Hữu Duyên Trà Quán

Chương 17: Vị khách đầu tiên [1]




"Chú Lục Kiến à, chú nói thế thì nếu tôi không bỏ qua cho Bội Sam chính là biến mình trở thành kẻ tiểu nhân không có lòng thương người sao?"
"Không...cô hiểu lầm. Ý tôi là..." không để Lục Kiến nói tiếp, cô đã đưa tay bảo ông ấy ngừng nói. Mà bây giờ A Minh cũng đã dùng linh lực đập tan được cái thứ ánh sáng màu hồng kia. Đồng nghĩa với việc sự chịu đựng của Lục Kiến với Bội Sam sẽ không còn nhiều nữa. Chỉ cần một mồi lửa thì có thể xảy ra tranh chấp ngay. Cô đứng lên nhìn Lục Kiến cùng Bội Sam rồi như có như không nói
"Tôi không rãnh đi chấp nhặt với thể loại như vậy. Tôi tin tưởng để chú làm quản lý. Là quản lý cái quán này chứ không phải là suốt ngày bận đi quản lý người vô tích sự." Ngừng một chút cô lại nói
"Việc nhân sự tôi không can thiệp nhưng nếu để tôi nghe thêm bất cứ thứ gì không tốt từ cô ta nữa thì cả chú lẫn người yêu của mình lập tức cút khỏi địa bàn của tôi. Cái đất Bắc Kinh này chưa bao giờ thiếu người quản lý cả." Nói xong thì cô cùng Lộ Nghiên và A Minh cùng đi vào căn phòng tư nhân, cô còn có việc cần dặn dò hai con ma này.
Lúc đang đi trên đường thì Lộ Nghiên vẫn luôn hỏi cô tại sao lại không đập tan luôn cái sợi tơ quấn quanh cổ tay hai người kia. Thật ra, nếu không còn sự xuất hiện của sợi tơ cũng đồng nghĩa bùa chú được phá giải nhưng e là đánh rắn động cỏ, vì khi sợi dây đó tan biến thì người đã tạo nên bùa chú sẽ lập tức bị phản hệ, nhưng cái phản hệ nho nhỏ này chắc sẽ không quá ảnh hưởng đến người thầy pháp mà còn làm người đó càng thêm thận trọng hơn nữa. Muốn một lưới bắt trọn cả người thi hành thuật pháp đó lẫn những linh hồn đi theo thì rất khó, nên khi cô đã muốn làm việc tốt thì nên giăng một cái lưới lớn, bắt trọn một ổ to, như vậy mới phấn khích chứ.
Cô gái Bội Sam kia chắc chắc sẽ không nhịn được việc Lục Kiến không chiều chuộng và ngàn nghe trăm thuận theo mình như ban đầu. Nếu để Lộ Nghiên và A Minh theo giám sát cô ta 24/7, cô không tin không tra được nơi ở của người thực hiện cái loại pháp thuật đảo lộn thị phi này.
Vừa vào phòng cô nhìn Lộ Nghiên nói
"Em và A Minh đi theo cái cô Bội Sam kia, khi nào thấy cô ta đến tìm người thực hiện bùa chú thì dùng huyết ngọc thông báo cho chị."
"Dạ" nói rồi Lộ Nghiên cùng A Minh đi ra bên ngoài. Một lát sau cô lại nghe tiếng gõ cửa và giọng của Lộ Nghiên vọng vào
"Chị, có khách đến tìm chị."
Khéo đến vậy, mới ngày đầu khai trương mà thật có linh hồn tin tưởng tìm đến sao. Cô ngồi trước cái bàn nhỏ chuyên để tiếp khách mà cô đã mua hôm thu mua quán trà rồi nói
"Mời vào."
Lúc này từ bên ngoài đi vào một cặp linh hồn vợ chồng già. Người chồng đã khá lớn tuổi kèm theo khuôn mặt nghiêm nghị nhưng vẫn không giấu được vẻ mỏi mệt và u buồn toát ra từ sâu trong ánh mắt. Còn khi nhìn sang người vợ thì cô lại thấy sự tiều tụy, cơ cực cùng một chút gì đó lo lắng bất an.
"Mời ông bà ngồi, có việc gì thì cứ từ từ nói." Rồi cô quay sang Lộ Nghiên bảo
"Nghiên Nghiên đi lấy trà mời khách."
Hai ông bà lão nhìn cô hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đi đến ngồi xuống đối diện với cô. Ông lão nói
"Tôi nhìn thấy bên ngoài có viết trong đây có người sẽ xoá tan được chấp niệm. Không biết có thật không?"
Cô cười nói "Ông bà không cần lo lắng bị lừa. Nếu tôi đã dám ghi như vậy thì ít ra cũng phải có đôi chút thực lực. Nhưng chủ yếu là tôi mở quán làm ăn, tôi sẽ không chấp nhận việc lỗ vốn đâu."
