Hữu Duyên Trà Quán

Chương 21: Trục lưu [2]




Sau khi Bội Sam vừa đi khuất, cô nhìn sang thì thấy Trục Lưu và Phạn Giai Triết đang trừng mắt nhìn nhau đầy phẫn hận.
Trục Lưu nói “Sư đệ, hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé thăm ngôi nhà nhỏ của sư huynh ta đây.”
“Sư huynh? Ngươi xứng sao? Phản đồ khi sư diệt tổ như ngươi, tốt nhất mau giao trả Huyền Linh Châu lại, rồi cùng ta đến mộ phần của sư phụ mà tạ tội.”
“Sư đệ à, ngươi là đang nói chuyện cười sao, đến mộ phần của lão đầu bất công kia, còn phải trả lại Huyền Linh Châu mà ta tân tân khổ khổ cướp được. Ngươi cảm thấy có khả năng sao, Phạn Giai Triết” Ban đầu hắn ta còn nói rất bình thường nhưng khi kêu tên Phạn Giai Triết thì lại nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận
“Trục Lưu ngươi là cái bạch nhãn lang, lúc ngươi không nơi nương tựa bị người đuổi đánh sư phụ đã cưu mang nuôi dạy ngươi, rồi bây giờ lại bị tên phản đồ nhà ngươi cắn lại. Hôm nay ta nếu không dạy dỗ được đồ vong ơn bội nghĩa như ngươi thì sẽ không lấy tên là Phạn Giai Triết.”
“Tiểu sư đệ, ta biết ngươi có tình cảm sâu nặng với lão già kia nhưng ngươi cũng phải hiểu cho ta, cái lão già đó thật sự là quá bất công, yêu thương ngươi nhiều hơn ta đã đành, đến thuật pháp cũng ưu tiên dạy cho ngươi nhiều hơn, thậm chí bảo vật Huyền Linh Châu cũng muốn giao lại cho ngươi. Vậy thì, ta được cái gì sau khi lão ta thăng thiên chứ. Lúc ngươi mới được sư phụ thu nhận ta cũng rất yêu thương ngươi, nhưng tại sao lúc nào ngươi cũng cướp hết tất cả của ta. Tình yêu thương của sư phụ, sự ngưỡng mộ của mọi người, đến cuối cùng Huyền Linh Châu cũng đưa ngươi. Tại sao chứ, Giai Triết ngươi nên biết câu “người không vì mình trời tru đất diệt”.”
“Vậy thì không cần nhiều lời, hôm nay ta phải bắt tên phản đồ ngươi đền mạng cho sư phụ.” Nói rồi Phạn Giai Triết vẽ ra một kết giới bao chặt lấy Trục Lưu, xung quanh kết giới là những vải lụa trắng càng lúc càng thu hẹp lại như muốn nuốt trọn người bên trong lại.
Lúc vải lụa trắng sắp thành công tóm gọn được Trục Lưu thì hắn lấy ra từ trong người một viên ngọc màu đen rất tinh xảo, quan trọng là xung quanh viên ngọc bao trùm một tầng tử khí đáng sợ. Không biết là nó đã nuôi dưỡng, bắt giữ bao nhiêu là quỷ hồn để làm tai sai cho chủ nhân mình. Thật là tạo nghiệt mà.
Ngay lúc Trục Lưu dùng Huyền Linh Châu kêu gọi quỷ hồn nhằm thoát khỏi vòng vây của mảnh lụa trắng thì cô đã nhanh tay xuất ra một tia linh lực bay đến viên Huyền Linh Châu, bao bọc nó lại bên trong để ngăn cản không cho nó thực hiện việc khống chế và triệu hồi thêm quỷ hồn, sau đó lại dùng thần thức kêu gọi Huyết Ngọc từ chỗ Lộ Nghiên xuất hiện để hút lấy tử khí xung quanh viên Huyền Linh Châu kia.
Lúc thấy Huyết Ngọc thì Trục Lưu thất thanh la to
“Huyết Ngọc, sao nó lại xuất hiện ở đây.”
