Hương Trà Nơi Mạt Thế

Chương 7: Đồng hương (2)




Hương Trà ở trường là đúng chuẩn là một chị đại ngông cuồng, không có khối nào là không biết Lệ Hương Trà của 12A2 cả. Mỗi ngày đi học đều trang điểm rất đậm, tô lông mày, đánh son đặc biệt vô cùng thích trét phấn. Ít thì không sao nhưng khổ nỗi cô sử dụng quá nhiều thứ khiến khuôn mặt trở nên lòe loẹt. Đầu tóc thì rối nùi không chải, thích đeo vòng cổ vàng, lắc tay vàng, lúc nào ở gần cũng tỏa ra hơi tiền rất rõ rệt.
Cô cũng thường trốn học đi chơi, liên tục bị lên đứng trước cờ. Thậm chí là còn hút thuốc, đánh nhau nữa. Chỉ thiếu điểm cuối cùng là không có kéo bè kéo phái chứ nếu không cả trường này sẽ loạn mất. Còn về việc tại sao nhà trường không đuổi cô ư, rất đơn giản, Hương Trà đã mua hơn hai mươi phần trăm cổ phần trường mà. Công ty cô thừa kế hàng năm con tích cực tham gia từ thiện cho các miền thì họ đâu có lí do gì mà đuổi Hương Trà chứ, dù cho hành vi cô không tốt.
Rủ bỏ đi hết những điều trên, một Hương Trà đơn sơ nữ tính như thế này làm bọn họ có phần không quen xíu nào, cứ như bị sốc văn hóa ấy. À, ngoại trừ một kẻ...
“Nữ... Thần...” Văn Trung cứ lượn lờ, rên rỉ liên tục làm Hương Trà vô cùng vui vẻ.
Bốp... Ăn một đấm khiến cậu té ngã, đầu quay mòng hình ảnh của Hương Trà.
“Nè Hương Trà, sao bạn làm gì ở đây một mình vậy, quá nguy hiểm rồi, giờ đâu đâu cũng là zombie cả.” Nữ sinh Hà lo lắng hỏi. Mọi người đi thành đoàn mà còn không khỏi sợ hãi, đến cả người lớn lên trong môi trường quân sự như Tấn Sơn cũng phải cẩn trọng, thế mà Hương Trà cứ thế đi hiên ngang một mình trong đêm.
“Tôi đi kiếm đồ ăn.” Hương Trà trả lời vô cùng nhẹ nhàng, vừa nói vừa giơ giơ bịch gà rán KFC trong tay. Cô nhân nói phải chịu khó, chỉ có làm thì mới có ăn...
Đến cả giọng nói cũng dịu dàng thế, đây hoàn toàn là phiên bản trái ngược của Hương Trà khi ở trường mà.
Đột nhiên không khí trở nên hơi lạnh, gió thổi cũng mang theo âm u, tịch mịch đến ghê rợn làm bọn họ phải rùng mình. Từ xa xa có những tiếng bước chân, ánh mắt vô hồn thẫn thờ bước về phía bọn họ.
Grừ grừ... Những con zombie từ khắp các ngõ ngách đi tới, có lẽ chúng đã đánh hơi thấy mùi máu thơm ngọt hay nỗi sợ hãi của con người từ xa mà tới.
“Zom... Zombie...” Nữ sinh Hà sợ hãi kêu lên, cả bọn lúc này mới chú ý đến một loạt zombie từ các hẻm xa xa đi tới, hơn nữa là ban đêm nên tốc độ vô cùng nhanh.
“Chạy ngay...” Tấn Sơn không hề chần chừ, ra lệnh cả bọn lập tức rút lui, chạy về nơi trú. Thế là cả bốn người họ hai chân bổn cẳng chạy thật nhanh mà không hề quay đầu.
