Tốc độ nhanh như ánh chớp.
Trong khi màn lửa hình cầu kia càng lúc càng co nhỏ lại, phía dưới đột nhiên vang lên một hồi tiếng xé gió, tiếp đó là một dải lụa năm màu rực rỡ bay vụt lên, sau khi lóe một cái liền bay tới chỗ dưới màn lửa rồi nhoáng cái hóa lớn thành một đám mây ngũ sắc rộng đến mấy trượng, bên trong ẩn chứa tầng tầng quang mang cùng màu.
Xuất hiện thình lình chính là Tử Lăng, cô bé đã bụt vụt tới phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ ngưng trọng, hai tay mười ngón nhanh chóng bấm niệm một tràng pháp quyết.
Tiếng nổ vang lên, theo đó từng luồng sét năm màu từ trong đám mây bắn vụt ra, đánh thẳng về phía quả cầu do lục hỏa tạo thành, tức thì ở mặt ngoài hỏa cầu nổ ầm ầm tạo thành vô số đóa hoa lửa chớp động cực kỳ đẹp mắt.
Tấm màn lửa hình cầu bị công kích khiến tốc độ thu nhỏ lại của nó bị giảm đi.
“Muốn chết! Các người cố gắng duy trì giúp ta một lát!”
Cơ Giang, giờ đã biến thành dơi đầu rồng, trông thấy thế nổi giận, khẽ động đôi cánh rồi nhanh như chớp phóng ra ra một cột lửa hình xoắn đinh ốc, đích đến chính là Tử Lăng ở phía dưới, tốc độ cột lửa nhanh đến kinh người.
Tử Lăng trông thấy cột lửa màu lục từ trên không trung đánh xuống, mặt lộ vẻ kinh sợ, buộc phải ngưng pháp quyết trong tay lại đoạn lại giơ một tay lên, tức thì một thanh chủy thủ từ trong tay áo bay ra. Chủy thủy tỏa sáng xong liền hóa thành một con Phi Giao màu tím đầu mọc một sừng lao lên nghênh đón.
Ầm! Một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Phi Giao và cột lửa màu lục va chạm, ánh tím cùng lửa xanh đan quấn vào nhau, lóe lên rồi nhanh chóng tiêu tán.
Trong giờ khắc đó, dơi đầu rồng do Cơ Giang biến thành lại nhân cơ hội lao xuống, nhoáng cái đã xuất hiện phía trên đầu Tử Lăng.
"Phong Hỏa Cửu Biến!"
Cơ Giang hét lên một tiếng đồng thời vỗ nhanh hai cánh, thân hình gã bỗng mờ ảo đi trong thoáng chốc sau đó quanh thân rất nhanh thấy xuất hiện chín thân ảnh giống nhau như đúc tỏa sát khí ngập trời đoạn cắm đầu đâm thẳng xuống chỗ Tử Lăng.
Tử Lăng tiếp xúc với sát cơ khủng bố như ngưng thực, thân hình nhỏ xinh thoáng run lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ đồng thời không khỏi nhìn sang hai bên, bộ dáng ngơ ngác y như không biết phải làm sao.
Cơ Giang thấy thế bật cười ha hả. Chín thân ảnh do gã huyễn hóa ra càng thêm hung hãn, chúng chậm rãi xà xuống mặt đất. Tình cảnh chẳng khác gì mèo vờn chuột.
Gã hiện tại đã triệt để nhìn thấu cô bé ở phía dưới. Cơ bản cô bé không cùng cảnh giới công pháp với gã lại chỉ là con nhà thế gia quanh năm ăn no mặc ấm, không có bất cứ cái gì gọi là kinh nghiệm thực chiến cả, điều này bất giác khiến gã nổi lên ý định hành hạ đối phương đến chết.
Nhưng đúng vào lúc này, Tử Lăng vốn đang bị sát cơ khủng bố đè nén đến không cách nào động đậy bỗng đưa hai tay ôm đầu, há miệng rên la cực kỳ đau đớn.
Cơ Giang thấy thế liền có chút giật mình, có điều tiếp đó vẫn là không thèm để ý, vung tay ra hiệu, chín thân ảnh kia tức thì vỗ cánh lao về phía cô bé.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh lẽo như gió rét buốt cắt da cắt thịt từ thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia truyền tới.
