Huyền Giới Chi Môn

Chương 149: Cùng đến Thánh Sơn




Khi nghe Thạch Mục kể rõ mọi việc, Điền Hỏa Vũ khẽ biến sắc. Một lúc sau, nàng lập tức rơi vào trầm tư. Sự tình cứ điểm Thử Sào bị tập kích, nàng quả thật nghe qua. Hơn nữa mọi chuyện Thạch Mục nhắc đến đều nhịp nhàng ăn khớp, không giống giả tạo. Cô gái này thuở nhỏ bái nhập Thiên Âm Tông, sư thừa cực cao, kiến thức rộng rãi, đã từng nghe đến một ít bí thuật trớ chú tương tự của Man tộc. Chưa hết, giả dụ họ Thạch thật sự là địch nhân, vừa rồi không cần ra tay, chỉ cần đứng nhìn thương thế của Điền Hỏa Vũ bộc phát là đã có thể nhẹ nhàng lấy đi tính mạng của cô gái này. Như thế xem ra, nàng đã quá mức võ đoán, chỉ bằng chút ít manh mối đã lập tức xuống tay tàn nhẫn. Nghĩ đến đây, sắc mặt Điền Hỏa Vũ thoáng ửng đỏ rồi biến mất, nàng lập tức hỏi lại:
“Những điều này miễn cưỡng có thể nói thông thế nhưng tất cả chỉ là nói suông. Nếu không có chứng cứ gì khác, ta vẫn không thể tin ngươi.”
“Cái này…” Thạch Mục lộ ra một tia hổ thẹn, hắn xác thực không mang theo người chứng cứ gì đáng tin.
“Nếu Điền sư tỷ không tin những gì Thạch mỗ đã nói vậy cũng không có cách nào. Chúng ta từ biệt tại đây là được.” Nội tâm có chút phiền muộn, giọng nói của hắn cũng trở nên lãnh đạm, liền muốn quay người rời đi.
“Chờ chút, trả kiếm lại cho ta.” Điền Hỏa Vũ chớp mắt, duỗi tay.
Thạch Mục nhíu mày, cầm lấy trường kiếm ngân sắc gần đó đưa cho nàng. Điền Hỏa Vũ nhận lấy chuôi kiếm, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười. Thế nhưng sau một khắc, cổ tay nàng chợt run lên. Trường kiếm hóa thành ảo ảnh bàng bạc như thiểm điện đánh tới vùng ngực của Thạch Mục khiến hắn biến sắc. Thân thể trong nháy mắt bắn ngược về sau hơn mười trượng, sắc mặt tái xanh. Phần da ngực minh ấn đồ đằng cự xà chợt lộ ra vết thương, máu tươi chảy ra.
“Điền sư tỷ, ngươi làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự muốn ra tay với ta?” Thạch Mục trầm mặt, lạnh giọng nói ra.
Điền Hỏa Vũ không trả lời mà đặt thân kiếm trước người, cẩn thận quan sát giọt máu lưu lại trên mũi kiếm.
“Nếu ngươi không thể đưa ra bằng chứng, ta phải dùng cách của mình vậy.”
Nàng cười nhạt một tiếng sau đó lấy ra một hạt châu lớn chừng ngón cái, giống như được chế tác từ một loại ngọc thạch trong suốt. Mặt ngoài hạt chậu nổi lên từng đạo phù văn li ti, rõ ràng là một kiện Pháp Khí. Thần sắc giận dữ trên khuôn mặt Thạch Mục thu lại một ít. hắn nhìn theo hành động của Điền Hỏa Vũ, lông mày cau lại. Theo từng tiếng lẩm bẩm trong miệng cô gái này, mặt ngoài hạt châu bắt đầu tản ra bạch quang nhàn nhạt. Cổ tay nàng run lên, giọt máu trên mũi kiếm đã rơi xuống thân châu.
Rắc!
Âm thanh “Xèo xèo” vang lên. Bạch quang phát ra từ hạt châu trong suốt chợt biến đổi thành quầng trăng khi tỏ khi mờ. Cùng lúc đó, bên trong thân châu cũng xuất hiện một đoàn khí xám cuộn lên nhè nhẹ. Hỏa Vũ quan sát trong thoáng chốc sau đó nhẹ gật đầu, thu hồi hạt châu.
