Huyền Giới Chi Môn

Chương 407: Chết đi sống lại




Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Đối với đòn đánh bất ngờ của Liễu Ngạn, Thạch Mục đã sớm có chuẩn bị.
Dưới chân hắn điểm mạnh xuống mặt đất, cả người hướng sang phía bên trái vô cùng nhanh chóng, tránh thoát một trảo của Liễu Ngạn.
Một trảo của Liễu Ngạn đánh vào khoảng không, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, một trảo tiếp nữa nhanh chóng hướng phía Thạch Mục chụp xuống.
Những tiếng "Xì xì" truyền đến!
Năm đạo lưỡi dao màu xám tro hình bán nguyệt lớn nhỏ khoảng xích đột nhiên xuất hiện, đồng thời ở trong không trung mau chóng dài ra khoảng trượng, mang theo kình phong mãnh liệt hướng phía Thạch Mục chém tới, tốc độ nhanh kinh người!
Lúc này Thạch Mục khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, lúc này muốn tránh đã không còn kịp, bỗng dưng hắn không nói hai lời mà xoay người một vòng, chẳng biết lúc nào trong tay của hắn đã rút ra Vẫn Thiết Hắc Đao ở trên lưng, bề mặt của Hắc Đao đã mơ hồ thành màu đỏ.
Một tiếng quát chói tai vang lên, một đao mạnh mẽ chém xuống.
Một tiếng "Xuy " vang lên.
Mười ba đạo đao ảnh xuất hiện giăng kín khắp nơi, chúng đan vào nhau thành một mảnh lưới đao, cùng năm đạo lưỡi dao màu xám tro hình bán nguyệt chạm vào nhau.
Một hồi những tiếng keng keng như đao kiếm chạm vào nhau truyền ra, bộc phát ra một đoàn tia lửa màu màu xám tro.
Thân thể Thạch Mục bị chấn bay rơi vào khoảng mấy trượng ở ngoài, sắc mặt trắng nhợt, còn thế đánh của lưỡi dao màu xám tro như sấm kia, cũng theo đó theo đó vỡ vụn ra.
"Vận động nóng người đã kết thúc, Thạch huynh, chúng ta phải đánh một trận cho ra trò đi!"
Liễu Ngạn nói, hư ảnh cái trảo biến thành một quả đấm, ánh sáng màu đen chợt hiện, một cây trường mâu màu đen khoảng trượng xuất hiện ở trong tay.
Mặt ngoài trường mâu có khắc rõ từng vòng ký hiệu huyền ảo, ở đầu thương có khói đen lượn lờ, nhìn kỹ lại, khói đen lượn lờ này tựa hồ là từng đoàn ma quỷ, cả cây trường mâu tản mát ra một cỗ khí tức tà ác không tầm thường, hiển nhiên là một món dị bảo hiếm gặp.
Liễu Ngạn cầm cây trường mâu vũ động vài cái, sau đó thân hình hắn nhảy lên hướng về phía Thạch Mục đánh tới, trường mâu màu đen trong tay run lên, hóa thành một mảnh hắc tuyến dày đặc, đâm thẳng vào ngực Thạch Mục.
Tốc độ những hắc tuyến này cực nhanh, mơ hồ bao phủ nửa người trên của Thạch Thạch!
Hai mắt của Thạch Mục lưu chuyển kim quang, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay mãnh liệt chém tới, huyễn hóa ra từng đoàn đao mang màu đỏ dày đặc nghênh hướng trường mâu màu đen biến thành hắc tuyến kia.
Đang đang đang! Những tiếng kim loại va vào nhau liên tiếp tạo thành tiếng nổ vang.
Ở trong nháy mắt Thạch Mục cùng Liễu Ngạn giao thủ hơn mười hiệp, thân thể Liễu Ngạn đã chuyển thành bán cương thi, lực lượng cũng đạt tới trình độ kinh khủng cực kỳ.
Dù Thạch Mục có một thân lực lượng không kém gì đối phương, nhưng bởi thương thế trong cơ thể vẫn chưa khôi phục, tự nhiên rơi vào thế hạ phong, dùng toàn lực phòng thủ dáng vẻ cũng có chút không kịp.
Khoảng khắc sau đó, một tiếng "Keng " vang dội.
