Hữu Duyên Trà Quán

Chương 25: Bênh vực người nhà




Phạn Giai Long nhíu mày nhìn rồi nói “Chung Gia Mẫn, sao nơi nào cũng có cô vậy? Với lại chúng ta cũng không thân nhau lắm, cô đừng lúc nào cũng kêu tên tôi một cách thân mật như vậy, cảm phiền gọi tôi là Phạn nhị thiếu hoặc Phạn gia.”
Chung Gia Mẫn mỉm cười đầy ngọt ngào đi đến gần Phạn Giai Long nói “Giai Long, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên sao lại không thân được chứ, với lại ba mẹ em cũng đã ngỏ lời muốn hai gia đình chúng ta liên hôn mà”
Kha Nguyệt dùng giọng trêu tức nói: “Thì ra là nồi nào úp vun nấy, tra nam nên duyên cùng một đóa Bạch Liên Hoa, quả là xứng đôi vừa lứa.”
Ủa? Cô nghe mùi giấm chua đâu đây, bình thường Kha Nguyệt sẽ không dùng cái âm thanh oái khí này nói chuyện với người khác. Không biết vị em chồng này của cô có bản lãnh như thế nào mà làm cho Tống đại mỹ nữ cao lãnh này cư xử như vậy. Nếu cô không nghe lầm thì Kha Nguyệt còn mắng Phạn Giai Long là tra nam, tra nam đó, chắc chắc lại có một hồi ân oán tình thù gì ở đây rồi.
Phạn Giai Long khi nghe âm thanh đó thì cũng vừa lúc nhìn thấy Kha Nguyệt đang khinh bỉ nhìn mình. Lập tức chuyển từ khuôn mặt lạnh lùng khó chịu khi nói chuyện với Chung Gia Mẫn sang vui cười niềm nở đi đến bên cạnh Kha Nguyệt nói
“Nguyệt Nguyệt, sao em lại biết hôm nay anh vừa về mà đến tìm vậy. Vốn định mai sẽ đến trường tìm em”
“Tránh ra, chúng ta có quen biết nhau sao? Phạn nhị thiếu” Kha Nguyệt còn cố ý nhấn mạnh 3 chữ ‘Phạn nhị thiếu’ rồi nói tiếp
“Cảm phiền, Phạn nhị thiếu kêu tôi là Tống tiểu thư hoặc Tống Kha Nguyệt.”
“Nguyệt Nguyệt, em đừng giận, nghe anh giải thích được không hôm đó là hiểu lầm thật mà, anh không biết tại sao cô gái đó lại chủ động chạy đếm ôm anh. Anh lập tức đẩy ra rồi mà. Còn về chuyện thân phận của anh…” Phạn Giai Long đang chân chó giải thích thì Kha Nguyệt tức giận mắng
“Ngừng, Phạn nhị thiếu không cần phải cùng tôi giải thích bất kì chuyện gì nữa, giữa hai chúng ta bây giờ không thân thiết đến mức đó.” rồi cô ấy đi đến sau lưng cô, không thèm quan tâm đến Phạn Giai Long đang lẽo đẽo phía sau nữa
Lúc này Phạn Giai Triết đi đến bên cạnh cô nói
“Có chuyện gì xảy ra?”
Cô chỉ vào người nhân viên kia nói “Anh ta muốn đuổi tôi ra khỏi đây. Anh nói xem, tôi đây là có hay không có quyền được đuổi ngược lại tên này không?”
Phạn Giai Triết xoay sang nhìn quản gia của Biệt Viện gật đầu. Người quản lý hiểu ý rồi phất tay cho bảo vệ kéo người nhân viên đó ra bên ngoài.
“Như vậy đã được chưa?” Phạn Giai Triết hỏi cô
Làm sao có thể được chứ, cô nhìn sang Phạn Giai Long rồi chỉ vào Chung Gia Mẫn nói
“Em chồng à, cái cô mà chuẩn bị thành vợ của cậu nói chị dâu cậu là con chó con mèo.”
Lúc này Phạn Giai Long chưa kịp nói đã bị Phạn Giai Triết tức giận giành nói trước
“Chó mèo? Từ bao giờ vị hôn thê của Phạn Giai Triết tôi được ví như con chó con mèo vậy? Còn vị Chung tiểu thư này, nếu tôi nhớ không lầm mối hôn sự giữa cô và em trai tôi là do gia đình cô đơn phương muốn lôi kéo, nhưng không phải chúng tôi đã từ chối rồi hay sao?” Phạn Giai Triết nhìn Chung Gia Mẫn bằng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nói tiếp
“Tôi nghĩ bây giờ cô không nên đứng đây lôi kéo Giai Long, chúng tôi không đón chào Chung gia các người. Với lại lúc về nhà nhớ nói với Chung Lương chuẩn bị tâm lý là Phạn gia sẽ rút vốn đầu tư đi. Tôi thật muốn biết ai mới đúng là con mèo con chó không xứng bước vào đây.” Nói rồi Phạn đại thiếu nắm tay cô lôi kéo vào biệt viện. Di Giai cũng cười vui vẻ chạy đến gần kéo tay Kha Nguyệt đi theo vào bên trong. Phạn Giai Long thì như cái đuôi nhỏ đi theo sau Kha Nguyệt, còn về phần quản gia thì ở lại thu xếp đống lộn xộn mà mấy người các cô vừa gây ra.
