Huyền Giới Chi Môn

Chương 1490: Lương Bát Trụ (2)




Hơn nữa, ánh mắt của hắn vừa ngưng tụ lại, đáp xuống trên một cây kim sắc trường côn.
Cây côn này và Phiên Thiên côn bất ngờ giống nhau như đúc, ngoại hình không kém linh văn phía trên chút nào, thậm chí uy áp tản ra cũng hoàn toàn giống như vậy.
- Thì ra là thế, 12 cây côn xem ra mới là pháp bảo chân chính của ngươi.
Thạch Mục hơi động đôi mắt, chậm rãi nói.
- Không sai, đây cũng là pháp bảo của ta, chống đỡ bốn Lương Bát Trụ phiến Thiên Đình! Năm đó bị Bạch viên kia trộm đi một cây Phiên Thiên côn, nếu ngàn năm trước đại chiến có bảo vật này ở trong tay, bản tôn sao lại bị hắn đả thương.
Đế cầm côn trong tay, bật cười ha hả, dường như đã ổn thao thắng khoán.
- Hừ! Khoác lác, năm đó nếu ngươi không sử dụng quỷ kế, làm sao Bạch Viên Lão Tổ sẽ thua trong tay ngươi.
Thạch Mục khinh bỉ lạnh lùng nói.
- Đừng mơ tưởng dùng lời nói trì hoãn thời gian, ngày hôm nay sẽ đưa ngươi đi gặp con khỉ lông trắng kia!
Đế châm chọc nhoẻn miệng cười, quang mang các màu bùng lên dữ dội ngoài thân thể, hóa thành một đạo ảo ảnh đánh tới Thạch Mục, trong nháy mắt đã đến gần.
Hắn tề động 12 cánh tay, 12 căn cự côn phát ra một tiếng vù vù, từng cây côn bạo phát ra một mảnh pháp tắc sóng gợn dày đặc, hung hăng đánh hạ.
12 đạo côn ảnh đan xen xuống, ầm ầm một tiếng vang thật lớn, không trung dường như sụp đổ một chút, một cổ lực lượng cực kỳ khủng bố từ trên trời đáp xuống, khiến cho người trở nên nghẹt thở.
Thạch Mục trầm ánh mắt xuống, quả thật hắn muốn trì hoãn thời gian thêm chút nữa, để bức hương độc ra trong cơ thể ra ngoài.
Thời khắc này hương độc trong cơ thể chỉ bức ra một chút, khôi phục thực lực không được năm thành, mà đế lại 12 căn Phiên Thiên côn đồng cấp pháp bảo ở trong tay, thực lực lại lần nữa tăng nhiều.
Nhưng giây phút này không phải là lúc để cho hắn suy nghĩ nhiều.
Thạch Mục lẩm bẩm trong miệng thật nhanh, sáu món trọng binh toát ra, hướng tới Thiên Huyền hoàng quang mang, nghênh đánh.
Đồng thời, hắn mọc đầy răng nanh, há to cái miệng ra, một đạo xích sắc ánh lửa xì ra, tản ra pháp tắc dao động thuộc tính Hỏa mãnh liệt.
Hai đầu cũng há to cái miệng ra, phun ra một đạo kim quang chói mắt và một đạo hoàng quang rất nặng.
Thạch Mục đang lĩnh ngộ ba loại lực pháp tắc trước mắt.
Ba đạo quang mang và sáu món trọng binh cùng khởi, đụng nhau ầm ầm cùng 12 căn côn ảnh của đế.
Ầm!
Một tiếng nổ long trời lở đất!
Thân thể cường đại của Thạch Mục giống như một viên vẫn thạch, từ trên trời đáp xuống, hung hăng đập xuống mặt đất, chỉ một thoáng, cự thạch bay cuộn mọi nơi, bụi mù cuồn cuộn.
Xuyên thấu qua sương khói, mặt đất xuất hiện một cái hố lớn đường kính mấy ngàn trượng.
Giữa không trung, thân thể đế nhoáng lên, lui về sau một bước, lúc này mới đứng vững, mày nhăn lại.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đứng ổn định thân thể, lập tức đuổi theo xuống dưới.