Trường mâu màu đen trong tay Liễu Ngạn như bốc cháy, thoáng đem Vẫn Thiết Hắc đẩy ra, cánh tay hắn rung lên, trường mâu màu đen như thành lưu tinh đâm thẳng vào ngực Thạch Mục lần nữa.
"Chết đi! "Trong mắt Liễu Ngạn tràn đầy hung ác, quát ra một tiếng chói tai.
Lúc này cánh tay của Thạch Mục vẫn còn tê dại, sắc mặt tái nhợt tái nhợt, nơi khóe miệng chảy ra một vết máu tơi.
Nhưng trong mắt hắn không có chút nào kinh sợ cả, cả cánh tay trái chợt hiện lên ánh lửa, có chút chờ đợi.
Cũng vào khoảng khắc này, phía sau lưng Liễu Ngạn chợt hiện ánh vàng sắc bén, một bộ xương khô cao to từ dưới đất chui lên, trong tay nó cầm cốt đao màu vàng chém ngang một cái về phía hai chân Liễu Ngạn.
Lần này bất ngờ khiến cho Liễu Ngạn không kịp đề phòng, nên khiến cho hắn lấy làm kinh hãi.
Phản ứng của hắn cũng kinh người, hắc mâu trong tay mau chóng thu lại, mà chọc mạnh xuống mặt đất, thân thể hướng phía sau né tránh.
Chỉ có điều một đao này của khô lâu cao to thực sự quá nhanh, tuy rằng Liễu Ngạn nhanh chóng tránh né, thế nhưng chân trái vẫn bị cốt đao bổ trúng.
Một tiếng " Phụt" xuất hiện, quần áo ở chân trái của Liễu Ngạn vỡ vụn, hiện ra làn da màu xanh lục, mặt ngoài bị một đạo bổ ra thành một vết thương, một dòng chất lỏng màu vàng chậm rãi chảy ra.
Sắc mặt Liễu Ngạn lạnh lẽo, tay trái rực chói quầng trăng mờ, người đang giữa không trung liền oanh kích xuống một quyền.
Một đạo quyền ảnh màu xám lớn khoảng hơn hai mươi trượng từ trong tay bắn ra, quyền phong vù vù như đá nở vậy.
Khô lâu cao lớn kia tránh cũng không tránh né, hồn hỏa trong mắt chợt hiện, ánh vàng sắc bén trên người chợt hiện liền trốn vào lòng đất.
Thời điểm thân ảnh vừa biến mất, thì quyền ảnh màu xám liền đánh vào trên mặt đất, trong tiếng ầm ầm xen lẫn một tiếng bộ xương vỡ tan, đá vụn bắn ra thành một cái hố lớn.
Tuy rằng một quyền này thanh thế to lớn, nhưng mà khô lâu cao to vẫn thuận lợi trốn vào lòng đất.
"A, nhất thời ta đã quên, Thạch huynh cũng là một gã hồn sư Nguyệt giai tu vi thuật pháp không kém, đồng dạng ở giới này cũng có sủng vật Tử Linh, tựa hồ cũng không phải cái kia nhá?" Thân thể Liễu Ngạn chậm rãi rơi ở trên mặt đất, mắt nhìn về phía Thạch Mục nói rằng.
Thạch Mục thừa dịp kéo giãn khoảng cách, thân hình rơi ở ngoài mười mấy trượng, sắc mặt lúc này tái nhợt vô cùng, hắn trở tay lấy ra một viên thuốc ăn vào, đối với lời nói của Liễu Ngạn
hứng thú trả lời cũng không có.
Tiếp đó sau lưng của hắn chợt hiện ánh lửa, một đôi cánh lửa dài khoảng trượng hiện ra, nó vỗ một cái, thân thể chợt hóa thành một đạo tàn ảnh màu đỏ, xà xà mặt đất mà bay về phía xa.
Liễu Ngạn thấy vậy, phía sau chợt hiện ra ánh sáng màu đen, một đôi cánh chim màu đen cũng hiện ra.
Cánh chim tản mát ra ánh sáng màu đen thâm thúy, mặt trên hiện ra từng vòng ký hiệu huyền ảo, và cả trường mâu trong tay cũng tản mát ra một cổ khí tức tà ác.
Cánh chim màu đen chớp động, thân thể của Liễu cũng hóa thành một đạo bóng đen, hướng phía Thạch Mục đuổi theo, tốc độ vậy mà so với Thạch Mục không kém mảy may, có vẻ còn mau hơn một chút.