Nửa đường thì Văn Trung như cảm thấy thiếu gì đó, cậu nhìn lại thì thấy Hương Trà vẫn còn đứng lại đó. Cậu cắn răng quay đầu lại, nắm cánh tay Hương Trà dùng sức kéo đi. Bàn tay bé nhỏ vô cùng mềm mại, dẻo như kẹo truyền đến cả người Văn Trung như tiếp thêm sức mạnh, cậu nhanh chóng tăng tốc về nơi trú ẩn đó.
Hương Trà bị kéo đi mà không hiểu chuyện gì, chỉ kịp lẩm bẩm: “Tinh thạch của ta...”
Bọn họ chạy một mạch từ cây xăng vào trong nhà, đóng rầm rửa lại làm cho bên trên đồng loạt giật mình, trái tim muốn rớt ra khỏi ngực. Từng tiếng bước chân đi lên cầu thang phát ra như tiếng tử thần đang bước gần tới họ vậy. Thầy Cảnh Huy gan dạ, cầm sẵn cái dùi sắt trên tay chắn trước cửa, chỉ cần... chỉ cần là zombie thì sẽ liều mạng với nó. Tất cả học sinh, giáo viên trong ba căn phòng không tường ngăn rộng lớn đồng loạt nín thở, sợ hãi bị zombie ăn thịt. Cả căn phòng chỉ có ánh lửa đèn cầy tối giờ còn cảm giác tối tăm hơn.
Thầy Cảnh Huy đánh bạo mở hé cửa, thấy đó là một cánh tay con người nguyên vẹn, đó là cậu học trò nổi nhất toàn trường, Tấn Sơn đây mà. Thầy thở một hơi nhẹ nhõm, quay sang ra hiệu với mọi người không có vấn đề gì rồi lập tức mở cửa. Lần lượt bước vào là Tấn Sơn làm các học sinh nữ reo hò nhất, tới Minh Châu, bạn học Hà và Văn Trung.
Thầy giáo giám thị già không thấy Triệu Việt đâu liền biết đã xảy ra chuyện rồi, chỉ nghẹn ngào muốn xác nhận, hỏi Hà: “Thằng Việt nó...” Bạn học Hà chỉ lặng lẽ cúi đầu rơi lệ, được Minh Châu ôm vào an ủi.
Văn Trung loi nhoi lên nói: “Thầy thầy, tụi em vừa cứu thêm một bạn học nữa.” Nói xong cậu quay qua nhưng không thấy Hương Trà đâu hết, bèn xắn tay áo đi xuống tận lầu dưới, lôi cô lên.
Cái tên này, bộ cô và hắn có thù hằn gì với nhau hay sao mà cứ thích lôi cô đi thế. Quả thật, nguyên nhân của mọi tội lỗi là ly coca mà.
Cậu kéo cô ra diện kiến mọi người. Không chỉ các bạn nam sinh mà đến các bạn nữ sinh cũng bị kinh diễm một phen. Ấn tượng của họ là một thiếu nữ tóc trắng, làn da hồng hào với cặp mắt mở to, trên đầu đeo tai nghe con thỏ trông vô cùng đáng yêu, kết hợp với áo khoác Hoodie đen lạnh lùng trái ngược như hai chiều thái cực mâu thuẫn nhưng xuất hiện trên người cô lại vô cùng hoàn hảo.
Hương Trà như vậy không có nghĩa là không có người nhận ra. Một người vô cùng quen thuộc với ánh mắt của cô, quen thuộc đến mức đố kỵ, ghen tị với những gì mà Hương Trà có, Như Trang. Ngay khi Hương Trà bước vào cô ta liền nhận ra ngay, lập tức hỏi: “Là Hương Trà hả.” Quả nhiên ngoài bản thân ra chỉ có kẻ thù là hiểu nhau nhất...
Lời vừa nói ra khiến tất cả sững sờ kinh ngạc. Hương Trà gật đầu “ờ" một tiếng làm tất cả “hả” lên một tiếng rồi tất cả cùng che miệng lại ngay.
