Hữu Duyên Trà Quán

Chương 42: CHUYỆN XƯA CỦA ĐIỀN QUÂN DAO




Tác giả : Lila

Cô mời bà ấy đi vào, rồi ra hiệu cho Di Giai lén lút gọi cho Diệp Bách Điền để ông ấy có thể nghe bà Hứa, à…phải là Điền Quân Dao từ từ thuật lại câu chuyện xưa đầy đau thương kia.

“Tên thật của tôi là Điền Quân Dao sinh ra vào thời dân quốc, cha mẹ tôi đều là thương gia có tiếng khắp cả vùng C. Chẳng may năm tôi 18 tuổi thì vùng C bị quân giặt đánh chiếm. Trong lúc chạy nạn tôi cùng cha mẹ thất lạc nhau, nên tôi cùng các nạn dân đành theo một tàu đánh cá xui về phương Bắc để tránh nạn. Lúc đầu lương thực còn đủ dùng, nhưng ngày qua ngày, mọi người lại phải giảm khẩu phần ăn của bản thân lại, ngay cả nước mỗi ngày cũng chỉ được uống một cốc mà thôi. Khi thuyền sắp cặp bến thì gặp phải một người trung niên, râu tóc luồm xuồm dẫn đầu một đám người cầm dao, cầm búa, mặt mày đầy hung tợn chặn lại, không cho tàu cặp bến.

Họ bắt chúng tôi phải nộp hết tất cả của cải, tiền bạc, trang sức thì mới cho lên bờ, không thì lại phải chịu cảnh trôi dạt lênh đênh trên biển cả mênh mông. Vì quá sợ hãi cảnh ngày ngày đối diện với hiểm nguy nơi biển khơi nên tất cả mọi người đều đồng ý giao nộp tài sản. Nhưng…nhưng nào ngờ khi vừa lên bờ thì bị thủ hạ của người trung niên kia bắt trói lại, rồi họ..đẩy từng người…từng người xuống biển với mong muốn diệt đi đầu mối về những việc làm bẩn thỉu của họ. Mặc cho chúng tôi vang xin, hứa hẹn sẽ giữ bí mật thì người thủ lĩnh kia vẫn lãnh đạm, cười khinh miệt còn bảo thủ hạ mau nhanh tay hoàn thành công việc không thể để sót dù là người già hay trẻ nhỏ.

Do sự lật lộng đầy đáng sợ và mất tính người đó mà tất cả người trên chiếc thuyền đánh cá xấu số đều bị đẩy xuống biển, người may mắn thì chỉ bị ngộp chết, kẻ xấu số thì trước khi chết còn phải thể nghiệm cảm giác bị các loại cá biển xâu xé. Lúc đó tiếng khóc lavà sự đau đớn không sao kể xiết, không khác gì là địa ngục chốn trần gian cả.

Bản thân tôi đến giờ cũng không dám nghỉ đến hoàn cảnh lúc đó, rất…rất đáng sợ…nước cứ tràn vào miệng…mũi…tai làm tôi không thể thở được, tôi đã cố gắng dùng hết sức để vùng vẫy, bắt bản thân mình phải thật tỉnh táo nhưng mọi chuyện đều đi ngược lại cả, tôi càng vùng vẫy thì vết trói lại càng chặc hơn, tôi càng cố tỉnh táo thì đầu óc lại càng lúc càng đau….rất rất khó chịu…”

Điền Quân Dao kể đến đây thì tay chân run lẩy bẩy, cả người co rúm lại trông qua vô cùng đáng thương, cô đành dùng linh lực đan thành một cái lưới mỏng rồi dùng phép thuật biến cái lưới đó thành một cái chăn đắp lên thân thể đáng thương đang run rẩy kia, cảm thông nói

“Cô quả là một cô gái đầy lòng nhân từ, dù đã trải qua những chuyện như vậy nhưng vẫn giữ được một tấm lòng son, không thù không hận…”