“Đồ Đằng trên ngực của ngươi quả thật ẩn chứa lực lượng trớ chú vô cùng thâm sâu. Xem ra những gì ngươi nói đều là sự thực, thứ này đúng là một loại vu thuật nào đó.” Điền Hỏa Vũ giải thích.
Thạch Mục hừ một tiếng chứ không nói gì.
“Thạch huynh, quả thật vô cùng có lỗi. Ta cũng biết hành vừa rồi vô cùng thất lễ. Chỉ là bản thân hiện giờ đang mang trọng trách, một chút sai lầm sẽ dẫn đến hậu quả không cách nào lường được cho nên vừa rồi mới phải năm lần bảy lượt dò xét như vậy, vẫn xin đạo hữu tha thứ một hai.” Điền Hỏa Vũ chợt khom người thật sâu, thi lễ với Thạch Mục, giọng nó lộ vẻ áy náy.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Thấy thái độ thành khẩn của Điền Hỏa Vũ, nộ khí trong lòng họ Thạch tiêu tán không ít nhưng vẫn bất động thanh sắc mà hỏi.
“Là thế này, ngoài thân phận đệ tử của Thiên Âm Tông, ta còn là công chúa của nước Đại Tề…”
Điền Hỏa Vũ cười khổ rồi kể lại sự tình trên đảo bên ngoài ba nước cùng thân phận đặc thù của bản thân, rồi nhiệm vụ đàm phán tại Thánh Địa Man tộc mà liên minh giao phó cùng sự tình bị tập kích trên đường. Thạch Mục nghe vậy không khỏi biến sắc. Thời gian này hắn tiến vào sâu trong Hoang Nguyên, tin tức phong bế nên hoàn toàn không biết gì về việc Hải tộc manh nha thực hiện âm mưu cùng ý đồ hòa đảm của hai tộc Nhân, Man.
“Nhìn vẻ mặt của Thạch huynh, chả lẽ không hề biết gì về những chuyện này?” Hỏa Vũ có chút kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy, mấy tháng trước tại hạ đã tiến vào Man Hoang. Khi đó vẫn chưa nghe được những tin tức này.”
Vẻ kinh hãi trên mặt Thạch Mục dần dần thu lại. Hắn vừa trả lời vừa âm thầm lo lắng khả năng chuyện này ảnh hưởng đến hành trình tại bộ lạc Liệt Xà sắp tới. Công chúa Hỏa Vũ nhận ra vẻ đăm chiêu trên khuôn mặt Thạch Mục, sau một thoáng chần chờ rốt cuộc đã có quyết định bèn nói:
“Vừa rồi tiểu nữ quả thật đã quá vô lễ, giờ phút này dù nói gì cũng đều có chút quá phận. Thế nhưng tiểu nữ có một yêu cầu quá đáng, không biết Thạch huynh có thể nghe ta nói qua một lần?”
Thạch Mục nhìn nàng một cái rồi lập tức đáp lại:
“Công chúa điện hạ thân mang trọng trách, làm việc tự nhiên cần phải chú ý cẩn thân. Tại hạ cũng không phải là người hẹp hòi như thế, có lời gì kính xin nói thẳng.”
“Thạch huynh giờ phút này cũng biết, đội ngũ đàm phán lần này hầu như toàn quân bị diệt, chỉ còn lại mình ta, hôm nay lại thân chịu trọng thương. Khoảng cách từ đây đến Thánh sơn Man tộc còn gần một tháng lộ trình, ẩn chứa thật nhiều nguy cơ. Thạch huynh thân là đệ tử thất tông, không biết có thể hộ tông tiểu nữ đến Thánh sơn Man tộc, gặp mặt Đại Tế Ti của họ?” Ngữ khí Hỏa Vũ có chút thành khẩn.
Thạch Mục nghe vậy, chân mày cau lại, cảm xúc cuồn cuộn. Sự tình hội đàm ảnh hưởng đến an nguy của Nhân tộc. Bản thân lại là con dân Đại Tề, hộ tống công chúa Hỏa Vũ vốn dĩ là chuyện nên làm. Chẳng qua hành trình như vậy ít nhất cũng phải tiêu tốn thời gian hai tháng. Lực lượng trớ chú trên người hắn vỗn đã không thể trì hoãn bao nhiêu thời gian. Nếu đồng ý chuyện này, chỉ sợ thật sự không có hy vọng gì nữa.
