Huyền Giới Chi Môn

Chương 251: Bị tập kích ngoài Quan ngoại




Dịch: nila32

"Thạch Đầu, ngươi muốn vào Thành sao?" Thải Nhi hỏi.
Thạch Mục gật đầu, bôn ba bên ngoài đã lâu, hắn thật sự cần mua một ít đồ vật tiếp tế.
Nơi này là Gia Hà Quan, quy mô trông cũng khá hùng vĩ. Tuy rằng kém xa thành Thiên Ngu, nhưng tuyệt đối xứng là Đại thành số một ở biên quan rồi. Độ cao của tường thành chừng bảy tám trượng, toàn bộ được xây bởi một loại đá màu đỏ sậm. Thoạt nhìn rất thô ráp, nhưng đặc biệt chắc chắn. Từ xa nhìn lại, cả toà tường thành trông như một người khổng lồ màu đỏ đang nằm rạp xuống.
Hôm qua rơi xuống một trận tuyết lớn, giờ phút này một tầng trắng xoá bao phủ cả Gia Hà Quan, làm nó tăng thêm vài phần phong tình của Dị vực.
Thạch Mục đứng ở ngoài thành quan sát một lúc, sau đó lập tức sửa sang lại quần áo, cất bước đi về phía cửa thành.
Gia Hà Quan là toà thành trì duy nhất trong phạm vị trăm dặm ở quanh đây. Thành trì có hai cửa ra, một nằm hướng Nam và một ở hướng Bắc. Xung quanh có rất nhiều thị trấn nhỏ. Cho nên Nam đến Bắc đi, người ra vào thành trì không ít, xếp thành một hàng dài ở cửa thành.
Thạch Mục lẫn vào dòng người, chậm rãi chờ xếp hàng.
Cửa thành có một số binh lính nước Đại Tần đứng gác, ngoài ra còn có hai người mặc quần áo màu đen, rảnh rỗi đứng ở một bên.
Thạch Mục liếc nhìn về phía hai gã áo đen. Tuy trên thân hai kẻ này không có đánh dấu ký hiệu gì nhưng hắn vẫn lập tức đoán ra bọn họ hẳn là đệ tử của Thiên Ma Tông.
Không giống thành Thiên Ngu, chốt kiểm soát ra vào của Gia Hà Quan tương đối lỏng lẻo. Thạch Mục chỉ cần cống nạp một ít lệ phí liền có thể tiến nhập thành trì một cách thuận lợi.
Phóng mắt nhìn lại, phong cách của Gia Hà Quan và thành Thiên Ngu có sự khác nhau rất lớn. Nơi đây lấy phong cách cổ xưa với những tòa nhà hình tháp làm chủ, sử dụng vật liệu đá thuần một màu đen mặc dù so về tinh tế hoa mỹ còn kém rất nhiều so với thành Thiên Ngu nhưng lại tạo nên cảm giác thô kệch tràn đầy ý vị rất khác.
Con đường chủ đạo vô cùng rộng lớn, đủ chỗ cho bốn năm cỗ xe ngựa cất vó song song. Hai bên đường là từng chuỗi cửa hàng, dòng người như nước, rất là phồn hoa. Ngoài ra, đường phố chính cũng không thiếu những quảng trường rộng lớn chỉ là không thể sánh bằng.
Thạch Mục đi trên đường phố chính, ánh mắt nhìn ngắm cửa hàng hai bên. Nơi đây có đủ hàng thuộc da, tiệm rèn sắt, cửa hàng cung cấp tài liệu, tiệm tạp hóa, quán rượu. Các loại đặc sản của nước Đại Tần bày bán khắp nơi khiến Thạch Mục mở rộng tầm mắt một phen.
Thải Nhi cũng tò mò nhìn ngó chung quanh, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kinh hô khiến người qua đường ngoảnh lại.
Gia Hà Quan không giống thành Thiên Ngu. Ít ai mang theo sủng vật ra ngoài vì vậy chủ tớ họ Thạch đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thạch Mục trừng mắt với Thải Nhi khiến nó ngoan ngoãn cúi đầu. Chắc chắn có không ít đệ tử Thiên Ma Tông đang có mặt tại Gia Hà Quan này. Ý định kế tiếp là đến Thiên Ma Tông tham gia đại điển Ma Dương, nếu không cần thiết, hắn thật không muốn thu hút sự chú ý của người ngoài.
“Thạch Đầu, ngươi muốn mua đồ sao?” Thải Nhi ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai Thạch Mục rồi hỏi.
Thạch Mục không có phản ứng tiếp đó thình lình ngừng lại phía trước cửa hàng rộng lớn có treo tấm biển đề ba chữ ‘Bách Trân Các’ thật to. Đây là cửa hàng buôn bán các loại tài liệu, quy mô rất lớn, chỉ riêng không gian của nó đã rộng gấp bốn năm lần gian hàng kế bên, so với các cửa hàng phụ cận thì có cảm giác như hạc giữa bầy gà. Dòng người ra vào nơi đây cũng nhiều hơn so với những địa phương khác.