Điền Quân Dao nước mắt lã chã, nghẹn ngào nói

“Sao lại không thù không hận cho được, nhưng dù thù hận bao nhiêu thì tôi cũng đã chết, càng thù hận chỉ làm tôi thêm khổ đau mà thôi. Vì số tôi vốn chưa tận, mà lại bị chết oan nên linh hồn vẫn cứ vất vưỡng không thể đi đầu thai được. Tôi sống trong một khu rừng do thần Đông Nhạc cai quản, ngày ngày chỉ lo việc bái Phật và khai thông cho những linh hồn khác mong họ có thể buông xuống oán hận cùng chấp niệm để mau chóng đi đầu thai chuyển kiếp. Chắc do Đông Nhạc đế quân thương xót cho cuộc đời đầy đau khổ của tôi nên Ngài đã mách cho tôi cách để mượn xác hoàn hồn. Vốn dĩ Hứa Ninh Hi đã chết sau khi vướng phải bạo bệnh, mà thân xác của bà ấy lại rất phù hợp với linh hồn của tôi, nên Đông Nhạc đế quân nói rằng nếu tôi mượn xác hoàn hồn thì chỉ có thể đi tìm bà Hứa mà thôi. Trước lúc nhập vào thân xác này tôi đã hứa với bản thân rằng phải làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, một người vợ để trả lại món nợ ân tình khi đã dùng thể xác của bà ấy.”

Di Giai thắc mắc hỏi

“Vậy chuyện linh quỷ đi theo anh Cảnh Quân là như thế nào?”

Điền Quân Dao ngước mắt lên nhìn Di Giai buồn rười rượi nói

“Anh ta vốn cũng là một người số khổ, là nạn nhân trên cùng chiếc thuyền đi chạy giặc với tôi.”

Di Giai hít một ngụm khí lạnh, lấp bấp nói ra suy đoán của bản thân

“Vậy..vậy..linh quỷ kia là muốn giống như dì, mượn thân xác của anh Cảnh Quân để sống lại sao?”

Cô cười giải thích

“Cậu nói sai một chữ, dì Điền là mượn xác hoàn hồn. Nhưng con oan quỷ kia là muốn đoạt xác hoàn hồn.”

“Đoạt…đoạt xác?” Di Giai lấp bấp nói không thành lời hỏi lại cô

“Đúng vậy, là đoạt xác, tuy chỉ khác một chữ nhưng lại mang ý nghĩa hoàn toàn trái ngược, một cái là mượn xác người đã chết mà sống lại, còn một cái là đoạt đi thể xác của một người đang sống. Con oan quỷ này biết được dì Điền có thể sống lại nên sanh lòng đố kỵ, tham lam, nó cũng muốn tìm cơ hội để hoàn hồn. Còn về phần tại sao người nó muốn đoạt xác là anh Diệp đây thì chỉ có thể dùng 4 chữ “nhân quả báo ứng” để giải thích, đời trước làm sai thì đời này anh ta phải chấp nhận sống trong cơ thể đặc biệt, dễ bị yêu ma mượn xác.”

Điền Quân Dao gật đầu tiếp lời

“Oan quỷ đó tên là Tùng Lâm, vốn là một người thật thà, lương thiện, nhưng do chết trong thống khổ cùng bất cam mà tạo nên oán hận chất ngất. Do oán khí của anh ta quá nhiều nên hiển nhiên trở thành người cầm đầu cả đám oan hồn khác đi theo và chực chờ bên cạnh những người khi đó vừa cướp của vừa giết người kia. Một khi phúc khí của những người đó dần ít đi thì chính là lúc những oan hồn rửa được mối hận năm xưa.”

Cô chợt nghĩ, đúng là con người sẽ không biết bản thân sai lầm, họ chỉ biết than trời trách đất rằng tại sao mình lại chịu những hoàn cảnh như vậy, thử hỏi trên thế gian này có mấy người khi chết mà không phải chịu cảnh đau đớn hành hạ. Nhiều người trước khi chết một đoạn thời gian còn thường xuyên nằm mộng hoặc lúc nửa tỉnh nửa mê luôn thấy ma quỷ đến đòi mạng, những chuyện khoa học không thể chứng minh này đã được quy kết thành 2 từ “mê sản”.

Điền Quân Dao lại tiếp tục nói

“Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, khoái cảm đến từ việc giết người và làm họ hoảng loạn đến điên dại làm Tùng Lâm không thể nào buông tha cho con cái của những người đó.”