Lúc này, hư không bên cạnh đế nhoáng lên, một hắc sắc nhân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, toàn thân bị mảng lớn sương mù màu đen bao phủ, thấy không rõ dung mạo, trong tay cầm một thanh huyết sắc đại kiếm, tản ra huyết quang sềnh sệch, khiến người có cảm giác hung ác.
Hắc sắc nhân ảnh nhoáng lên ánh sáng đen toàn thân, trong nháy mắt phồng lớn lên đến chừng trăm trượng, huyết sắc đại kiếm cũng trở nên lớn bạo theo.
Một cổ bàng đại khí tức không thua Thần cảnh hậu kỳ, từ trên người hắc sắc nhân ảnh lan ra.
Hắc sắc nhân ảnh buồn bực quát khẽ, huyết sắc đại kiếm đột nhiên đại thịnh huyết quang, kiếm quang chớp lên, chỉ thấy vô số tia huyết nổ bắn ra như một tấm lưới, hạ xuống bao phủ nửa người của đế.
Tơ máu quấn quanh trên thân thể đế, lập tức phát ra thanh âm xuy xuy, tơ máu siết trên thân thể đế, nổi lên từng vết máu, nhưng đều rất cạn, ùa ra một loạt sương khói màu đen.
Tơ máu bất ngờ có lực ăn mòn cực mạnh, mặc dù đế Chân tiên thể cũng không thể ngăn cản hoàn toàn.
- Muốn chết
Đế nổi giận gầm lên một tiếng, quang mang cự đại các màu trên thân thể bùng lên dữ dội, bên ngoài da nổi lên mảng lớn linh văn các màu, lập tức chặn lại lực ăn mòn của huyết sắc kiếm ti, thân thể đột nhiên phồng lớn lên lần nữa.
Đồng thời, hắn há to miệng, phun ra một đạo ngân quang, lại là một thanh tiểu kiếm ngân quang lập lòe, tản ra kiếm khí kinh người.
Ngân sắc tiểu kiếm lóe quang mang, đột nhiên biến mất, hóa thành một đạo dải tơ màu bạc, rất nhanh chóng xoay tròn vòng quanh thân thể.
Xuy xuy xuy
Một trận duệ vang lên, toàn bộ huyết sắc kiếm ti bị chặt đứt.
Lệ mang lập lòe trong mắt đế, 6 cánh tay ở một bên thân thể đột nhiên vung lên.
Sáu đạo côn ảnh cự đại bí mật mang theo một loạt cơn lốc, đánh tới hắc sắc nhân ảnh.
Nhưng hắc sắc nhân ảnh tại thời điểm tơ máu bị phá, đã lập tức hóa thành một đạo hắc sắc độn quang, cấp tốc bỏ chạy từ xa, tránh né được cú đánh này.
Đế cực không cam lòng nhìn hắc sắc nhân ảnh chạy thoát, không đuổi theo, mà tiếp tục đánh tới Thạch Mục.
Không đợi hắn rơi xuống đất, một đạo thân ảnh cự đại từ dưới bay lên ngất trời, chính là Thạch Mục.
Lúc này trong tay có sáu món trọng binh, ngoại trừ Phiên Thiên côn, năm món kia toàn bộ bị vỡ vụn.
Tuy thế, Thạch Mục cũng không bị thương tổn quá lớn, trên da có vài vết xước màu trắng, không có thương tích nào.
Đế tận mắt chứng kiến cảnh này, sắc mặt trầm xuống, có chút khó tin.
Vừa mới một kích kia, hắn đã xuất ra toàn lực, thậm chí cũng không thể gây tổn thương cho Thạch Mục.
Thạch Mục quát khẽ một tiếng, huyền hoàng quang mang lập lòe trong tay, lần nữa ngưng tụ thành năm món trọng binh.
Hắn không dừng lại ở đó, huyền hoàng quang mang dày đặc, ở sau lưng nổi lên đôi cánh huyền hoàng, nhưng mà một sáng một tối, dường như song sinh Âm Dương vậy.
Cả người hắn hóa thành một đạo hoàng hoàng mang, bay về phương xa, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền phi độn ra cự ly vài dặm.
Thời khắc này thực lực của hắn bị hạn chế nhiều, đã không có cách nào thi triển ra loại thần thông thuấn di tương tự như lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.