Chuyện gì đang xảy ra thế này, một chị đại hổ báo ở trên trường thường ngày sao lại có hình ảnh nữ tính thế này. Không chỉ các bạn học sinh các khối mà đến thầy cô lâu năm cũng không thể tin được vào mắt mình nữa là.
Thầy Cảnh Huy bảo tất cả vào trong đi, cả năm người cùng đi vào tìm chỗ cho riêng mình. Lúc Hương Trà đi qua ai ai cũng dán mắt vào cô hết, kể cả nam lẫn nữa. Thật khó chịu mà, cô có phải là ai đồ của bọn họ đâu mà cứ nhìn cô, nhìn nữa là cô thả zombie vô cắn đó.
Hương Trà rất nhanh nhẹn, cô lập tức phóng tới cái ghế lười mà ngồi lên đó. Thật không may hành động này của cô làm ai đó sốc nặng.
Văn Trung:...
Ghế... ghế của tui... nhưng được nữ thần ngồi lên đó cũng là một loạt diễm phúc rồi. Cậu tự an ủi mình như thế.
Hương Trà dựa ghế êm nhìn tất cả, tất cả cùng nhìn Hương Trà. Hương Trà nghiên đầu qua trái, bọn họ cũng nghiên qua trái, Hương Trà nghiên đầu qua phải, bọn họ cũng nghiên qua phải.
Quỷ gì vậy. Hương Trà cũng không bận tâm họ nữa, trùm mũ lên, mở max loa. Mặc cho tất cả mà ngủ luôn tại chỗ.
Hành động này càng kỳ lạ hơn trong mắt bọn họ. Đáng lẽ cô xuất hiện ở đâu thì náo loạn, liên tục chửi bới ở đó mới đúng chứ. Dằng này cô không nói gì, chỉ nằm xuống, cứ thế mà đánh một giấc.
Minh Triết là kẻ mê cái đẹp, nhìn thấy diện mạo thanh lệ của Hương Trà liền đâm ra si mê, bất quá hắn vẫn tỉnh táo hỏi năm người vừa trở về kia sự việc này là như thế nào. Hắn không muốn hỏi Văn Trung, càng không dám hỏi Tấn Sơn, Minh Châu, chỉ có bạn học Hà là dễ hỏi nhất. Câu hỏi của hắn cũng là sự tò mò của đại đa số ở đây.
Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, bạn học Hà thành thành thật thật khai báo hết toàn bộ quá trình gặp gỡ ấy. Tuy nhiên nói đến giao chiến giữa bọn họ thì rất mơ hồ tại cô không biết phải miêu tả làm sao. Không khí bàn luận dần dần trở nên vô cùng sôi nổi, át đi cái đáng sợ, tuyệt vọng của thời kỳ mạt thế.
Tấn Sơn ngồi một góc, lạnh lùng khoanh tay nhìn về hướng Hương Trà, lúc này hắn mới bình tâm suy nghĩ rõ ràng. Lúc hai người giao thủ với nhau hắn cảm giác rất rõ ràng thân thủ Hương Trà cực kỳ sắc bén, ngoan độc, đó không phải là thân thủ của một nữ sinh đơn thuần hay là chị đại nào đó chỉ sống trong xã hội bình thường.
Rèn luyện trong môi trường quân đội bao nhiêu năm đã tạo nên cho hắn sự nhạy bén trong việc đánh giá, phân tích mục tiêu, và nếu hắn nhận định không lầm thì... Hương Trà là một sát thủ, một sát thủ có thân thủ vô cùng đáng sợ.
Gió đêm thổi lạnh, bao trùm lên thành phố, Phú Nhuận lác đác vài mống zombie đi lại ban đêm. Hương Trà có một giấc ngủ vô cùng ngon lành trên chiếc ghế lười êm này, sau khi cô quay ngược về đầu mạt thế này. À mà đó chỉ là cô thôi, còn kẻ bất hạnh Văn Trung cả đêm chỉ có rên rỉ rên rỉ khóc trong mơ: ghế của tui mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.