Tử Lăng vốn đang bị ép ở dưới thình lình đứng thẳng lên, đôi mắt nàng vốn trong veo, tròng đen tròng trắng rõ ràng, nay bất ngờ hóa thành một màu tím như hổ phách tỏa nhưng tia sáng lập lòe, cả thân người nàng tỏa ra một loại khí tức sâm nghiêm khó tả bằng lời.
Gần như ngay trong lúc này, một vầng trăng tròn mờ ảo màu tím cũng xuất hiện phía sau đầu nang, sau khi không gian quanh đó chấn động kịch liệt một hồi, vầng trăng kia liền quay tít một vòng rồi huyễn hóa ra một vòng xoáy màu tìm cực kỳ lớn.
Một luồng khí tức như hủy thiên diệt địa từ trong vòng xoáy ào ạt phóng ra, tiếp đó, một bóng cự thú khá giống con người có hình thể lớn hơn mười trượng từ trung tâm vòng xoáy xuất hiện.
Cự thú này có đầu và hai chân tương tự như sơn dương, sau lưng mọc có đôi cánh loài ưng, một tay cầm một cây liêm đao có kích thước còn lớn hơn người nó một chút, tay còn lại nắm một tia sét màu tím tỏa ánh chớp lập lòe.
“Ba Không, giết chúng đi!” Tiếng Tử Lăng vang lên, trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lẽo, cảm giác như là một người khác chứ không phải Tử Lăng.
Cơ Giang trông thấy giật mình, có điều lúc này, cả chín thân ảnh do gã huyễn hóa ra kéo theo ánh lửa màu xanh dày đặc, tựa như che kín bầu trời đã đánh xuống.
Cự thú chân dê hình người kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua lửa xanh ngập trời xong chỉ thấy nó há rộng miệng ra, tức thì lửa nóng ngập trời nhoáng cái đã bị hút hết vào trong miệng, một chút cũng không để sót.
Cũng chính lúc đó, giữa không trung vang lên một tiếng nổ cực lớn khiến thiên địa nguyên khi ở phương viên mấy trăm trượng quanh đó chấn động một hồi.
Hỏa cầu màu lục vốn đang vây khốn Thạch Mục sau một hồi giằng co cuối cùng ầm ầm vỡ toác ra, tiếp đó một vòng lửa màu trắng đỏ lẫn lộn kèm theo một đợt cuồng phong thổi tung ra khắp bốn phương tám hướng, phút chốc đã chấn ba con dơi đầu rồng văng ra phía ngoài.
Kế đó, một bóng người nhảy vọt ra, hai cánh sau lưng hắn chẳng biết từ khi nào đã thấy có thêm nhưng tia sáng trắng nhỏ li ti như mạch máu.
Thạch Mục đang lo việc một mình Tử Lăng ở ngoài không cách nào đối phó cường địch nên cuối cùng đành vận dụng một chút cánh tay trái mang lực lượng Cửu Chuyển Huyền Công, phá vỡ trận pháp vây khốn Thiên La Địa Diễm, vốn là bí thuật của Cơ Gia này.
Có điều, hắn sau khi đưa mắt nhìn một lượt, thấy rõ toàn bộ tình hình thì trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong khi hắn đang kinh ngạc, cự thú ở phía dưới tiện thể vùng một tay lên, tức thì liêm đao trong tay nó hung hăng chém tới kéo theo đó là khí thế bức người.
“Xoẹt!” Một tiếng xe gió như cắt trời vạch đất vang lên.
Một ánh đao hình bán nguyệt cực lớn, dài khoảng hơn mười trượng từ trên liêm đao khổng lồ đột ngột phóng ra, trong ánh đảo ẩn chưa điện quang tím lượn lờ, khí thế kinh người nghênh tiếp chín thân ảnh dơi đầu rồng màu lục đã chỉ còn cách đó gang tấc.
Điện quang thô to cỡ miệng bát trong ánh đao khổng lồ truyền ra tiếng sấm đi đùng. Những nơi ánh đao đi qua, không gian đều như bị chém làm đôi, vết chém còn lưu lại một vệt bóng thật dài màu tím ở phía sau.
"Không!"
Tiếng rống như tê tâm liệt phế của Cơ Giang vang lên giữa không trung.