Cô nhếch mép cười nói
“Lạ lắm sao Trục Lưu tiên sinh, chỉ là một viên Huyết Ngọc lấy từ ngôi mộ cổ vạn năm mà đã làm tiên sinh đây sợ hãi.”
Phạn Giai Triết tiếp lời cô
“Nhìn khí thế viên ngọc này hút đi tử khí thì chắc không đơn giản là lấy từ cổ mộ vạn năm đâu nhỉ?”
Cô nhìn Phạn Giai Triết cười nhưng không nói thêm gì, đúng là cáo già mà, cái gì cũng không qua mắt được tên này. Sau đó cô nhanh chóng thúc dục Huyết Ngọc mau hút hết tử khí kia đi thì viên Huyền Linh Châu này sẽ bị suy yếu, lúc đó chỉ cần giải trừ khế ước rồi trích máu nhận chủ lại lần nữa thì tên Trục Lưu kia sẽ không thể tiếp tục dùng nó để hại người.
Bên phía Trục Lưu cũng rất khó khăn, gã ta đang bị dãy lụa quấn lấy quanh thân mình, càng cố vùng vẫy thoát ra thì lại càng bị quấn chăt hơn. Mọi chuyện dường như đã đâu vào đấy thì bỗng nhiên một đoàn hắc khí bay đến quanh người Lệ Lâm không những làm cô không thể tiếp tục sử dụng linh lực mà còn bị linh lực phản hệ hộc ra một ngụm máu to. Nhưng đoàn hắc khí đó cũng không ngừng lại mà ngày một lan tràn ra nhiều hơn, lấy khí thế nhanh đến chóng mặt bay đến bao bọc Huyền Linh Châu chỉ còn lại một tia tử khí nho nhỏ. Viên Huyết Ngọc cũng bị đánh bật ra ngoài, may mắn là nó đã khế ước linh hồn cùng cô nên khi có sự tình cấp bách hoặc nguy hiểm thì sẽ tự động quay trở về gá nương vào linh hồn của cô.
Lúc này Phạn Giai Triết cũng không quan tâm đến Trục Lưu nữa mà chạy đến bên cạnh, đỡ cô dậy. Trong lúc không ai để ý, Phạn Giai Triết đã tung một đồng tiền cổ về phía Huyền Linh Châu, vốn cô tưởng rằng sẽ khó lòng mà xuyên qua được đoàn hắc khí kia. Nhưng không ngờ đồng xu cổ ấy lại dễ dàng xuyên qua, dù rằng chỉ đụng trúng Huyền Linh Châu một cái rồi lại rớt xuống.
Bỗng có một âm thanh khàn khàn nhưng lại làm người ta có cảm giác rất âm u và đầy nguy hiểm vang lên
“Chỉ với cái đồng xu rách chứa huyền thuật đó mà muốn phã vỡ kết giới của ta, ngươi mơ cũng quá hay. Mà cũng thật trùng hợp, không ngờ ở đây lại gặp được kể phá ngang tế đàn làm ta không thể đường đường chính chính xuất thế. Hay cho tên tiểu quỷ nhà ngươi. Ngươi nên thấy may mắn nửa phần linh hồn của ta vẫn bị quỷ sai trông coi, nếu không hôm nay bằng mọi giá ta cũng phải lấy lại thân thể này.” Ngừng một tí, giọng nói ấy lại vang lên
“Trông coi thân thể này cho tốt, sẽ có ngày ta chân chính quay trở về tìm ngươi tính món nợ cũ. Còn về phần Huyền Linh Châu các ngươi cũng đừng mơ tưởng lấy lại được” Nói rồi đoàn tử khí đó lại nhanh chóng bay đi, để lại một đám quỷ đang trừng mắt giận giữ nhìn Trục Lưu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Huyền Linh Châu vừa giải trừ khế ước thì chúng lập tức bay đến chỗ Trục Lưu cắn xé linh hồn hắn không thương tiếc.
