Huyền Giới Chi Môn

Chương 1342: Đưa tiễn (2)




- Ta có thể thả tỷ đi, nhưng tỷ phải nói cho ta biết, mục đích thực sự của tỷ rốt cuộc là vì cái gì? - Thạch Mục liên tục hỏi.
Tây Môn Tuyết vẫn ngậm miệng không nói, giống như chưa hề nghe thấy gì cả.
- Thiên Đình trắng trợn đào lấy linh thạch, mục đích là vì cái gì? - Thạch Mục lại hỏi tiếp.
Tây Môn Tuyết nghe xong, dứt khoát cầm quyển sách cổ lên một lần nữa, không nhìn Thạch Mục lấy một cái.
- Đế rốt cuộc là có âm mưu gì?
......
Thạch Mục liên tục hỏi mấy vấn đề, Tây Môn Tuyết đều ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí thần tình trên mặt cũng không hề biến đổi.
- Tuyết sư tỷ, ta hỏi một câu cuối cùng, thứ tỷ muốn theo đuổi, rốt cuộc là cái gì? - Thạch Mục nhíu mày, hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, Tây Môn Tuyết trong trầm mặc nữa, ngẩng đầu lên, một đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Thạch Mục, mở miệng hỏi lại:
- Ta muốn theo đuổi cái gì, đệ không phải đã sớm biết rồi ư?
Thạch Mục nghe vậy, lại chợt bừng tỉnh, nhãn thần trở nên vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, mở miệng nói:
- Dù sao chuyện trước đây ở Võ Nham Tinh là tỷ nói cho ta biết, bằng không Võ Nham Tinh bị công phá, Di Thiên Liên Minh cũng sẽ không có cục diện như ngày hôm nay. Về công mà nói, tỷ cũng không phạm phải lỗi lầm quá lớn không thể tha thứ được, ngược lại đối với bọn ta mà nói là có đại ân... Về tư mà luận, ta cũng không muốn làm khó tỷ.
Nói xong, hai tay Thạch Mục nhanh chóng bấm động, đánh ra từng đạo pháp quyết phức tạp, sau đó hai tay hợp lại, ngón trỏ nhô ra, chỉ một cái trước người Tây Môn Tuyết.
“Vù” một tiếng rất nhỏ vang lên.
Tây Môn Tuyết lập tức nhíu hàng mi thanh tú lại, nhiên nhiên là có mấy phần thống khổ, có điều cũng không hừ một tiếng nào.
Tiếp đó, trên người nàng sáng lên một mảng hoa quang, từng đạo văn lộ màu vàng sậm từ trên bụng sáng lên, sau khi lóe lên ba lần, từ từ biến mất không thấy đâu.
Theo ám văn biến mất, thần sắc của Tây Môn Tuyết buông lỏng, rõ ràng là cảm thấy được linh lực trước đây bị giam cầm lại một lần nữa được khôi phục.
- Đệ thật sự muốn thả ta đi ư? - Tây Môn Tuyết như được đại xá, mở miệng hỏi, thần sắc lại không có một chút bất ngờ gì.
- Cấm chế trên người tỷ đã được giải trừ hết rồi, sau này đi hay ở là do tỷ. - Thạch Mục nói, quay người, đi ra khỏi cửa.
Đi tới cửa, hắn lại dừng bước lại, không quay đầu, nói:
- Trưởng lão tọa trấn Bắc Võ Thành Bắc Truyền Tống hôm nay không ở đây, nửa đêm giờ tý sẽ có giao phiên, lúc đó sẽ có thời gian khoảng một nén nhang bỏ tróng, với tu vi thân thủ của tỷ, không ai có thể phát hiện ra được.
Nói xong, Thạch Mục khoát tay một cái.
“Két két” một tiếng vang lên, cửa phòng bị mở ra, lộ ra thân ảnh của Kim Tiểu Thoa ở bên ngoài, nàng nhìn Tây Môn Tuyết ở trong phòng một cái, lại nhìn Thạch Mục một cái, muốn nói lại thôi.
Thạch Mục xoay người, nhường đường.