Diệp Cảnh Quân nhíu mày suy nghĩ đôi chút, nhìn cô rồi hỏi

“Nợ ai người đó trả, tuy những tên thổ phỉ kia sai trái nhưng cũng đã nhận được hậu quả thích đáng, tại sao những oan hồn đó còn không tha cho con cái của họ. Còn Thần Thánh, Hộ Pháp đi đâu? Sao không tìm cách ngăn cản chúng lại? Nếu ma quỷ nào cũng lộn hành được như vậy thì thế gian này đã sớm loạn lạc. Đây là chuyện không hợp tình hợp lý chút nào?”

Cô gật đầu ra vẻ đồng ý, từ tốn nói

“Không sai, nếu ma quỷ nào cũng làm được như con oan quỷ này thì thế gian sớm đã mất đi sự cân bằng vốn có. Tuy nói con cái họ là vô tội nhưng anh hãy thử nghĩ xem vì sao nhân duyên lại đưa đẩy những con người ấy trở thành người thân? Nếu đời trước họ sống tốt thì sao phải thác sanh vào gia đình như vậy, phải nên nhớ rằng, thân là sâu bọ thì làm sao chui được vào bụng của Rồng. Còn về việc vì sao Thiên Thần Hộ Pháp không nhúng tay vào chuyện này thì hãy để dì Điền đây tiếp tục giải thích cho mọi người hiểu.” Nói rồi cô nhìn sang Điền Quân Dao ý bảo cô ấy tiếp tục kể

“Sau khi sát hại người cầm đầu đám thổ phỉ đó, Tùng Lâm hiển nhiên trở thành một con quỷ, mất hết tính người. Mặc sức làm hại đến người vô tội, chỉ cần lòng tham sân si của ai hơi nặng một chút thì anh ta liền gá vào một phách của họ mà sai khiến phần ‘con’ trong đó trổi dậy, để họ thực hiện những hành vi, cử chỉ sai trái. Làm phúc khí của họ ngày một cạn kiệt, đến một lúc thích hợp nào đó thì Tùng Lâm cùng thuộc hạ của hắn sẽ tùy nhiên sát hại, oán hận cùng chấp niệm của người đó càng sâu một phần thì thực lực của Tùng Lâm cùng bọn thuộc hạ càng tăng thêm một phần.”

Cô nhìn sang Di Giai cùng Diệp Cảnh Quân nói

“Đã nghe rõ chưa, đây là do lòng tham sân si của họ chiêu dụ ma quỷ đến, Thiên Thần Hộ Pháp sao có thể giúp đỡ được họ. Nghiệp nhân của mỗi người đã tạo thì phải chính mình nhận lấy. Đến cả Phật, Bồ tát còn không thể điều khiển nhân quả nghiệp báo của con người thì ai có thể giúp đỡ được họ.”

Di Giai nghe xong thì gật đầu tỏ như đã hiểu, còn Diệp Cảnh Quân thì im lặng không nói gì, mặt cúi xuống che khuất đi tất cả biểu cảm lúc bấy giờ. Riêng phần Diệp Bách Điền sau khi nghe xong câu chuyện này qua điện thoại cũng không phát ra âm thanh gì, một lúc sau đó thì thở dài rồi tắt máy.

Khi tất cả mọi người rời đi, cô mệt mõi dựa lưng vào ghế nghĩ

Nếu Diệp gia có cái nhìn thiện cảm hơn về những chuyện thần thoại thì trường hợp của Điền Quân Dao là hoàn toàn có thể chấp nhận được. Giao dịch này đúng là có đôi chút hơi quá sức của bản thân, với linh lực yếu ớt như bây giờ của mình thì cô chỉ có thể miễn cưỡng đanh ngang tay với con oan quỷ đó, nếu có thêm được kim quang để xoa dịu tổn thương do tế đàn mang đến thì sẽ tốt hơn.

Nhưng giúp được một Diệp gia nhận ra thiện ác, nhận ra việc hành thiện tích đức là cần thiết thì đúng là đáng để thử một lần. Tuy là giúp Diệp gia nhưng cũng không khác lắm với việc giúp hàng ngàn người dân đang sống trong cảnh khốn khó là mấy.

**Lời tác giả

Dạo này công việc của mình thật sự là quá quá bận, nên tốc độ truyện không thể đẩy nhanh được, mong các khán đọc giả thân yêu hiểu cho. Mình sẽ cố gắng mỗi tuần up một chương cho mọi người nhaaa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.