Huyền Giới Chi Môn

Chương 425: Nguy cơ lớn nhất




Dịch giả: nila32
“Nếu như thế, ngươi chỉ có thể nhanh chóng rời khỏi Lam Hải Tinh. Tuy chỉ có thực lực Địa giai nhưng thân thể của ngươi thoạt nhìn không kém bao nhiêu so với Yêu tộc chúng ta, thậm chí ta còn cảm nhận được một đạo khí tức của bổn tộc… Bất kể thế nào, có lẽ ngươi có khả năng thừa nhận áp lực của Tinh Vực truyền tống trận.” Thương Viên Vương nói ra.
“Tinh Vực truyền tống trận?” Thạch Mục khẽ nhướng mày.
“Chính là pháp trận truyền tống siêu cấp kết nối những Tinh Cầu khác nhau với khoảng cách quá xa, hơn nữa tràn ngập không biết bao nhiêu nguy cơ. Ta đã tìm hiểu được các Tinh Cầu nối liền qua lại với nhau đều nhờ vào loại Tinh Vực truyền tống trận này. Chẳng qua, lực xé rách không gian của truyền tống trận này quá lớn. Nếu không có thủ đoạn đặc biệt, chỉ có tồn tại Thiên Vị hoặc thuật sĩ Nhật giai trở lên mới có thể dựa vào thân thể cùng lực lượng mạnh mẽ, bảo vệ bản thân không bị lực lượng Không Gian trong lúc truyền tống phân thây. Có điều, mỗi lần truyền tống đều cần tiêu tốn một loại tinh thạch thuộc tính Không Gian quý hiếm.” Thương Viên Vương giải thích.
“Những chuyện này cũng không phải bí mật gì lớn, một ít môn phái truyền thừa lâu đời cũng biết. Không biết Thạch đạo hữu xuất thân từ đâu. Với thực lực của ngươi vậy mà chưa từng nghe ai nói đến những thứ này sao?” Thương Viên Vương có chút tò mò.
“Nghe qua hay chưa cũng không quan trọng. Dù sao, số người có thể đạt tới cảnh giới Thiên Vị quả thật giống như phượng mao lân giác. Cái ngươi gọi là thuật sĩ Nhật giai, tại hạ cũng mới nghe lần đầu tiên.” Thạch Mục trả lời.
“Ha ha, tu luyện giả Thiên Vị có lẽ xưng bá một phương ở Lam Hải Tinh chúng ta nhưng bổn vương từng nghe Bạch Viên lão tổ nói quá. Ở đại thế giới Tinh Hải, cường giả như mây, người có thực lực Thiên Vị thật không đáng nhắc tới.” Thương Viên Vương lắc đầu.
Thạch Mục nghe đến đây bỗng nhiên nghĩ tới đại hội Nghênh Tiên mà Thông Thiên Tiên Giáo tổ chức ngày đó. Tiên Nhân trong lời bọn họ cũng là những kẻ có thực lực Thiên Vị.
“Nếu tiền bối đã đồng ý kể rõ những chuyện này cho tại ha, ta cũng không giấu diếm nữa. Đúng vậy, Thạch mỗ quả thật đã nhận được truyền thừa của Bạch Viên tiền bối, đồng thời tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công.” Thạch Mục suy nghĩ một hồi rốt cuộc trả lời một cách bình thản.
Nghe Thạch Mục nói vậy, đôi mắt Thương Viên Vương trở nên sáng ngời, bờ môi không tự chủ được mở rộng hai bên, lời nói lộ rõ sự vui mừng.
“Có điều, tiền bối cất công đến nói cho ta biết những chuyện này, e rằng không chỉ là vì nhắc nhở ta thoát khỏi hiểm cảnh? Nói đi, mục đích của ngươi là gì? Tại hạ cho rằng, chúng ta vẫn nên nói chuyện thẳng thắn một chút.” Không chờ Thương Viên Vương lên tiếng, Thạch Mục đã uyển chuyển thay đổi chủ đề.
Thương Viên Vương nghe Thạch Mục hỏi vậy, thần sắc đột nhiên tối lại. Hàng mi trắng lộ vẻ già nua, vẻ mặt uể oải càng thêm rõ nét.
“Thực không dám giấu, thọ nguyên của bổn vương sắp hết, không còn bao nhiêu ngày tháng.” Lão ngẩng đầu, thở dài rồi nói.
Thạch Mục nhướng mày lên, có chút kinh ngạc nhưng ánh mắt tỏ vẻ mười phần không tin tưởng.
Thấy vậy, Thương Viên Vương cũng không cảm thấy bất ngờ, lên tiếng giải thích:
“Ngày đó ngươi cũng nhìn thấy, Hoàng Long lão tặc vì đoạt lấy bảo vật truyền thừa của Bạch Viên lão tổ trong Lăng Thiên bảo khố đã giam cầm bổn vương trọn vẹn ba trăm năm. Hắn không chỉ dùng Phược Yêu Đinh vây khốn thần hồn của lão phu mà còn sử dụng Hàng Long Thung phong bế ta, đồng thời trăm phương ngàn kế sử dụng các loại thủ đoạn tra tấn. Hắn vô cùng am hiểu đan đạo, thu thập kỹ xảo luyện chế trăm vị Độc đan, mỗi ngày đều bắt ta ăn thử.”
