Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 557: Tử Tang Tử Cần [18]




Edit: Ring.
“Cho nên Tinh không chỉ là đệ đệ, nó còn là toàn bộ trụ cột và mong muốn của ta. Hơn nữa nó rất ưu tú, cô biết không? Vô cùng ưu tú, ngoài sự tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào. Thế nhưng bây giờ không còn nữa, ta đã mất đi người ta yêu thương nhất, mà hết thảy đều do một nữ nhân tên là Giang Mộ Yên gây ra!”
Nghe tên mình được mắc đến, dù biết rõ Giang Mộ Yên mà Bùi Thương nói không phải mình nhưng nàng vẫn cảm thấy cả người khó chịu.
“Tinh đối với ả là vừa gặp đã yêu, rồi liền đi theo. Chắc trong tâm trí ả, nếu không phải thấy được bản lĩnh của Tinh thì phỏng chừng ả đã không cần một đứa choai choai như nó rồi. Nhưng mà Tinh của ta rất ưu tú, ta đã nói rồi.
Nếu có ai biết được bản lĩnh của nó thì sẽ không bỏ qua cơ hội lợi dụng. Đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao ta khổ tâm bảo hộ nó nhiều năm như vậy. Người bên ngoài thật sự không thiện lương như nó nghĩ. Những lời đó, ta đã nói với nó rất nhiều lần rồi. Chỉ là Tinh trước giờ vẫn luôn cho rằng thế giới này rất hoàn mỹ nên không nghe lời ta nói.
Để được đi cùng Giang Mộ Yên, Tinh mà một mình ta cực khổ nuôi lớn, Tinh mà chưa từng cãi nhau với ta, thậm chí còn chưa bao giờ lớn tiếng, lần đầu tiên trong đời cùng ta trở mặt. Để có thể đi cùng ả, nó tuyệt thực kháng nghị, cãi nhau, thậm chí không tiếc nói vĩnh viễn hận ta, chỉ vì muốn ta để nó đi với ả.
Đó là khoảng thời gian khiến ta đau lòng nhất! Giờ nghĩ lại, nếu sớm biết sẽ có kết quả như hôm nay thì khi đó ta mặc kệ nó có hận ta đến thế nào đi nữa, chỉ cần nó còn sống, ta cũng đã chẳng hối tiếc như bây giờ.”
“Bùi tiên sinh, mặc kệ ngươi tin hay không, có rất nhiều thứ không phải sức người có thể thay đổi. Đời trước ta cũng không tin mấy thứ thần linh quỷ hồn, thế nhưng ta đã đến đây, cho dù không muốn cũng phải tin thôi. Đệ đệ của ngươi là người tốt như vậy, ưu tú như vậy, sao ngươi biết hắn hôm nay chết đi là sẽ không thể sống lại ở một nơi nào khác?”
Giang Mộ Yên cũng không muốn cho hắn hy vọng hư ảo như vậy, nhưng nàng không thấy thấy một người lưng đeo biết bao tự trách và hối hận mà không thể buông. Cho nên nàng dùng chuyện đã từng xảy ra với chính mình mà tạo cho hắn một hy vọng. Tin chắc người thông minh như hắn nghe xong là có thể hiểu được ý nàng.
Quả nhiên, trong mắt Bùi Thương nhất thời sáng lên: “Thật không? Tinh nó cũng có thể có được cơ hội đó sao?”
“Vì sao lại không? Vào giây phút cuối cùng trước khi chết, ta cũng không ngờ mình sẽ có một sinh mệnh khác. Thế nhưng bây giờ không phải ta vẫn đang sống tốt đây sao? Đây là thứ đã định trước, không cần ngươi phải đi cầu xin, ông trời sẽ bồi thường cho ngươi.
Ta tin chắc Tinh cũng sẽ như vậy. Có một ca ca nguyện ý dùng cả sinh mệnh để khẩn cầu cho hắn có được một cuộc sống tốt như ngươi, hắn sẽ không trở thành cô hồn dã quỷ đâu.”