Đúng là gieo nhân nào thì gặt quả nấy, vốn Huyền Linh Châu có thể điều khiển linh hồn này, nếu rơi vào tay người thiện lương thì có thể giúp bao nhiêu vong hồn lẫn quỷ hồn thoát khỏi cảnh khổ đau trong chấp niệm và oán hận. Nhưng hết lần này đến lần khác Trục Lưu lại lợi dụng điểm này mà bóc lột sức lao động của quỷ hồn khắp mọi nơi, tạo thêm nhiều nỗi thống khổ và thù hận hơn cho chúng.
Cái hậu quả mà ngày này Trục Lưu nhận lãnh cũng chưa hẳn xứng đáng với những hành động tự tư tự lợi kia, có lẻ quả báo chân chính của hắn chính là hình phạt thống khổ nơi âm tào địa phủ. Sau khi chịu đủ bao đau khổ nơi đại ngục để đi đầu chuyển kiếp thì e rằng vào một kiếp nào đó khi nhân duyên hội đủ thì Trục Lưu sẽ phải hoàn trả lại món nợ mà mình đã từng bóc lột bọn quỷ hồn.
Cô vẫn hay thường nói, quả báo không phải là không báo mà là do chưa đủ nhân duyên để trổ ra mà thôi. Nếu người trong thiên hạ chịu tin tưởng và hiểu rõ đạo lý này thì mấy ai có gan để làm việc ác.
Lúc cô và Phạn Giai Triết kịp phản ứng thì Trục Lưu đã nằm trên đất không nhúc nhít nữa.Tuy là hắn ta sẽ không chết nhưng phần đời còn lại e là sẽ phải sống như một người thực vật. Bất chợt cô thấy Trục Lưu cũng thật đáng thương, vì lòng mong cầu quá to lớn để rồi thực tế không như những gì mình muốn mới làm cho Trục Lưu càng lúng càng sâu, dẫn đến nông nỗi như hôm nay.
“Duyên sâu ắc sẽ hợp, duyên mỏng sẽ phải tan. Vạn pháp nên tùy duyên, không cầu sẽ không khổ. Mong con đường sau này của ngươi sẽ không quá đau khổ.” Lúc cô vừa dứt lời bỗng Phạn Giai Triết giật mình nắm chặt lấy tay cô hỏi
“Từ đâu cô biết câu nói này.”
Cái gì vậy, ai nhập anh ta sao? “Phạn Giai Triết anh bị khùng sao? Câu nói này thì có vấn đề gì? Từ trước đến giờ nó là câu cửa miệng của bổn tiểu thư. Anh mau buông tay, đau chết mất.”
Phạn Giai Triết nhìn cô rất lâu, ánh mắt ấy như muốn xoáy sâu vào tận tâm hồn, để anh ta có thể nhìn rõ hết mọi thứ. Lát sau đó, anh ta mới từ từ buông tay cô ra, không nói gì mà nhanh tay lập một kết giới bao bọc lấy toàn bộ quỷ hồn nơi đây, rồi từ từ truyền kim quang len lỏi vào bên trong đó, phải một lúc lâu sau thì tất cả linh hồn đều biến mất.
Cô ngạc nhiên quay sang hỏi
“Cái này...là thuật siêu độ trong truyền thuyết.”
“Xem như em có mắt nhìn” Phạn Giai Triết mỉm cười nói
Thực lực của Phạn Giai Triết đúng là không thể xem thường được. Nhưng mà anh ta cười cái gì vậy, không có gì cũng cười ngọt ngào hạnh phúc như vậy làm gì? Cô nổi hết da gà rồi, anh ta chắc chắc bị ma quỷ nào đó có pháp lực cao cường nhập vào rồi đúng không? Cô bực mình nói
“Tới cái thuật pháp thất truyền này mà anh cũng biết, đúng là không tệ” Thông thường thì một vong hồn muốn buông bỏ chấp niệm để đi đầu thai thì phải cần một thời gian khá dài và nhân duyên hội đủ. Vậy mà trời xui đất khiến thế nào mà Phạn Giai Triết lại biết cái thuật pháp cổ xưa giúp vong hồn mở ra cách cửa đi đến hoàng tuyền, xuyên thẳng qua cầu Nại Hà để tiếp nhận chén canh Mạnh Bà mà đi đầu thai chuyển kiếp. Cái thuật pháp này thật sự là quá yêu nghiệt, quá nghịch thiên rồi.
