Leng keng... Leng keng... Tiếng động của những móc xích va chạm phát ra. Hương Trà và Văn Trung có thể thấy rõ ở cổ nó, tứ chi, cái đuôi đều gắn xích sắt. Hai người ánh mắt lạnh dần.
“Tại sao lại có xích sắt ở đây. Nếu như vậy chẳng phải là...” Văn Trung kinh hãi, cậu cảm giác như mình vừa phát hiện ra một bí mật, một bí mật động trời.
“Nó có trước cả mạt thế.” Hương Trà nói. Cả hai người bây giờ mới xét đến điều này. Thi long mất năm năm ấp trứng, năm năm bò ra khỏi trứng với hai chi trước. Hai mươi năm hoàn thiện tứ chi, mười năm sau là đuôi. Sau đó thì sức mạnh bắt đầu tăng trưởng với tốc độ chóng mặt.
Đó là thi long bình thường, vậy con long đế này, niên đại không dưới năm mươi năm.
“Là chính phủ sao.” Hương Trà nghi hoặc hỏi.
“Không, chính phủ sẽ không thể nào giam giữ mối nguy hại lớn thế này. Mỗi quốc gia có một con long đế duy nhất thì...” Văn Trung lạnh lùng nhìn Hương Trà, hai nguời gật đầu.
Chắc chắn là một tổ chức nào đó, tổ chức này có lẽ vẫn đang hoạt động trong bóng đêm, qua mặt cả những tổ chức tình báo, những cường quốc mạnh mẽ nhất. Qua từng ấy năm mà không hề lộ dấu, để làm được điều này bọn chúng phải có được tiềm lực kinh tế rất lớn, quy mô trải rộng, mạng lưới quan hệ lớn.
Rất nhiều sự việc trong những ngày qua liên tiếp diễn ra, bây giờ dưới không gian yên tĩnh này bọn họ mới bắt đầu móc nối chúng lại.
“Hai băng đảng khét tiếng Black Rose và Đồ Long... Zombie thiết giáp xuất hiện rồi tới long đế của thi long...” Hương Trà đọc hết những sự kiện này ra.
“Có một thứ gì đó liên kết giữa chúng... Có lẽ... Cúng ta nên quay lại căn biệt thự đó.” Văn Trung tập trung nói. Nếu theo như Hương Trà lí giải thì với bản lĩnh của hai băng đảng lớn, việc mang theo vài người ngất xỉu là việc vô cùng dễ, nhưng bọn họ lại cứ tử thủ ở đó, chắn chắn phải có lí do gì đó mới không rời đi.
Hương Trà đồng ý, có thể ở đó có thêm manh mối nào đó, nhưng hiện tại bọn họ có thể chắc chắn rằng hai băng đảng mafia này ít nhiều đều dính dáng đến lũ long đế, quan trọng hơn là phía sau bọn chúng...
“Đây có lẽ, là con long đế của Việt Nam.” Văn Trung cảm khái nói. Trước kia dù là tổ chức dị năng mạnh mẽ nhất cũng không dám lại gần hang ổ của long đế, chỉ dám đánh giết những ổ nhỏ thôi nên có rất ít thông tin về chúng.
“Giết nó chúng ta sẽ không còn mối họa thi long.” Hương Trà tiếp lời Văn Trung muốn nói.
Hai người đều gật gù, nhưng phải làm sao mới có thể giết được thứ này đây. Bọn họ đã chạm ngưỡng giới hạn năng lượng cộng thêm sự thay đổi quá nhiều so với mạt thế trước nên họ không dám chắc có phát sinh lớn nếu để con thi long này sống thêm một ngày.
“Có lẽ nên từ bỏ thôi.” Văn Trung sau một hồi im lặng thì thở dài nói. Lúc nãy nó khè ngọn lửa kia, máy đo nhiệt độ trong xe đo được là vượt mức 3000 độ C, đối diện trực tiếp với nó, chưa kịp chạm vào người thì đã tan chảy luôn rồi.
Hương Trà lười biếng dựa vào ghế, lấy ra con Iphone. Mạng lưới internet đã trở lại, Hương Trà thử lên facebook, vào nhóm lớp thì thấy đã có một vài người bạn online, sau đó thì toàn bộ đều online. Đa số đều là đang bàn luận về mạt thế này, vô cùng sôi nổi.
Hương Trà gõ chữ “Hi” một cái làm cả group chat sôi nổi. Bọn họ ai cũng không ngờ là Hương Trà còn sống sót. Sau đợt zombie ấy, qua hai ngày không có tin tức gì thì ai cũng thầm hiểu là cô đã “đi” rồi. Người đầu tiên nhắn tin là Như Trang, cô liên tục nhắn tin hỏi khiến Hương Trà cũng không trả lời kịp luôn.
Cô ấy kể cho Hương Trà nghe về việc sau lần đó Minh Triết lúc nào cũng tránh mặt sợ không dám đối diện với cô ấy, còn kể rằng là có một anh trai bộ đội rất đẹp trai tên là Trần Chân Thành, là chỉ huy của khu căn cứ đang xây này, liên tục hỏi thăm tình hình của những học sinh, thầy cô.
