Huyền Giới Chi Môn

Chương 1030: Hoang tộc suy tàn (2)




Một tiếng động khẽ vang lên. Hỏa long ầm ầm bị đánh tan ra.
Thế của côn ảnh màu vàng không suy giảm, đánh về phía người tóc hồng cường tráng, phát ra tiếng vù vù kinh người. Không khí rung động kịch liệt.
- A!
Trong mắt người tóc hồng cường tráng lộ ra vẻ cả kinh, hét lớn một tiếng. Trên người đột nhiên tản ra một khí tức hung thần bá đạo. Thân thể dường như được thổi phồng lên, tăng lớn lên gấp mấy lần.
Trên da hiện ra từng hoa văn màu đỏ. Từng bắp thịt rắn chắc hiện ra.
Hai tay hắn nắm chặt chiến kích màu đỏ, nghênh đón Như Ý Tấn Thiết Côn đánh tới.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên!
Sắc mặt của người tóc hồng cường tráng đại biến. Một lực lượng lớn vô cùng vọt tới. Thân thể hắn bay ngược ra, hung hăng đập vào một bức tường đổ nát cách đó không xa.
Ầm ầm!
Bức tường vỡ vụn ra. Thân thể của người tóc hồng cường tráng hung hăng đập xuống mặt đất.
Thân thể Thạch Mục chỉ khẽ lắc lư một cái, sau đó lập tức liền đứng vững.
Trong miệng hắn lẩm bẩm. Toàn thân phóng ra ánh sáng màu vàng cường đại. Hắn đột ngột giẫm xuống mặt đất một cái.
Mặt đất lập tức hiện ra mảng lớn ánh sáng màu vàng, ngưng tụ thành vô số sợi dây xích màu vàng, trói chặt lấy thân thể của người tóc hồng cường tráng.
Người tóc hồng cường tráng nổi giận gầm lên một tiếng. Toàn thân hắn có ngọn lửa màu đỏ bốc lên cuồn cuộn, trùng kích những sợi dây xích màu vàng này.
Chỉ có điều những sợi dây xích màu vàng đặc biệt rắn chắc. Hắn nhất thời không có cách nào thoát ra được.
Vào thời khắc này, một bàn tay hiện ra, vỗ vào linh hải của người tóc hồng cường tráng.
Hai đạo ánh sáng một đen một trắng từ trong bàn tay bay ra, hình thành một phong ấn hỗn độn, tiến vào trong linh hải của người tóc hồng cường tráng.
Hỏa diễm màu đỏ trên người của tóc hồng cường tráng ầm ầm tiêu tan. Cả người hắn nhất thời ngây ra. Linh Hải bị một lực lượng bao phủ, hoàn toàn không có cách nào điều động được chân khí bên trong
Không có chân khí ở Linh Hải chống đỡ, thân thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành kích thước ban đầu, giải trừ trạng thái biến thân.
Thạch Mục thu bàn tay về, quay đầu nhìn về phái bên cạnhi.
Thư Hữu Kim và người thanh niên có con ngươi màu tím kia vẫn đang chiến đấu kịch liệt. Tuy rằng Thư Hữu Kim chiếm thượng phong, nhưng nhất thời vẫn không có cách nào thu thập được đối phương.
Người thanh niên có con ngươi màu tím nhìn thấy người tóc hồng cường tráng đã bị khống chế, sắc mặt cả kinh. Hắn xoay người hóa thành một tia chớp lớn màu tím, bỏ chạy về phía xa.
Sắc mặt Thư Hữu Kim có chút khó coi. Thạch Mục đã khống chế được đối thủ. Hắn vẫn còn lề mề chưa xong. Nhất thời mặt mũi có chút không nhịn được.
Hắn hừ lạnh một tiếng. Toàn thân hắn có ánh sáng màu xám cường đại phóng ra. Phía sau lưng lại hiện ra ảo ảnh con chuột cực lớn kia.
Hai đạo u quang bắn ra giống như tia chớp, tiến vào trong cơ thể của người thanh niên có con ngươi màu tím.