Mấy hơi thở sau đó Liễu Ngạn liền đuổi kịp Thạch Mục, trường mâu màu đen trong tay hắn phóng thẳng về phía Thạch Mục.
Bề mặt trường mâu nhất thời rực chói những tia màu đen, mơ hồ truyền ra thanh âm của quỷ khóc, từng đoàn hắc khí từ trên thân mâu bay ra, mơ hồ ngưng tụ thành một pho tượng Ma Thần màu đen, phảng phất như Ma Vương từ trong địa ngục buông xuống thế gian.
Thạch Mục chỉ cảm thấy một khí thế to lớn từ trường mâu màu đen phát ra, bao phủ lấy thân thể của chính mình, không gian tựa hồ bị như bị đông đặc.
Mắt thấy trường mâu màu đen liền có thể đâm vào trong cơ thể Thạch Mục, vào thời khắc này, dưới chân Liễu Ngạn chợt hiện ánh vàng sắc bén, khô lâu cao to lần nữa từ dưới mặt đất chui ra, mặt ngoài cả cánh tay trái đầy vết rạn, một số gần như gãy, cánh tay phải cầm đao, hướng phía dưới chân Liễu Ngạn chém tới.
Trên mặt cốt đao màu vàng một tầng ánh sáng màu vàng sắc bén hiện ra, đao thế ác liệt.
"Ta đang đợi ngươi đấy!" Liễu Ngạn cười lạnh một tiếng, cánh tay vung lên, trường mâu màu đen vậy mà thay đổi phương hướng đâm về phía khô lâu cao to ở dưới mặt đất.
Răng rắc!
Trường mâu màu đen và cốt đao của khô lâu cao to chạm vào nhau, cốt đao lập tức vỡ vụn ra, trường mâu dư thế không giảm, thình lình thoáng cái đâm vào ngực khô lâu cao to, xuyên thấu từ đằng trước ra đằng sau.
Tử mang trong mắt khô lâu cao to rực chói, ngực bị đâm thủng vậy mà không để ý tới chút nào, hung hãn nắm lấy cây trường mâu màu đen, mà cầm chắc.
Màu đỏ chợt hiện, thân ảnh Thạch Mục xuất hiện ở phía sau Liễu Ngạn, hai tay cầm đao, đánh xuống một đao.
Trên bề mặt Vẫn Thiết Hắc Đao xuất hiện một tầng đao mang màu đen trong suốt, một cỗ đao ý lạnh như băng khuếch tán ra.
Cánh tay Liễu Ngạn cố sức vung lên, muốn đem khô lâu cao to hất ra, nhưng mà không có tác dụng.
Sắc mặt hắn cả kinh, nhưng mà cũng không có rối loạn, hắn há mồm phun ra một đoàn ánh sáng màu đen, hóa thành một mặt tấm chắn màu đen chắn trước người.
Trên tấm chắn từng đoàn ký hiệu màu đen hiện ra, cùng trường mâu màu đen và cánh chim màu đen giống nhau như đúc.
Vẫn Thiết Hắc Đao chém ở trên tấm chắn màu đen, một tiếng "Răng rắc" phát ra, nó chỉ trảm phá nửa tấm chắn, Hắc Đao liền ngừng lại.
Nhân cơ hội này cổ tay Liễu Ngạn vung lên, trên mặt trường mâu màu đen rực chói những tia màu đen, ngưng tụ thành vài đạo lưỡi dao màu đen, bỗng nhiên đem toàn bộ thân thể khô lâu cao to nhất thời cắt thành vài đoạn, hóa thành một đống hài cốt rơi trên mặt đất.
Ánh mắt của hắn đảo qua lưỡi đao màu đen từ trong tay Thạch Mục, đồng thời chuyển động thân thể, hướng phía phía sau bắn ngược trở lại.
Nhưng mà vào thời khắc này, trong hư không sau lưng Liễu Ngạn đột nhiên sinh ra một đoàn những tia màu đen, từ trong những tia màu đen đột ngột chui ra ngoài một bóng người màu bạc, mà bóng người kia trong tay đang nắm một cây thiết côn màu đen.
Thiết bổng màu đen chợt hóa thành một đạo bóng đen đánh xuống đầu Liễu Ngạn, thế đánh vô cùng nhanh chóng.