Ngoài bọn họ ra cũng có rất nhiều hộ nhà, giàu có, lao động cũng có sống dưới sự bảo vệ của quân đội, những con zombie muốn tiếp cận đây phải vượt qua hỏa lực của họ.
À, còn phải kể đến chủ nhân sân Phú Nhuận này nữa chứ, là các thầy cô, học sinh các lớp của trường Phú Nhuận không kịp chạy trốn. Tuy nhiên thì không khí hai bên rất tốt. Thầy cô giao lưu với thầy cô, học sinh giang tay chào đón những học sinh chạy nạn tới.
Hương Trà mỉm cười. Việc bọn họ có thể ung dung chat như vậy một phần là vì quân đội, phần còn lại là vì cô đã bố trí trận, đánh lừa lũ zombie không lại gần khu vực đó. Tuy nhiên thì những con zombie mạnh mẽ như thiết giáp hay thi long thì lại khác. Hi vọng rằng những giấc mơ liên tiếp kia sớm có tác dụng để anh quân nhân kia ra lệnh di chuyển sớm.
Văn Trung thấy cô nhắn tin chăm chú, có lúc còn cười nữa thì tò mò, định lại gần lén coi thì Hương Trà quay quay khẩu súng làm cậu bỏ ý định đó đi.
Ở trong xe Văn Trung cảm thấy ngột ngạt nên Văn Trung mở cửa ra ngoài. Bây giờ nếu lùi xe lại, chạy đi thì sẽ đụng phải lũ zombie kia, sẽ gây ra tiếng động ồn ào, lúc đó long đế thức giấc thì vô cùng nguy hiểm.
Văn Trung đi dạo trên con đường rộng lớn, hoang sơ, long dế ở đây, lũ zombie không dám tới gần. Nhìn những tòa nhà chọc trời, sầm uất. Gió lạnh ban đêm thổi qua người Văn Trung nhưng có lẽ cậu đã quá quen với cơn gió này nên dù mặc mỗi chiếc ao khoác mỏng cũng chẳng thấy lạnh lắm.
Văn Trung cứ thế mà đi, đi không có điểm dừng, bước chân bước ngang qua xe cộ, các xe container lớn, cậu bước đi mù mịt như chính tương lai đây vậy...
Văn Trung nhìn nhìn một tòa cao ốc với biển hiệu là tập đoàn nông nghiệp, vừa đá hòn đá dưới đường rồi quan sát nó. Hòn đá lăn lốc trên đường, lăn tới đống đá đổ ra từ một chiếc container, Văn Trung bước từ từ tới đó, ngứa tay nhặt lên một hòn đá trong đó, quan sát.
“Đây là... than cốc.” Than cốc có khoảng 96 – 98% là nguyên tố Cacbon, phản ứng với nhiệt độ cao thì tạo ra khí CO, chuyên dùng để biến quặng sắt thành sắt. Đây là loại than thiết yếu sử dụng trong công nghiệp luyện kim.
Văn Trung bước qua nhìn xe container thì vô cùng ngạc nghiên khi nó lại đề là “Tập đoàn nông nghiệp Sài Gòn”. Tại sao tập đoàn nông nghiệp lại cần than cốc làm gì? Khoan đã, hình như còn một chiếc kế bên...
Là một chiếc container cùng công ty nhưng nó chở những khối đá trắng, Văn Trung cầm lên coi, đó là vôi sống chưa qua gia công.
“Có lẽ họ định sản xuất đất đèn, có tác dụng ủ trái cây, kích thích mau chín.” Vôi sống và than cốc phản ứng với nhau dưới nhiệt độ cao tạo ra đất đèn Canxi cacbua phục vụ cho những sản phẩm nông nghiệp, tuy nhiên thì cách này đã bị một số quốc gia cấm vì trong quá trình ủ sinh ra một số hợp chất làm trái cây nhiễm độc.
Bên cạnh đó phải hết sức cẩn thận khi dùng đất đèn, bởi nếu để nó tác dụng với nước sẽ sinh ra khí acetylene, một chất cực kỳ dễ bắt lửa... Dễ bắt lửa... Dễ bắt lửa sao...
Đột nhiên ánh mắt Văn Trung lóe lên, nhìn lên tập đoàn nông nghiệp trước mặt cậu liền chạy vào đó. Trong đầu Văn Trung xẹt qua hình ảnh máy đo nhiệt độ ngọn lửa long đế, những kiến thức, những tính toán, phản ứng...
“Đây rồi.” Văn Trung băng qua từng khu vực, dừng chân trước một căn phòng đông lạnh, cửa kính trong suốt có thể thấy rõ những bao tải bên trong. Đúng như cậu suy đoán, làm nông nghiệp chắc chắn không thể thiếu một thứ, phân bón. Mà phân bón phổ biến nhất, là amoni nitrat...
Văn Trung run tay chạm vào cửa kính, trong mắt cậu lúc này không che giấu nổi sự phấn khích, toàn là ý cười. Trong đống phân này, cậu đã nhìn ra một con đường...
“OMG, nơi đây... Là một quả bom khổng lồ...”