Ngay sau đó, ánh đao khổng lồ giữa không trung bỗng lóe sáng rồi trực tiếp xoắn nát chín thân ảnh dơi đầu rồng thành mảnh vụn. Hào quang vừa thu lại liền thấy một mảng lớn tàn thi vụn thịt từ trên không trung rớt xuống.
Ánh đao không chững lại mà quét văng tất cả, tiếp tục phóng về phía trước, màn sáng vây khốn mọi người trước đó đụng phải nó thì như giấy mỏng, lập tức tán loạn tan biến.
Ầm ầm!
Ánh đao vẫn không ngừng mà cứng rắn chém đứt đôi một đỉnh núi nhỏ chắn phía trước khiến đá vụng văng loạn, bụi đất mịt mù bay.
Sức mạnh từ một kích của cự thú đầu dê mình người này đã định rõ kẻ sống người chết.
"Nguyệt giai Thuật sư, linh sủng cấp Thiên Vị!"
Cảnh tượng kinh người này khiến cho Thạch Mực cũng hãi hùng khiếp đảm một hồi.
Tuy sớm nhận ra cô bé này không đơn giản, nhưng hắn thực không ngờ tu vi pháp thuật của nàng lại đạt đến Nguyệt giai đỉnh phong, hơn nữa còn là Hồn sư có thể triệu hoán linh sủng cấp Thiên Vị.
Ba con dơi, cũng chính là bản thể của ba gã đồng tộc với Cơ Giang lúc này chật vật lắm mới tạm ổn định thân hình, chứng kiến tình cảnh như thế chúng nào còn nửa phần chiến ý, nhất loạt quay người tính đường tháo chạy.
“Giờ này còn muốn trốn, không biết là hơi muộn rồi sao?”
Thạch Mục phục hồi tinh thần, cười lạnh một tiếng xong liền thấy Vẫn Thiết Mạch Đao trong tay hắn như vặn vẹo mờ ảo một hồi, tức thì một tầng hắc quang thâm ảo lại óng ánh dị thường hiện ra. Hắc quang như có thể hút cả linh hồn con người vào trong nó đồng thời linh lực khủng bố tiềm tàng trong thân đao cũng bộc phát. Ngay tiếp đó, lực lượng của lửa trắng cháy chập chờn trên hai cánh sau lưng Thạch Mục bỗng tăng đến cực thịnh. Thạch Mục đưa một chân dậm mạnh, tức thì cả người hắn liền mờ đi rồi thình lình biến mất tại chỗ không thấy chút bóng dáng.
"Xùy" một tiếng!
Thạch Mục lóe hiện ngay sau lưng một con dơi đầu rồng rồi xuyên thẳng qua, Vẫn Thiết Mặc Đao trong tay dễ dàng phá vỡ lớp da cứng cỏi y như cắt đậu hũ, kế đó thân hình hắn vút đi nhanh trong không trung theo quỹ đạo hình cung đồng thời dùng tốc độ khủng bố có nhờ đôi cánh nên nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với một dơi đầu rồng khác, rồi lại tiếp tục đâm xuyên qua tim nó một cách chóng vánh…
Trong lúc hai con dơi vô lực rớt từ trên không trung xuống, phía bên kia cũng lập tức nghe thấy một tiếng hét thảm truyền tới, có điều chỉ thoáng vang lên rồi im bặt ngay.
Hiển nhiên con rơi lớn đầu rồng kia đã bị cự thú mình người đầu dê truy sát rồi bị liêm đao trong tay nó chém thành hai đoạn, chết không thể chết lại rồi.
Thạch Mục nhoáng cái đã đáp xuống một chỗ cách Tử Lăng hơn mười trượng, hai cánh sau lưng cũng chưa thu lại mà đưa mắt nhìn cô bé trước mắt, trên mắt hắn hiện lên nét phức tạp.
Tử Lăng hiện tại hai đồng tử vẫn hiện lên màu tím yêu dị, dùng bộ mặt lạnh lùng nhìn lại phía Thạch Mục.
"Ầm" một tiếng!
Cự thứ mình người đầu dê nặng nề đáp xuống đất xong liền quay phắt người, đưa liêm đao chỉ về phía Thạch Mục đang đứng đối diện cách Tử Lăng không xa, miệng bất ngờ nói tiếng người:
"Tên này nữa sao...?"
Lời này vừa dứt, Thạch Mục trong lòng căng thẳng, bàn tay trái ẩn trong tay áo vô thức nắm chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.