Thạch Mục mỉm cười, cất bước như muốn đi vào. Nhưng đúng lúc này, hắn nhướng mày, quay người nhìn sang bên trái đường đi.
“Làm sao vậy?” THải Nhi nhìn theo ánh mắt Thạch Mục rồi hỏi.
Nơi đó chỉ có dòng người qua lại tấp nập, thoạt nhìn không có gì khác thường.
“Không có gì.”
Ánh mắt Thạch Mục hiện vẻ nghi hoặc. Hắn vừa mới cảm ứng được nhãn thần khác thường chỉ là trong thoáng chốc bản thân hắn cũng không dám chắc chắn có phải là ảo giác của mình hay không. Thạch Mục nhìn thoáng qua chỗ đó rồi cất bước đi vào cửa hàng.
Đằng sau một tòa nhà ở phía xa xa, một người thanh niên trẻ tuổi chậm rãi bước ra. Gã vừa liếc nhìn Bách Trân Các vừa lấy ra một vật. Khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, quay người đi về phía xa.
Trong lúc đó, Thạch Mục ngồi bên trong Bách Trân Các, thưởng thức trà thơm. Thải Nhi bước trên mặt bàn, lựa chọn điểm tâm. Hắn buông ly, khuôn mặt lộ nụ cười mỉm. Vừa rồi sau khi vào cửa, hắn không muốn lãng phí thời gian nên đã cố tình để lộ một ít khí tức Tiên Thiên vì vậy liền được dẫn đến nơi này. Nghĩ đến đây, họ Thạch không khỏi cảm thán. Mặc kệ ở nơi nào, thực lực đều là thứ quan trọng nhất.
Sau một lát, tiếng bước chân truyền đến. Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo lam tiến vào.
“Khách quý lâm môn, không thể tiếp đón từ xa, kính xin thứ tội.” Trung niên nhân áo lam liếc nhìn Thạch Mục, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.
“Các hạ khách khí.”
Thạch Mục vừa nói vừa dùng thần thức kiểm tra đối phương, phát hiện người đàn ông này cũng là võ giả Tiên Thiên có thực lực khoảng sơ trung kỳ, không quá chênh lệch so với hắn hiện tại. Thạch Mục vô cùng hài lòng. Càng lúc hắn càng nhận ra diệu dụng của thần thức, vô cùng tiện lợi. Chỉ tiếc lực lượng của hắn vẫn còn khá yếu, phạm vi dò xét quá nhỏ.
“Vị đạo hữu này thoạt nhìn lạ mặt, dường như lần đầu ghé qua Bách Trân Các, còn chưa thỉnh giáo tục danh?” Người đàn ông áo lam mở lời.
“Mục Thạch.” Thạch Mục suy nghĩ thật nhanh rồi báo ra một cái tên giả.
"Thì ra là Mục đạo hữu, không biết các hạ đến Bách Trân Các chúng ta là muốn tìm mua thứ gì?” Người đàn ông áo lam thoạt nhìn cũng là người sảng khoái, không khách sáo quá lâu mà đi thẳng vào vấn đề.
“Mục mỗ mua một ít Ma Sát Chi Khí loại tốt nhất.” Thạch Mục trả lời.
Tinh huyết Viên Hầu đã tới tay, chỉ cần có thêm Ma Sát Chi Khí, hắn liền có thể bắt đầu tu luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết. Trong lúc chiến đấu gần đây, hắn nhận thấy Bàn Nhược Thiên Tượng Công đã luyện đến mức đỉnh phong, nếu muốn tăng cường chiến lực, chỉ còn cách tu luyện Đại Lực Ma Viên Thoát Thai Quyết.
“Ma Sát Chi Khí?” Người đàn ông áo lam có chút giật mình.
“Như thế nào, chẳng lẽ quý các không có vật ấy?” Thạch Mục hỏi.
“Bổn điếm tự nhiên có Ma Sát Chi Khí, hơn nữa trùng hợp chính là, nơi này vừa mới nhập về một lượng Ma Sát Chi Khí thượng phẩm chất lượng cực cao.” Người đàn ông trung niên vội vàng nói.
“A, có là tốt rồi.” Thạch Mục nói ra.
“Mục đạo hữu chờ một lát.” Người đàn ông trung áo lam đứng lên, bước ra bên ngoài.

Sau một khắc đồng hồ, Thạch Mục rời khỏi Bách Trân Các, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.
Nước Đại Tần không hổ là địa bàn của Thiên Ma Tông. Ma Sát Chi Khí nơi đây phẩm chất thật tốt. Hắn một hơi mua số lượng lớn. Tuy rằng hao tốn không ít Linh Thạch nhưng vì thu được lượng lớn từ chỗ đạo sĩ to béo dạo trước nên hắn không quá quan tâm.
Thời gian tiếp theo, Thạch Mục lại đến một vài tiệm tạp hóa, bổ sung một đống thịt khô cùng lương khô.