“Về chuyện trớ chú Đồ Đằng, Thạch huynh không cần phải lo lắng. Tuy rằng hội đàm với Man tộc vô cùng quan trọng, ta sẽ tùy thời hỏi thăm Đại Tế Ti của Man tộc về phương pháp tu luyện đồ đằng của bộ lạc Liệt Xà. Hành động lần này bất kể kết quả thế nào, đều do liên minh chịu trách nhiệm. Dù cho Đại Tế Ti không đồng ý, ngươi cũng có thể cùng ta trở lại tổng bộ liên minh tại núi Thiên Thanh. Thân là đệ tử dòng chính của Công Tôn trưởng lão, ta tự có biện pháp mời được tồn tại Địa giai giúp ngươi phong ấn trớ chú.” Công chúa Hỏa Vũ dường như đoán được lo lắng trong lòng Thạch Mục bèn mỉm cười rồi nói.
“Được rồi, ta đành liều mạng một phen, cùng ngươi đến đó.” Hắn nghe vậy, sau khi suy nghĩ một chút lập tức đưa ra quyết định.
Cho dù mạo hiểm lẻn vào Liệt Xà bộ lạc thì cũng chưa chắc có thể lấy được phương pháp tu luyện đồ đằng của bộ lạc này. Ngược lại, nếu như hắn giúp Hỏa Vũ công chúa hộ tống nàng đến Thánh Sơn thì khả năng thành công lại lớn hơn vài phần. Mặc dù chuyện hỏi xin Đại Tế Ti thì có vẻ không khả thi lắm nhưng cũng có thể đến đấy tìm kiếm phương pháp khác, dù sao thì Thánh Sơn cũng là Thánh Địa của Man tộc, có lẽ có biện pháp khác đối với loại trớ chú này. Hỏa Vũ công chưa thấy Thạch Mục đáp ứng liền lộ ra vẻ vui mừng.
“Đã như vậy thì chúng ta lập tức lên đường thôi, chỗ này không tiện dừng chân lâu dài.” Hỏa Vũ công chúa nhanh chóng nói, thế nhưng vừa nói xong sắc mặt nàng liền trắng nhợt đi, cong người ho khan một tiếng.
“Thương thế của ngươi vẫn rất nghiêm trọng, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở gần đây đi, sáng mai sẽ cấp tốc lên đường sau.” Ánh mắt Thạch Mục lóe lên mở miệng đề nghị.
Hỏa Vũ công chúa nhíu mày, vết thương trước ngực có cảm giác như nặng thêm vài phần. Mặc dù nội thương tạm thời đã được Băng Như Đan khống chế nhưng nếu lúc này lại tiếp tục vận động mạnh thì sẽ lập tức chuyển biến xấu đi liền.
“Cũng được, còn những thi thể này thì…” Nàng gật đầu, chần chờ lên tiếng.
“Chuyện này để ta là được.”
Thạch Mục xua tay, đi đến bên cạnh mấy cái xác Man tộc. Hắn không chút ngại ngùng ngồi xuống lục lọi, tìm một lúc chỉ có mấy mảnh vàng lá thì trong lòng thất vọng một chút. Sau đó hắn gom mấy cỗ thi thể này lại một chỗ, lấy ra một tấm da thú màu xám, bên trên có khắc vào vài phù văn hệ hỏa, chính là Phù Lục hỏa cầu. Những tấm bùa bằng da thú hắn vô tình gặp và mua được trong một bộ lạc Man tộc hơn nửa tháng trước, chỉ dùng vài miếng da hung thú chế tạo thành, đây là nguyên liệu chế phù của những thầy pháp trong Man tộc. Thạch Mục thử qua một chút thì thấy rất ngạc nhiên vì mấy tấm da thú này có thể thừa nhận Phù Văn của Nhân tộc, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn so với những lá bùa bình thường. Ngón tay hắn lóe lên ánh sáng màu đỏ, Phù Lục hóa thành một quả cầu lửa lớn bắn vào những thi thể được xếp chồng lên kia. Lửa cháy hừng hực, trong chốc lát đã thiêu rụi những cái xác này thành tro tàn.

