Huyền Giới Chi Môn

Chương 1472: Chỉ là chuyện vô bổ (2)




Trong vòng sáng màu vàng, trong miệng Đế Quan lẩm bẩm vài từ, không biết đang làm cái gì.
Yên La tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng buông lỏng. Động tác trên tay nàng hoàn toàn không ngừng lại. Từng pháp quyết bay ra.
Đại trận màu đen ầm ầm vận chuyển, phóng ra ánh sáng trùng thiên.
- Ngưng!
Ngón tay ngọc của nàng điểm ra một cái.
Đại trận màu đen vận chuyển, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng đều dung nhập trong thông đạo không gian.
Thông đạo không gian theo trận pháp thu nhỏ lại, nhanh chóng khép kín. Nước Minh Hà đang chen chúc lao ra lập tức ngừng lại.
lúc này Minh Thủy huyết sắc ở các nơi trên Thiên Đình cũng nhanh chóng dung hợp xuống mặt đất, biến mất.
Trên mặt Yên La lộ ra vẻ vui mừng, sắc mặt Lịch Thăng cũng buông lỏng.
- Sư muội trợ giúp ta một tay. Chỉ có đánh bại Đế Quan, mới có thể chân chính ngăn cản Huyền Giới Chi Môn mở ra.
Lịch Thăng nói với Yên La.
Yên La gật đầu, đang muốn bay qua.
Ầm ầm ầm!
Vào thời khắc này, toàn bộ Thiên Đình chợt lắc lư kịch liệt. Lúc này, trong vô số cung điện đều sáng lên một ánh sáng trùng thiên, xông thẳng tới chân trời.
Giữa cung điện ở các nơi, từng tia sáng lớn hiện ra. Chúng liên kết với nhau, tạo thành một trận pháp cực lớn.
Linh khí thiên địa cuồn cuộn. Toàn bộ Thiên Đình nổi lên phong vân biến sắc. Hư không phát ra những âm thanh giống như tiếng sấm rền vậy.
Lịch Thăng và Yên La tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời vô cùng kinh ngạc.
- Thì ra là thế. Đế Quan giấu kín trận pháp đại trận Vạn Linh Huyền Môn thật sự ở trong toàn bộ Thiên Đình. Thảo nào vẫn không tìm được.
Sắc mặt Lịch Thăng có chút khó coi, trầm giọng nói.
Trong trận pháp, sắc mặt Thạch Mục cũng biến đổi.
Linh lực từ năm viên tinh cầu trên bầu trời truyền xuống lại đột nhiên tăng mạnh, giống như nước lũ được mở cống rót vào bên trong cơ thể hắn.
Thân thể hắn giống như quả khí cầu, căng phồng lên. Trong những lỗ chân lông phun ra từng sương mù huyết sắc. Khi đó khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, thân thể đã không chịu nổi nữa. Vì vậy chúng từ trong lỗ chân lông phun ra.
Trong kinh mạch bị lượng lớn linh lực ngũ hành tràn ngập. Dường như có vô số tiểu đao đang quấy cắt, vô cùng thống khổ.
- Thạch Mục!
Yên La thấy Thạch Mục như vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm, thân hình bắn ra.
Sau một khắc, hư không bên cạnh thân Đế Quan lóe lên. Bóng dáng của Yên La đột nhiên xuất hiện.
Ánh sáng trên Thất Bảo Diệu Thụ đại thịnh. Một ánh sáng cầu vồng bảy màu hiện ra, biến hóa nhanh chóng, hóa thành một ảo ảnh bảo tháp bảy màu, ầm ầm bắn về phía Đế Quan.
Trong vòng sáng màu vàng, sắc mặt Đế Quan lạnh lẽo, vung tay lên. Một ánh sáng màu vàng lớn từ trong lòng bàn tay hắn bay ra. Bên trong có phù văn màu vàng lóe lên, trôi qua tiến vào bên trong đại ấn màu vàng.
Linh văn phía mặt ngoài của đại ấn màu vàng chợt sáng choang, phát ra những âm thanh vù vù vang vọng. Đột nhiên một ngọn lửa màu vàng từ trong đó phun ra, chấn động mạnh một cái. Trên vòng sáng màu vàng tản ra cũng hiện ra ngọn lửa màu vàng.
Xuy xuy xuy!
Vòng sáng màu vàng đi qua nơi nào, những tia kiếm màu xanh lập tức bị đốt cháy hầu như không còn, không hề có lực chống đỡ.