Thấy Phạn Giai Triết đang dương dương tự đắc thì cô lại nhìn không thuận mắt nên cười khinh khỉnh nói tiếp
“Phạn đại gia anh cũng đừng quá tự cao, loại thuật pháp này tuy nghịch thiên giúp vong hồn đầu thai chuyển kiếp. Nhưng chữa được phần ngọn không trị được tận gốc. Chấp niệm và oán hận của họ không được giải trừ thì kiếp sau dù không còn nhớ gì nữa cũng sẽ nương theo chấp niệm đó mà tìm người trả hận. Ân ân oán oán, nợ một đòi mười, nợ mười đòi trăm, nếu không có cơ may gặp được Thầy tốt bạn hiền thì thế giới này e lại có thêm nhiều Trục Lưu nữa.”
Phạn Giai Triết nhìn cô sâu xa rồi dùng giọng đùa giỡn nói
“Đúng thật là không trị được tận gốc, nhưng nếu để họ phiêu dật khắp nơi nuôi lòng thù hận rồi trở thành quỷ dữ thì thà là cho họ đầu thai kiếp khác tùy theo nghiệp duyên của chính mình mà đi tiếp. Mà….cũng thật tò mò, không biết vị hôn thê của tôi là ‘tiểu quỷ’ phương nào, đến cái này cũng biết.”
“Ngừng ngừng, anh mới là tiểu quỷ. Đừng có mà một câu vị hôn thê, hai câu vị hôn thê có được không, nghe rợn hết cả người.”
“A...không thể kêu là vị hôn thê sao?”Phạn Giai Triết bỗng dừng một lúc rồi đầy thâm ý nói tiếp “Vậy sau này kêu em là Lâm Lâm vậy”
Lâm Lâm? “Chúng ta có thân như vậy sao? Anh lo mà giải quyết tên Trục Lưu đi, còn phải nghĩ cách xử lý việc Huyền Linh Châu nữa, đừng để sau này ảnh hương đến tôi.” Nói rồi cô đi ra ngoài, thật ra trong lòng của cô và Phạn Giai Triết đều tự hiểu lấy, sự xuất hiện của đoàn khí đen kia không bình thường chút nào, có thể sau này sẽ có một hồi gió tanh mưa máu, lúc đó sẽ là thảm họa của nhân loại.
Qua lời nó nói thì trước sau gì nó cũng đến tìm cô đòi lại cái thân xác này. Lộ Nghiên đúng là không đơn giản, làm một cái cấm thuật, lập một cái tế đàn kêu gọi quỷ dữ thôi mà cũng có thể triệu hồi cái thể loại sắp thành quỷ mẫu thế này. E là cuộc sống sau này sẽ không được yên bình rồi, cô phải mau chóng tăng cao thực lực và thu thập kim quang cho Lộ Nghiên, chỉ khi nghiệp lực liên quan đến chuyện tế đàn của Lộ Nghiên được giải trừ thì con quỷ kia sẽ không thể gá vào thân xác này nữa.
Phạn Giai Triết vừa đi đến chỗ Trục Lưu vừa nói với cô
“Chuyện về Huyền Linh Châu em không cần phải quan tâm, tuy đồng xu đó bị con quỷ kia đánh bật về nhưng bên trong Huyền Linh Châu đã bị thuật pháp của tôi ảnh hưởng, viên châu này về sau ngoài việc có thể cung cấp âm khí cho yêu ma thì không thể tác oai tác oái để chủ nhân nó chi phối ma vật trong thiên hạ đâu.”
Khi đi ra ngoài cô cũng không chờ Phạn Giai Triết mà cùng Lộ Nghiên bắt xe đến trà quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.