Thân thể của người thanh niên có con ngươi màu tím nhất thời không thể động đậy, bịch một tiếng, rơi ở trên mặt đất.
Kiếm quang trên thanh trường kiếm màu xám trong tay Thư Hữu Kim tăng mạnh, ngưng tụ thành một kiếm ảnh cực lớn.
- Thư huynh, tạm thời đừng giết hắn.
Thạch Mục chợt cất giọng nói.
Thư Hữu Kim nghe vậy, ánh mắt lóe lên, thu hồi thanh trường kiếm màu xám. Bảo quang màu xám phía ngoài mặt của thành trường kiếm thu lại.
Tiếp đó, hắn vung tay lên. Một đạo ánh sáng màu đen từ trong tay hắn bắn ra. Đó cũng là một dây thừng pháp bảo màu đen. Nó trói chặt lấy người thanh niên có con ngươi màu tím lại.
Hắn một tay nhấc người thanh niên có con ngươi màu tím lên, bay đến bên cạnh Thạch Mục.
Ầm!
Người thanh niên có con ngươi màu tím bị ném tới bên cạnh tóc hồng cường tráng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu.
- Các ngươi là ai? Tại sao lại biết lối vào của chỗ bí cảnh này?
Thư Hữu Kim trầm giọng hỏi.
- Khởi bẩm hai vị đại nhân, chúng ta là một đội đãi vàng ở trên Phụ Thục Tinh. Không lâu trước đây, chúng ta phát hiện đại nhân thường lui tới ở chỗ này. Phương huynh nhận ra thân phận của đại nhân, cho nên chúng ta vẫn len lén đi theo phía sau đại nhân. Bởi vậy mới tìm được nơi đây.
Người tóc hồng cường tráng do dự một chút, nói.
Thư Hữu Kim rướn đuôi lông mày một cái.
Phi Thiên Thử Tộc nổi tiếng giàu có. Từ sau khi Phi Thiên Thử Tộc xuống dốc, rất nhiều người tới trên Phụ Thục Tinh tìm bảo. Thật ra điều này không có gì kỳ quái.
Nhưng không ngờ mình lại sơ suất như vậy, bị người ta theo dõi.
- Chúng ta có mắt như mù. Vẫn mong hai vị đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha chúng ta một mạng.
Người thanh niên có con ngươi màu tím không ngừng cầu xin tha thứ.
- Thạch huynh, huynh xem làm thế nào bây giờ?
Thư Hữu Kim nhìn về phía Thạch Mục.
- Hai người các ngươi là người của Viêm Hổ Nhất Tộc và Tử Tình Ma Ngưu Nhất Tộc. Dù gì cũng là người của tám tộc Hoang Cổ, làm sao có thể làm ra hành vi cường đạo như vậy?
Thạch Mục hỏi.
Hai người tóc hồng cường tráng nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia do dự.
- Không muốn nói thật, ta cũng không ngại ở đây tìm hiểu rõ về các ngươi.
Thạch Mục thản nhiên nói. Trong tay hắn sáng lên kim quang chói mắt.
- Đừng đừng. Ta nói! Khởi bẩm tiền bối, Viêm Hổ Nhất Tộc hiện tại đã xuống dốc. Toàn tộc ẩn cư, nghỉ ngơi lấy lại sức. Chỉ là ta không cam lòng cả đời sống lén lút ẩn cư, cho nên một mình trốn ra ngoài, tới chỗ Phụ Thục Tinh này, làm cường đạo.
Người tóc hồng cường tráng biến sắc, liền vội vàng nói.
- A...
Thạch Mục gật đầu, mắt nhìn về phía người thanh niên có con ngươi màu tím.
- Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân cũng giống như vậy. Tiểu nhân ở trong tộc liên tục bị xa lánh, liền một mình trốn ra ngoài, đến nơi này.
Người thanh niên có con ngươi màu tím liền vội vàng nói.
Thạch Mục nghe nói thế, trầm ngâm một chút, hỏi:
- Tình hình trong tộc các ngươi bây giờ như thế nào?
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.