Ảo ảnh bảo tháp bảy màu cũng va chạm vào vòng sáng màu vàng. Ảo ảnh bảo tháp bảy màu run lên, chống đỡ được trong một cái chớp mắt. Chỉ có điều nó vẫn đánh không lại được uy lực của vòng sáng màu vàng, ầm ầm vỡ vụn ra.
Không chỉ có như vậy, vòng sáng màu vàng khuếch tán ra. Năm kiếm liên màu xanh cũng ầm ầm vỡ nát, yếu đuối giống như trứng gà, hóa thành từng thanh phi kiếm màu xanh bay tán loạn.
Lịch Thăng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt vô cùng kinh ngạc.
Uy lực kia vô cùng vòng sáng màu vàng khuếch tán ra, hắn không dám chống đỡ. Hắn triệu hoán những thanh phi kiếm màu xanh này, đồng thời phi thân lui về phía sau.
Sắc mặt Yên La cũng biến đổi, thân hình có linh quang kích động, sau đó nhanh chóng bay ngược về phía sau.
Tất cả những điều này nói thì phức tạp, nhưng thật ra chẳng qua là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Ánh sáng các màu vỡ nát, hóa thành từng đợt lưu huỳnh. Thần sắc Đế Quan ung dung, chậm rãi đi ra khỏi lưu huỳnh đang nhẹ nhàng tung bay ở khắp bầu trời
Bàn tay hắn nâng đại ấn màu vàng này. Mặt ngoài của nó có ánh sáng màu vàng lưu chuyển không ngừng, phóng ra ráng mây vàng cuồn cuộn.
Thân hình hắn tuy rằng không tính là cao to tới mức nào. Chỉ có điều lúc này thoạt nhìn, lại có phần giống như một người khổng lồ, ngăn cản ở trước mặt Lịch Thăng và Yên La.
- Ha hả, Bảo Hoa sư muội, đã lâu không gặp, phong thái càng hơn năm đó. Thực sự khiến cho ta hâm mộ. Lại nói tiếp, ba người sư huynh muội chúng ta đã tách biệt nghìn năm. Hôm nay có thể gặp lại ở đây, quả thật thật đáng mừng.
Đế Quan cười ha hả nói.
- Cách nghìn năm, bản tính của ngươi vẫn không thay đổi, vẫn đê tiện như lúc trước. Chỉ vì ham muốn cá nhân của bản thân, có thể hi sinh tất cả.
Yên La lạnh lùng nói.
- Quá khen. Lại nói tiếp, hiện tại Minh Thủy giữ cũng đủ lâu rồi. Nàng giết chết gánh nặng Vũ Dạ kia, có thể ảnh hưởng cái gì?
Đế Quan cười lạnh nói.
Nghe được lời nói này, sắc mặt Lịch Thăng và Yên La đều trầm xuống.
Cùng lúc đó, các nơi trong toàn bộ Thiên Đình tản ra ánh sáng càng lúc càng sáng. Khí tức đại trận càng thêm nồng đậm.
Một khí tức khó hiểu không biết ở nơi nào chậm rãi xuất hiện, vô cùng trầm trọng, đặt ở trong lòng mọi người.
Lịch Thăng và Yên La cảm nhận được khí tức này, biến sắc.
- Các ngươi cũng cảm nhận được, đây là khí tức của thượng giới. Huyền Giới Chi Môn lập tức sẽ mở ra!
Đế Quan ngửa mặt lên trời cười một cách điên cuồng, thần sắc có chút điên dại.
Lịch Thăng và Yên La liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hiện ra sự kiên quyết.
Hai người một trái một phải bắn ra, lao thẳng tới chỗ Đế Quan.
Tiếng cười của Đế Quan ngừng lại. Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười lạnh khinh miệt. Bên ngoài thân hắn chợt hiện ra kim quang, hiện ra mảng lớn ngọn lửa màu vàng.
Hai vai hắn run lên. Kim diễm cuồn cuộn bay ra, ngưng tụ thành một mảnh biển lửa màu vàng, vọt về phía hai người.
Ầm ầm!
Ba người ầm ầm va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.
...
Đám người Lục Quỳ Chung đứng ở phía xa, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Chỉ có điều lúc này, lấy Thạch Mục làm trung tâm, nơi đó có sóng chấn động linh lực kịch liệt. Vòng xoáy cực lớn trên đỉnh đầu Thạch Mục càng lúc càng lớn, tản ra lực cắn nuốt đáng sợ. Cho dù là người có lực lượng trình độ Thần Cảnh hậu kỳ, một khi tới gần, cũng chỉ có kết quả bị cắn nuốt.
- Chúng ta làm sao bây giờ? Lẽ nào lại cứ đứng nhìn như thế?
An Hoa trầm giọng nói.
Đám người Lục Quỳ Chung đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ một hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.