“Ngươi lại muốn đi!” Thải Nhi kêu lên có chút bất mãn.
“Đồ đã mua được tự nhiên không cần ở lại thêm nữa.” Thạch Mục nói ra.
“Ta còn muốn tìm tửu điếm chè chén một phen.” Thải Nhi lầm bầm.
“Chờ đến thành trì rồi nói.” Thạch Mục đáp lại.
Chẳng biết tại sao, nội tâm họ Thạch mơ hồ có chút bất an. Trực giác mách bảo hắn cần nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Rất ít người ra khỏi thành vì vậy Thạch Mục rất nhanh đã rời khỏi Gia Hà Quan.
“Phù!”
Đứng ở một nơi vắng vẻ, hoang dã, nhìn lại Gia Hà Quan sau lưng, Thạch Mục nhẹ nhàng thở ra.
“Thạch Đầu, làm sao vậy?” Thải Nhi tỏ vẻ kỳ quái.
“Không có gì.” Thạch Mục nói.
Sau khi tiến cấp Tinh giai, cảm giác họ Thạch trở nên nhạy cảm hơn nhiều. Chẳng qua loại linh giác này lúc mất lúc linh, khiến hắn có chút đau đầu.
Thạch Mục lắc đầu, đang muốn tiếp tục đi tới.
Vào thời khắc này, một đạo hoàng quang thô to chợt bay vụt đến từ phía sau với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Thạch Mục giật mình, khẽ nhún bàn chân. Toàn bộ cơ thể trong nháy mắt lướt ngang một trượng, tránh thoát công kích của ánh sáng màu vàng.
Ầm ầm ầm!
Nơi ánh sáng màu vàng đánh xuống, mặt đất run rẩy một hồi, lộ ra một cái hố sâu vài trượng. Ánh sáng màu vàng tiêu tán, lộ ra bản thể là một kiện Ngọc Như Ý ánh vàng rực rỡ, tản ra dao động Linh khí mãnh liệt.
Thạch Mục âm thầm cả kinh, đạp mạnh bàn chân, lần nữa bay ngược về sau một khoảng xa đồng thời lật tay rút ra đao, côn trên lưng.
Véo véo!
Lượng lớn phong nhận màu xanh xuất hiện. Chừng hơn mười thanh như mưa rơi xuống người hắn. Thạch Mục đang lơ lửng giữa không trung, không cách nào né tránh. Ánh mắt trầm xuống, trong miệng quát khẽ một tiếng. Cánh tay cầm côn vung lên, một hồi bạch quang nhập vào cơ thể tụ thành quang thuẫn màu xanh nhạt hình vỏ sò, che chắn trước người.
Phong nhận màu xanh đánh lên quang thuẫn khiến nó lay động kịch rồi lập tức ầm ầm tán loạn.
Ngay sau đó, một loạt tiếng nổ truyền đến!
Phân nửa phong nhận còn lại bị Thạch Mục huy động đao côn chặn lại. Một ít công kích đánh lên chân khí hộ thể mang theo cự lực khiến hắn đạp đạp mấy bước mới có thể đứng vững trở lại.
“Tiểu tử chạy thật nhanh, suýt nữa đuổi không kịp ngươi!” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Thạch Mục giật mình nhìn lại. Phía trước chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông trung niên vận áo bào xanh, khuôn mặt âm lãnh, ánh mắt như độc xà, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh băng.
Phía sau người đàn ông này là hai thanh niên trẻ tuổi, một trong số đó chính là kẻ đã dòm ngó Thạch Mục bên ngoài Bách Trân Các.
“Chính là hắn sao?” Người đàn ông âm lãnh liếc nhìn Thạch Mục rồi hỏi lại gã trai trẻ.
“Bẩm Phùng trưởng lão, đúng là người này.” Nam tử trẻ tuổi trả lời một cách cung kính.
“Hừm, quả thực rất giống…”
Người đàn ông trung niên lấy ra một tấm ngọc giản màu trắng lớn bằng nắm tay, phía trên hiện ra hình ảnh Thạch Mục. Họ Thạch nhìn thấy hình ảnh của hình bên trên ngọc giản, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Rất tốt, cùng bổn tọa bắt được kẻ này, nhất định không thiếu chỗ tốt của ngươi.” Người đàn ông âm hiểm lại nói.
“Đa tạ Phùng trưởng lão.” Nam tử trẻ tuổi đại hỉ, khom người cảm ơn.
“Các vị là ai? Vì sao ra tay đánh lén ta” Thạch Mục trầm giọng quát to, đồng thời lặng lẽ tán phát thần thức, quét qua thân thể đối phương.
Hai gã thanh niên phía sau không đáng nhắc tới, đều là võ giả Hậu Thiên. Thế nhưng người đàn ông trung niên trước mắt tản ra chấn động Pháp lực mãnh liệt, rõ ràng là một thuật sĩ Tinh giai có tu vi không kém.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.