Trong lòng Liễu Ngạn run sợ tuột độ, những tia màu đen ở trên người rực chói, thân thể chợt dừng lại, đồng thời lách ngang mà tránh đi.
Chẳng qua khoảng cách quá gần, một tiếng "Răng rắc" vang lên, thiết bổng màu đen đánh vào bờ vai của hắn, máu tươi phun ra, cánh tay trái Liễu Ngạn bỗng chốc bị đập nát, máu thịt tung tóe.
Bóng người màu bạc đúng là Yên La!
Một kích của nàng không có thể chém giết Liễu Ngạn, tựa hồ có chút bất mãn, hai cánh phía sau mở ra, thân thể trong nháy mắt trở nên mờ ảo như bóng với hình hướng phía Liễu Ngạn đánh tới.
Thân ở giữa không trung, cái gậy ngắn trong tay hiện ra những tia màu đen rực chói, từng đoàn bóng gậy xuất hiện, hướng phía Liễu Ngạn đánh tới, thế đánh như rời núi lấp biển.
"Yên La! "
Thạch Mục thấy bóng người màu bạc, vẻ mặt thoáng buông lỏng, chẳng qua lúc này hiển nhiên không phải thời gian vui mừng.
Hắn hít sâu một hơi, màu đỏ trên người rực chói, Xích Viên Pháp Tướng xuất hiện, liền phi tới phía trước trợ giúp Yên La công kích Liễu Ngạn.
"Khôi phục thương thế trước đi, chớ đến mà làm vướng chân vướng tay. " Vào thời khắc này, trong lòng hắn vang lên thanh âm của Yên La.
Vẻ mặt của Thạch Mục ngẩn ra, chợt cười khổ một tiếng.
Ở trong chốc lát này, thân ảnh của Yên La cùng Liễu Ngạn ở phía trước đan vào với nhau.
Hai người tu vi tương đương, thân hình càng nhanh như thiểm điện, lúc thì hợp, khi thì tách ra, khiến người ta hoa cả mắt, thêm vào đó có những tiếng nổ ầm ầm kéo dài không ngớt, màn chém giết thật dữ dội.
Thạch Mục hít sâu một hơi, với tình hình thân thể của hắn bây giờ, xông lên quả thực vô cùng có khả năng làm trở ngại chứ không giúp gì được.
Ánh sáng màu đỏ trên người tản đi, rồi trở lại mặt đất, lật tay lấy một viên thuốc ăn vào rồi khoanh chân ngồi xuống.
Hắn lấy ra hai khối thượng phẩm linh thạch hỏa thuộc tính giữ trong tay, hấp thụ linh khí bên trong, từng đoàn sợi hồng từ hai tay rót vào trong cơ thể, tranh thủ từng giây khôi phục.
Những tiếng va chạm ầm ầm không ngừng truyền đến, Thạch Mục nghe vào trong tai, mạnh mẽ áp chế no lắng trong lòng, nhanh chóng luyện hóa dược lực mà khôi phục thương thế trong cơ thế.
Dưới tác dụng của đan dược và linh thạch, chân khí trong cơ thể gần như khô kiệt dần dần dâng lên.
Cứ vậy sau một nén nhanh, vết thương trên người hắn trở nên khá hơn không ít, chân khí cũng không phục hơn phân nửa.
Lại nói tiếp, nếu không phải do linh khí thuần chất không gì sánh được ở bên trong thượng phẩm linh thạch, thì không có khả năng chân khí trong cơ thể khôi phục nhanh như vậy, chỉ là cái giá tự nhiên cũng không hề nhỏ.
Hai miếng linh thạch thượng phẩm, ở Đông đại lục tương đương với một nửa thân gia của võ giả Địa Giai bình thường, còn ở đại lục Tây Hạ cũng là vật hiếm có.
Tuy nói thượng phẩm linh thạch tương đương với một vạn viên linh thạch hạ phẩm, nhưng thực tế giá cả không chỉ như vậy, Thạch Mục cũng là may mắn ở phân đàn Minh Nguyệt Giáo chiếm được hơn mười viên mà thôi, nên dùng viên nào thì hết viên đó.
Vào thời khắc này, một tiếng vang thật lớn từ cách đó không xa truyền đến, lập tức mặt đất run rẩy kịch liệt, tựa hồ có vật gì đó đập mạnh xuống mặt đất vậy.
Còn ở giữa không trung thì truyền tới tiếng cười cuồng tiếu của Liễu Ngạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.