Lúc vào đến phòng riêng cho gia chủ, Phạn Giai Long quay sang cô hỏi
“Chị dâu nhỏ, chị là bạn của Nguyệt Nguyệt nhà em sao?”
Kha Nguyệt tức giận nói “Ai là ‘nhà anh’ hả? Đừng có đến gần tôi. Lệ Lâm, cậu không được phép vì anh ta là em chồng mà thiên vị cho tên tra nam này đâu.”
Cô mỉm cười nói với Kha Nguyệt “Cái này là chuyện riêng của hai người, đừng lôi kéo mình vào.”
Phạn Giai Triết tức giận trừng mắt nhìn cô “Em còn cười người khác được, bản thân tự làm bậy còn có sức đứng xem kịch.”
Cô ngạc nhiên nhìn Phạn đại thiếu đang tức giận nhưng vẫn không hiểu sao anh ta lại giận đến vậy? Cô hỏi
“Anh đừng có vô lý như vậy chứ? Tôi làm bậy cái gì? Sao chính bản thân mình cũng không biết.”
Phạn Giai Triết tức giận kéo cô sang một góc nói nhỏ, không để những người xung quanh nghe thấy. “Em còn dám nói, nếu linh nhãn mở, người tâm lý không tốt sẽ dẫn đến việc bị điên loạn. Em nghĩ mình có thể tránh khỏi hậu quả khi nhúng tay vào việc làm ảnh hưởng đến nhân quả của người khác hay sao? Làm như vậy có khác nào hại địch 10 phần thì chính mình cũng tổn thương 8 phần.”
“Nè, chỉ mở linh nhã cho họ vài phút thôi, có cần nói hậu quả kinh khủng đến vậy hay không? Cùng lắm thì tinh thần hỗn loạn đôi chút thôi.” Cô không phục nói
Phạn Giai Triết bỗng nhiên đưa tay lên búng trán cô, dùng giọng cưng chiều nói “Em có nghĩ tới trường hợp khi mở linh nhãn đột ngột như vậy, người tâm lý chỉ cần yếu một chút thì sao có thể chống lại những hình ảnh ma quỷ đáng sợ như thế. Chưa kể đến, còn những oán thân trái chủ đang ngày đêm chầu chực chờ một cơ hội trả thù, họ từng giờ từng phút đều mong muốn đòi lại món nợ từ kiếp trước. Nếu chúng biết họ mở linh nhãn thì hậu quả sẽ rất khó lường.”
Cô hơi đứng hình trước hành động vừa rồi của Phạn Giai Triết, sao cái búng đó lại làm cô cảm thấy rất quen thuộc, đang định nói gì đó thì cô thấy Phạn Giai Triết hoảng hốt đưa tay lên mặt cô nói
“Lâm Lâm, tôi không phải có ý trách em, sao tự nhiên lại khóc như vậy.”
Cô khóc sao? Cả ngàn vạn năm nay cô đã rơi nước mắt hai lần đều là vì cùng một người. Đột nhiên cô lại nhớ đến một câu thơ mình vô tình nghe được từ đâu đó ‘Duyên đến duyên đi, duyên lại lại. Đâu là bến giữa kiếp trần ai’.
Cô muốn xem tiền kiếp của người trước mắt này, người đã cho cô cảm giác quen thuộc đến đau lòng. Đúng vậy, không phải là quen thuộc kèm theo vui vẻ mà là sự quen thuộc đau nhói tận tâm can, tựa như cô đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Phạn Giai Triết nhìn thấy gương mặt của cô đầy vẻ mất mát, đang định an ủi vài câu thì cô đã nói trước.
“Phạn Giai Triết, sau khi buổi đấu giá hôm nay kết thúc anh có thể để tôi nhìn tiền kiếp của anh không.?”
Phạn Giai Triết ngạc nhiên nhìn cô hồi lâu mới gật đầu nói
“Có thể, nhưng tôi muốn biết tại sao em lại đưa ra yêu cầu này.”
Cô chỉ im lặng mà không nói gì, không lẻ lại nói rằng tôi cảm thấy anh rất thân quen, muốn xem xem kiếp trước tôi và anh có mối quan hệ như thế nào. Xin lỗi mặt cô không dày đến vậy đâu.
Thấy cô cứ im lặng không chịu nói lý do, Phạn đại thiếu lại lần thứ hai lấy tay búng vào trán cô nói
“Được rồi, chịu thua em vậy. Nhìn bề ngoài thì cứng cỏi can đảm nhưng sao bị nói vài câu đã mau nước mắt như vậy. Mau đi rửa mặt chuẩn bị, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.