Tây Môn Tuyết đứng dậy đi ra ngoài cửa, lại dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn Thạch Mục, lên tiếng:
- Thiên Đình trắng trợn khai quật linh khoáng ở mấy tinh vực này, cụ thể vì sao ta cũng không rõ, e rằng cũng chỉ có mười hai Tiên Tướng mới có thể biết được, có điều, bất kể là Thiên Đình có âm mưu gì, khoảng cách bọn họ thành công cũng không còn xa nữa.
- Đa tạ đã nhắc nhở. - Thạch Mục nghe xong, hơi nhíu mày, mở miệng nói.
Tây Môn Tuyết cũng không nói gì thêm, đi ra bên ngoài cửa.
Thạch Mục đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, vội vàng đuổi theo.
- Tuyết sư tỷ, ta còn có một chuyện, muốn chứng thực với tỷ. - Thạch Mục nói.
- Chuyện gì? - Tây Môn Tuyết quay người lại hỏi.
- Trước kia Chu Tước Tinh bị công phá, chuyện Chung Tú bị Triệu Tiễn bắt đi, tỷ cũng biết phải không? - Thạch Mục hỏi.
- Hả, Chu Tước Tinh bị công phá rồi ư? Chuyện này xảy ra lúc nào? - Tây Môn Tuyết có chút kinh ngạc hỏi.
- Tỷ không biết chuyện này ư? - Nghe thấy Tây Môn Tuyết nói như vậy, Thạch Mục càng hoảng hốt hơn nàng.
- Tuyết Nhi nói không biết, vậy đương nhiên là thật sự không biết, lẽ nào muội ấy còn có thể lừa đệ hay sao? - Kim Tiểu Thoa thấy vậy, cũng có mấy phần tức giận nói.
- Kim sư tỷ đừng hiểu lầm, đệ không phải nghi ngờ Tuyết sư tỷ, đệ chỉ thấy có chút kinh ngạc thôi. - Thạch Mục giải thích.
Sau đó, Thạch Mục liền đem chuyện Hỏa Đồ tấn công Chu Tước Tinh, cùng với chuyện về sau nói cho hai người Tây Môn Tuyết nghe một lượt.
- Chuyện này e là Hỏa Đồ Tiên Tướng tự mình hành động, nếu như Thiên Đình có lệnh, vậy chắc chắn Tì Lư Tiên Tướng sẽ dẫn đại quân đi tấn công trước, cho nên ta căn bản không biết chuyện này. - Tây Môn Tuyết nghe xong liền nói.
- Ta hiểu rồi. - Thạch Mục trước đây cũng có phán đoán như vậy, vì vậy bèn gật đầu nói.
- Sau khi trở về Thiên Đình, ta sẽ giúp đệ để ý, có tin tức, ta sẽ nghĩ cách thông báo cho đệ. - Tây Môn Tuyết hơi trầm mặc nói.
- Đa tạ. - Trong lòng Thạch Mục không khỏi dâng lên một kia cảm kích, gật đầu, nói.
Kim Tiểu Thoa đứng tại chỗ, nhãn thần kỳ dị nhìn cảnh này của hai người, chợt nhớ ra cái gì đó, thần sắc biến đổi, không khỏi thở dài một tiếng.
Ánh mắt của Tây Môn Tuyết phức tạp nhìn Thạch Mục một cái, khẽ vuốt cằm, sau đó quay người đi ra khỏi tiểu viện.
Lần này, nàng cũng không quay đầu lại.
- Những ngày này nhận được chiếu cố, hiện tại vừa vặn đi cùng Tuyết Nhi, không tiếp tục làm phiền nữa, tiểu tử ngươi tự mình cẩn thận đi. - Kim Tiểu Thoa cười nói với Thạch Mục.
Nói xong, cũng không chờ Thạch Mục nói gì, thân hình xinh đẹp vừa chuyển, liền đuổi theo Tây Môn Tuyết.
Thạch Mục đứng ngẩn ngơ chốc lát, sau đó cười khổ lắc đầu.
Một lát sau, hai cái cánh đen trắng (hắc bạch song dực) ở sau lưng lóe ra, thân hình nhô lên, bay về phía Đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.