Bùi Thương nghe vậy cũng biết là nàng đang an ủi hắn. Nhưng dù thế nào, những lời này của nàng đúng là khiến trong lòng hắn cảm thấy dễ chịu, khuây khỏa hơn không ít.
Có lẽ những gì Giang Mộ Yên từng trải qua thật sự quá ly kỳ cho nên hắn cũng không tự chủ được mà tin vào lời nói Tinh có thể chuyển thế sống lại của nàng.
“Tuy biết chỉ là an ủi ta nhưng vì người nói những lời này là cô, cho nên ta cũng nguyện ý tin tưởng một phần.”
Nói xong câu này, Bùi Thương cũng không cảm thán nữa mà gọn gàng tiến thẳng vào chính đề: “Phu nhân, ba năm nay, mỗi thời mỗi khắc ta đều muốn giết cô. Thậm chí mỗi đêm khi nắm xuống, ta lại bắt đầu tức giận vì sao mình lại để cô sống lâu thêm một ngày, trong khi Tinh đang ở âm tào địa phủ lại phải cô đơn thêm một ngày.
Thế nhưng theo thời gian, mỗi ngày ta đều có thể thấy sự khác biệt của cô với Giang Mộ Yên trong ấn tượng của ta. Mới đầu ta còn có thể tự lừa mình rằng đây là lớp vỏ ngụy trang của cô, nhưng lâu dần, ta nhận ra đó không phải ngụy trang mà thật sự là hai linh hồn hoàn toàn khác nhau.
Lời này trước khi Hướng Nhật chết hắn cũng đã nói với ta một lần. Chỉ là hắn có tình với cô, ta chung quy vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng. Ta sợ đó là những lời nói dối hắn cố ý tung ra để bảo vệ nữ nhân mình yêu.”
Giang Mộ Yên im lặng. Đối với cái chết của Hướng Nhật, nàng tuy cảm thấy đáng tiếc nhưng lại không bi thương. Bởi vì đối với hắn mà nói, nàng vĩnh viễn chỉ là kẻ thay thế, cái chết đối với hắn mới là sự giải thoát chân chính.
Thế nhưng điều nàng không ngờ là trước khi chết, Hướng Nhật còn nói cho nàng.
Nàng cho rằng hắn hận mình, chỉ mong mình chết. Dù sao nếu không phải nàng đến đây chiếm thân thể của Giang Mộ Yên kia, hắn đã không phải đau khổ như vậy.
“Thật ra ta cũng biết, cuộc đời ngoại trừ thù hận còn có rất nhiều thứ khác đáng trân trọng. Thế nhưng ta không giống người ta, cuộc đời ta chỉ có Tinh là quan trọng nhất. Nó đi rồi, trong lòng ta liền trống rỗng, không biết phải tìm gì để bổ sung vào trái tim đã trống rỗng đó.
Trước đây ta còn có thể dựa vào mảnh vải này mà nhớ lại những gì đã từng trải qua với Tinh. Nhưng hôm nay, không biết có phải vì nhớ lại nhiều lần quá hay không mà ta cảm thấy ký ức của nó và ta đang biến mất từng chút, từng chút một. Thậm chí một số chuyện khi xưa rõ ràng như đang diễn ra trước mắt bây giờ nghĩ vỡ đầu cũng không ra. Phu nhân, cô nói đây là cớ gì?”
Nước mắt Giang Mộ Yên đã rơi xuống, hóa thành hai hàng đọng nơi gò má: “Tiên sinh, chúng ta có lỗi với huynh đệ các ngươi!”
Bùi Thương lắc đầu: “Không phải. Giang Mộ Yên có lỗi với chúng ta, có lỗi với Tinh, nhưng cô thì không. Tuy muốn phân biệt hoàn toàn cô với ả, đối với ta mà nói cũng không dễ dàng, nhưng cuối cùng ta đã làm được, ngay hừng đông hôm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.