Lúc này Lộ Nghiên bưng hai ly trà vào cho linh hồn đôi vợ chồng già ấy, sau đó vẩy tay rút đi phần linh lực đang che giấu ly trà mà người thường có thể nhìn thấy được rồi đưa cho cô. Xong hết thì cũng rất tự giác đi ra ngoài. Đúng là càng lúc càng biết xử lý việc hơn chút rồi, sau này có giao nhiệm vụ cho em ấy cô cũng sẽ đỡ lo chút ít.
Bấy giờ bà lão lại nôn nóng nói
"Cô gái, cô thật sự giúp được chúng tôi sao? Vốn dĩ vợ chồng tôi nên thuận theo quy luật mà đi đầu thai kiếp khác nhưng thật sự là không thể buông xuống phần chấp niệm sâu sắc đối với đứa con trai của mình." Nói tới đây, bà ấy lại tủi thân rơi nước mắt.
Cô nhấp ngụm trà rồi tiếp tục nói "Bà không cần phải kể, tôi tự có cách để biết chấp niệm của ông bà là đến từ đâu." Nói rồi cô đưa tay truyền linh lực vào giữa trán của bà ấy, từ từ cảm nhận nguồn kí ức của kiếp này lẫn kiếp trước có liên quan đến sự chấp niệm khó buông bỏ của họ. Cô có chút ngạc nhiên, đã bao lâu rồi cô chưa gặp trường hợp cha mẹ và con cái không phải là oán báo oán, ân đền ân theo đúng quỹ đạo của nghiệp duyên mà lại là do đôi cha mẹ này đã tự tạo nhiều tội nghiệt rồi chiêu cảm ra đứa con nghỗn nghịch này.
Vốn giữa cha mẹ và con cái tồn tại bốn loại nhân duyên, nếu không có duyên sẽ không thành cha con, không có duyên cũng không thể sống cùng một nhà. Cái duyên thứ nhất là khi sinh được một đứa con ngoan ngoãn nghe lời thì đó là nó lên để báo ân tình kiếp trước cho cha mẹ. Cái duyên thứ hai là do đời trước có hiềm khích, oán hận lẫn nhau nên đời này nó đầu thai lên để báo oán. Tiếp theo đến là đòi nợ, nếu là loại nhân duyên này thì từ khi sinh ra nó đã hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần bậc làm cha mẹ những lúc nó bị bệnh, hoặc khi lớn lên sẽ tạo ra những khoảng nợ, những mối lo toan để cha mẹ phải gách vác thay, sau khi đòi đủ món nợ cũ chúng sẽ ra đi. Còn cuối cùng là trả nợ, những đứa con này đầu thai đến nhà của chủ nợ đời trước để trả những thứ chúng đã từng thiếu.
Nhưng trường hợp gia đình của đôi vợ chồng già này lại là do sự chiêu cảm lẫn nhau. Trong đời này, lúc còn trẻ họ muốn kiếm được nhiều tiền nên đã bất chấp đạo lý, mua bán gian xảo làm nhiều người phải khốn đốn, rồi còn không tiếc lừa gạt những người lao động chân chính, cướp đi số tiền mồ hôi xương máu của bao người.
Cho dù sau khi sinh con họ đã cải tà quy chính, không tiếp tục làm hại người khác nữa nhưng vì một chút ác duyên họ tạo ra từ kiếp trước cùng những tội lỗi to lớn của kiếp này đã chiêu cảm đứa con trai nghỗ nghịch này đến đòi nợ sớm hơn dự định.
Cô đưa tay xuống nói "Bệnh đứa con này của ông bà không phải muốn là có thể chữa được đâu."
Bà lão mừng rỡ vì cô thật sự biết được bà muốn gì, nên bà ấy nghĩ rằng có lẽ cô cũng có thể giúp được đứa con trai kia của mình. Thế là bà lão vội nắm lấy tay cô van xin
"Cô gái, cô làm ơn giúp chúng tôi đi. Hai vợ chồng già chúng tôi chỉ có mỗi một đứa con trai này. Nhưng từ nhỏ nó đã lì lợm không biết nghe lời, chuyên đi quậy phá khắp nơi, thậm chí còn gây hấn đánh nhau. Dù chúng tôi khuyên nhủ ra sao, van xin thế nào thì nó cũng không chịu thay tâm đổi tính. Lớn lên thì lại càng không ra gì, nó gia nhập vào xã hội đen, vì kiếm tiền mà không việc ác gì là không dám làm nên mới tạo ra hậu quả như ngày nay. Xin cô giúp đỡ chúng tôi."
Cô an ủi bà ấy rồi nói "Trong Phật giáo cũng có nói "nhân quả thông ba đời", đáng lý ra kiếp sau người này mới hội đủ nhân duyên để đầu thai thành con của hai người, đòi món nợ mà kiếp trước hai người đã nợ anh ta"
Ông lão ngạc nhiên nói "nợ lớn đến thế nào mà nó lại có thể hành hạ cả thể xác và tinh thần của người đã ban tặng sinh mạng và nuôi lớn nó một cách kinh khủng đến như vậy?"
Đúng là người càng đáng trách thì lại càng đáng thương, cô thở dài nhìn đôi vợ chồng già rồi bắt đầu kể một câu chuyện từ thời xa xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.