Sáng sớm hôm sau, tại một cánh rừng hoang vắng cách ốc đảo không xa.
Thạch Mục đang khoanh chân ngồi ở một mô đất, hô hấp đều đều, thần sắc thư thả.
“Thạch huynh.” Âm thanh của Hỏa Vũ công chúa từ phía sau truyền tới.
Thạch Mục mở mắt ra nhìn tới, không hề che giấu thần sắc kinh ngạc trong mắt. Một đại hán Man tộc đang đi về phía hắn, màu da đỏ như lửa, một chùm râu màu vàng trên mặt, nếu như không phải nghe được âm thanh thì Thạch Mục còn tưởng đây là một người khác.
“Ngươi là… Hỏa Vũ công chúa?” Thạch Mục kinh ngạc hỏi.
“Hi hi, không phải ta thì có thể là ai được chứ? Ta học được một vài thủ thuật dịch dung của sư phụ, nếu như cách ăn mặc lúc trước của ta bị lộ rồi thì cần phải cải trang lại một chút chứ. Đúng rồi, ngươi cũng thay đổi một chút đi.” Hỏa Vũ cười khanh khách nói.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, mặc dù bên trong Man Hoang này có lẽ không ai biết hắn nhưng dáng vẻ hắn vẫn rất giống với Nhân tộc, cải trang lại một chút thì vẫn hơn, bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết. Thuật Dịch Dung của Hỏa Vũ công chúa cực kỳ cao minh. Chỉ nửa giờ sau Thạch Mục đã hóa thành một Man nhân cao to đen hôi, chừng bốn mươi tuổi, trong hoàn toàn khác lạ.
*Thuật Dịch Dung: là cải trang, thay đổi khuôn mặt dáng người,…
Thạch Mục đến một vũng nước nhỏ xem thử dung mạo hiện tại của bản thân, trong lòng lặng thinh, không nhận ra mình nữa. Đối với thủ thuật dịch dung của Hỏa Vũ công chúa thực sự là khen không dứt.

Giới diện Tử Linh.
Âm Phong* cuồn cuộn, bầu trời luôn ảm đạm âm trầm.
*Âm Phong: Gió âm khí, đại khái là gió âm đấy, ra nghĩa địa ngồi một đêm là biết ^_^!
Trên bầu trời đen tối trôi nổi mấy ánh trăng đỏ như máu, nếu như Thạch Mục mà ở đây lúc này thì nhất định sẽ kinh ngạc một phen, bởi vì mặt trăng đỏ kia đã bị mất đi một cái, chỉ còn lại mười một mặt trăng, thế nhưng những ông trăng này có vẻ như đã lớn hơn vài phần so với trước kia rồi. Những sinh vật trên đất Tử Linh này cũng chả thèm quan tâm đến sự biến hóa trên bầu trời, trước sau như một, việc ai nấy làm.
Ở một bãi đất màu nâu trên ngọn núi hoang, xương cốt rơi vãi khắp nơi như vừa mới trải qua một trận đại chiến, gió lạnh thôi qua như tiếng ma kêu quỷ khóc âm u ám ảnh. Ngoài những hài cốt của khô lâu ra thì còn có một vài thi thể cương thi, khô lâu kỵ sĩ, và một ít xương cốt hung thú. Trên một đống xương khô có một bộ khô lâu xơ xác, bên trong hai hốc mắt của nó lóe lên lục quang rực rỡ thành hai đốm lửa màu xanh. Bộ xương khô này bị mất đi hai chân, một cánh tay trái và nửa thân hình bên dưới. Thân thể chỉ còn mỗi cánh tay phải và một phần nhỏ lòng ngực với cái đầu là còn nguyên vẹn. Khô lâu này dùng một tay chống xuống, khó khăn dựng lên tàn thi của mình tiếp đó xem lại thân thể chỉ còn một nửa, hỏa diễm màu lục trong hốc mắt khẽ run lên giống như đang phiền muộn điều gì đó.
Bộ xương này chính là Yên La.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.