Nói đến đây, sắc mặt Thương Viên Vương lô vẻ thống khổ giống như nhớ lại chuyện cũ đáng quên nào đó. Sau một lúc lâu, lão mới nói tiếp:
“Trăm năm trước, Hoàng Long lão tặc đã luyện thành một loài kỳ độc, tên là Phệ Cốt Tán. Chất độc này phát tác cực chậm nhưng có công hiệu ăn mòn thần hồn cùng xương cốt sinh linh, vô cùng ác độc. Cứ mỗi mười năm, hắn lại bắt ta dùng một viên sau đó cho ta sử dụng giải dược. Khiến lão phu cảm nhận đau khổ thần hồn ly cốt nhưng không đến mức lập tức tử vong.”
“Ba trăm năm qua, ta kéo dài hơi tàn, sinh cơ trong người dần dần mất đi. Lần trước vì muốn thoát đi lại phải tự bạo một thân huyết nhục khiến cho nguyên dương còn lại cũng không nhiều lắm, chỉ sợ khó có thể chống đỡ bao nhiêu thời gian.”
Nói đến đây, mặt lão đột nhiên lộ vẻ hung lệ: “Lần này nếu có thể kéo dài mạng sống, bổn vương nhất định lột da róc xương Hoàng Long lão tặc, nghiền thành bụi tro khiến hắn thần hồn tiêu tán, trọn đời không được siêu sinh!”
“Ân oán gút mắc giữa tiền bối cùng Hoàng Long đạo nhân tại hạ vốn không hiểu lắm, cũng không hứng thú can dự, chỉ muốn biết tiền bối nói những chuyện này, có liên quan gì đến ta?” Thạch Mục quan sát biến hóa thần sắc của Thương Viên Vương sau đó thản nhiên hỏi lại.
“Sở dĩ bổn vương nói chuyện này cho ngươi biết vì hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu bổn vương một mạng.” Thương Viên Vương thu hồi vẻ mặt phẫn nộ rồi nói.
“Cứu ngươi? Bằng cách nào?” Thạch Mục có chút kinh ngạc.
“Chỉ cần đạo hữu đồng ý truyền thụ công pháp Cửu Chuyển Huyền Công, bổn vương xem như được cứu.” Ánh mắt Thương Viên Vương đột nhiên trở nên khẩn thiết, vội vàng nói.
“Cái gì?” Thạch Mục sững sờ.
“Chớ vội kinh ngạc, để lão viên giảng rõ nguyên do trong đó.” Thương Viên Vương không nhanh không chậm tiếp lời.
“Các đời Thương Viên nhất tộc của ta từng được Bạch Viên lão tổ cho hay Cửu Chuyển Huyền Công chính là vô thượng thần công Đại Tạo Hóa đoạt thiên địa, cửu luyện cửu chuyển mới đạt đến cảnh giới đại thành. Sau khi tu luyện thành công có thể đồng thọ cùng thiên địa, tỏa sáng cùng nhật nguyệt, sở hữu năng lực rạch trời phá đất, hủy thiên diệt địa. Huyền diệu trong đó tuyệt đối không phải là thứ chúng ta có thể tưởng tượng ra được.” Lão viên hầu thành thật kể rõ.
“Tại hạ cũng không muốn khiến tiền bối phải thất vọng nhưng theo những gì ta biết, muốn tu luyện công pháp này nhất định phải có huyết mạch Thiên Thú hoặc ít nhất trong cơ thể phải có tinh huyết Thiên Thú. Nếu không có một trong hai điều kiện này, tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết.” Thạch Mục nói ra.
“Năm đó, Bạch Viên lão tổ chinh phạt Lam Hải Tinh, tổ tiên Thương Viên nhất mạch chúng ta với tư cách tùy tùng bên cạnh được lão tổ tín nhiệm nhất đồng thời lập nên đại công, được lão tổ thưởng thức, ban thưởng một giọt tinh huyết của người. Nhờ vào giọt tinh huyệt này, Thương Viên nhất tộc bấy giờ mới có thể đứng trong tam đại Yêu tộc!” Thương Viên Vương giải thích.
Thạch Mục vừa muốn lên tiếng, chợt nghe Thương Viên Vương nói tiếp:
"Bổn vương tự biết cầm được buông được, tuyệt đối không hề có ý nghĩ không chịu an phận, chỉ mong dựa vào tinh huyết của lão tổ còn sót lại trong cơ thể để tu thành tầng thứ nhất Cửu Chuyển Huyền Công, kéo dài tuổi thọ. Ngoài ra, không dám hy vọng xa vời.”
Thạch Mục nghe vậy âm thầm thở dài. Hắn biết rõ dựa vào huyết mạch mỏng manh lưu truyền qua nhiều thế hệ để tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công, khả năng thành công thật sự thấp đến đáng thương. Huống hồ, Chí Dương Chi Hỏa cũng không phải là thứ dễ dàng tìm được.
“Có lẽ Cửu Chuyển Huyền Công thật sự có thể cứu các hạ một mạng nhưng điều này có lợi gì cho Thạch mỗ? Tại sao ta phải giúp ngươi?” Thạch Mục hỏi lại.
“Chỉ cần ngươi chịu truyền thụ Cửu Chuyển Huyền Công cho lão phu, ta sẽ mang ngươi rời khỏi Lam Hải Tinh, đi đến những Tinh Cầu khác thuộc đại thế giới Tinh Hải, tránh bị cừu nhân của Bạch Viên lão tổ đuổi giết.” Thương Viên Vương trả lời.
Thấy Thạch Mục lộ vẻ do dự, Thương Viên Vương tiếp tục nói:
“Phương thức bố trí Tinh Vực truyền tống trận sớm đã thất truyền. Hiện tại toàn bộ Lam Hải Tinh chỉ có ba tòa Tinh Vực truyền tống trận. Hai pháp trận trong đó lần lượt nằm ở đại lục Tây Hạ và đại lục Đông Châu, vốn do Yêu tộc chúng ta cùng Cổ Man tộc kiểm soát. Nhưng hiện tại, cả hai pháp trận này đã bị Thông Thiên giáo chiếm cứ.”
“Pháp trận thứ ba nằm ở đâu?” Thạch Mục nghĩ đến điều gì bèn hỏi.
“Tòa thứ ba do Hải tộc chiếm giữ. Bổn vương cùng cao tầng Hải tộc có chút liên quan, có thể mượn truyền tống trận của họ giúp ngươi rời đi.” Thương Viên Vương trả lời.
Nghe Thương Viên Vương nói vậy, Thạch Mục đã tin sáu bảy phần nhưng vẫn có nhiều điều nghi kị khiến hắn không thể không suy nghĩ một cách cẩn thận.
Thương Viên Vương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lăng quan sát Thạch Mục, chờ hắn đưa ra quyết định.
“Việc này không phải chuyện đùa, có thể cho ta suy nghĩ một chút rồi mới cho các hạ một câu trả lời thuyết thục.” Sau một lúc, Thạch Mục lần nữa lên tiếng.
“Việc này không phải chuyện nhỏ, Thạch đạo hữu muốn suy nghĩ kỹ càng cũng là bình thường. Tại hạ càng muốn hợp tác với người cẩn thận. Đúng rồi, từ lần giao thủ vừa rồi giữa hai chúng ta, dường như đệ nhất chuyển của ngươi vẫn chưa đại thành.” Thương Viên Vương gật nhẹ đầu sau đó nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Không sai.” Thạch Mục khẽ giật mình nhưng cũng không có ý định giấu diếm, trực tiếp thừa nhận.
“Thứ cho bổn vương nói thẳng, Cửu Chuyển Huyền Công mặc dù huyền diệu khó tả nhưng mỗi tầng tu luyện đều cần thiên địa nguyên khí nồng đậm duy trì. Nếu tiếp tục ở lại Tinh Cầu với nguyên khí nghèo nàn như Lam Hải Tinh, chỉ sợ cả đời ngươi cũng khó luyện thành tầng thứ nhất của Cửu Chuyển Huyền Công.” Thương Viên Vương nói ra.
Không đợi Thạch Mục ngạc nhiên, lão viên hầu lại nói:
“Hơn nữa, tu luyện càng lên cao, thiên địa nguyên khí cần có lại càng khổng lồ. Đồng thời, số lượng tài nguyên quý hiếm hao phí càng là con số khó có thể đong đếm, cái này đã không đơn thuần là vấn đề hao phí tài lực. Đã đến hậu kỳ, toàn bộ tài nguyên của một Tinh Cầu cũng khó hoàn thành một lần đại chuyển Cửu Chuyển Huyền Công.”
Ngụ ý của Thương Viên Vương đã hết sức rõ ràng.
Thạch Mục dù mới tin tưởng hơn nửa những gì Thương Viên Vương vừa nói nhưng từng đó cũng đủ nhấc cơn sóng động trời trong lòng hắn.
“Những gì tiền bối dặn dò ta đều nhớ kỹ. Về phần rời khỏi Lam Hải Tinh, thật sự không phải chuyện nhỏ, ta cần chút ít thời gian suy nghĩ kỹ càng.” Thật lâu về sau, hắn mới lên tiếng.
“Không sao, ngươi còn có một năm để suy nghĩ. Dựa theo di huấn Bạch Viên lão tổ lưu lại năm đó, sau khi khai mở hộp gỗ, tử địch kia muốn đến được Lam Hải Tinh cũng cần ít nhất một năm. Trong vòng một năm, chúng ta vẫn đủ thời gian trốn thoát.” Thương Viên Vương nói ra.
“Chỉ có một năm…” Thạch Mục trầm ngâm.
“Một năm đã là thời gian dài nhất có thể. Có điều đã qua mấy nghìn năm, ai biết được năm tháng dằng dặc có thể phát sinh biến cố gì khác.” Thương Viên Vương nói luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.