Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 27: Đừng gọi ta là chủ nhân




27: Trở Lại Rồi


Hệ thống là người đầu tiên ngoại trừ Trần Đinh nhận thấy Sở Hiêu Trần rời khỏi trấn nhỏ, nói đúng ra là nhận thấy thân thể của Tạ Linh Dụ rời khỏi trấn nhỏ.
Nó trộm liếc mắt xem tình huống bên ngoài, phát hiện Sở Hiêu Trần thế mà ôm Tạ Linh Dụ tới hang ổ zombie của hắn.
Trong lòng hệ thống hẫng một nhịp, nhịn không được liếc mắt nhìn Tạ Linh Dụ một cái.
Linh hồn Tạ Linh Dụ ở đây, ngón tay nhấn vào tiến độ nhiệm vụ trên giao diện nhiệm vụ, nhiệm vụ thành lập căn cứ 3000 người đã hoàn thành được 2%.
Ở đây mấy ngày, anh có hơi chán, mấy cái hoạt động giải trí mà hệ thống đưa ra đều không khiến anh hứng thú.
Cái liếc mắt kia của hệ thống bị anh bắt gặp, anh lười nhác hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hả? Không có chuyện gì, sao lại hỏi như vậy?" Hệ thống như không có gì nói.
"Đừng giả vờ.
"
"Được rồi.
" Hệ thống đánh giá Tạ Linh Dụ, rõ ràng trông rất lười biếng nhưng khi nói chuyện luôn mang theo sự uy nghiêm.
"Cũng không phải là việc to tát gì!.
" Hệ thống gian nan tìm từ, "Chính là tiểu zombie của ngài đưa ngài về nhà hắn.
"
"Thì ra là thế, quả thật không phải việc to tát.
" Tạ Linh Dụ gật gật đầu.
Này này, không phải người bình thường đều sẽ hỏi về vấn đề mấu chốt là nhà của zombie sao? Sao ngài lại như hiểu rõ trong lòng bàn tay, biết hết tất cả thế? Hệ thống phỉ báng trong lòng.
"Tôi còn tưởng ngài sẽ hỏi mấy câu như "hắn cũng có nhà à" gì gì đó! " Hệ thống nói.
"Hử!.
" Tạ Linh Dụ hơi mím môi, lại bĩu môi ra, anh rất ít khi làm vẻ mặt đáng yêu như vậy, hệ thống không ngờ được mình sẽ thấy vẻ mặt này trước Sở Hiêu Trần một bước.

Ở trong không gian hệ thống, 233 cũng là một linh hồn thể, Tạ Linh Dụ vốn xinh đẹp hơn người nhưng hệ thống không ngờ được nó là kẻ hèn bị vẻ đẹp kinh sợ đến nói không ra lời.
Đáng yêu quả thật là sức sản xuất bậc nhất, hệ thống trầm ngâm, lén lút dùng camera ẩn trong không gian chụp lại vẻ mặt hiện tại của Tạ Linh Dụ.
"Ta còn tưởng nhà hắn trong miệng ngươi là nơi ta và hắn ở cùng nhau.
" Tạ Linh Dụ nhận ra nơi anh nghĩ tới và nơi mà hệ thống nói không phải một nơi.
"Vậy là không phải à, vậy nhà hắn ở đâu? Trong nhà hắn có người hay zombie khác không?" Tạ Linh Dụ truy hỏi.
"A, cái này! " Hệ thống ngẫm nghĩ, có nên nói cho anh biết không, Sở Hiêu Trần làm vậy là có ý gì, muốn nói cho Tạ Linh Dụ biết hắn chính là vua zombie sao? Rốt cuộc thì Sở Hiêu Trần cũng không biết khi nào Tạ Linh Dụ sẽ tỉnh lại.
"Cái này? Cái này cái gì? Việc nhà hắn ở nơi nào khiến ngươi rất khó xử? Ngươi! " Tạ Linh Dụ có chút tức giận, anh thề, chỉ một chút.
Tiểu zombie có nhà của mình mà người chủ nhân là anh đây hoàn toàn không biết, tiểu zombie chưa từng nói chuyện này với anh.
Anh truy hỏi hệ thống, không ngờ lời còn chưa nói xong, đầu óc đã quay cuồng, mất ý thức.
Hệ thống cũng phát hoảng, Tạ Linh Dụ biến mất quá đột nhiên, nó vội vàng kiểm tra thời gian sử dụng của đạo cụ, đạo cụ được trùm lên một lớp vải xám, phía dưới ghi ba chữ: Hết hiệu lực.
Không phải còn hơn 10 ngày nữa sao? Sao đã hết hiệu lực rồi? Xem ra là Tạ Linh Dụ tu luyện linh hồn quá mạnh, làm tác dụng của đạo cụ yếu đi.
Linh hồn về xác cần một khoảng thời gian nhất định, 233 bây giờ chỉ có thể chờ trong không gian hệ thống, chờ sau khi linh hồn Tạ Linh Dụ trở về thân thể mới có thể liên hệ lại với anh.
Đây không phải là lần đầu hệ thống gặp chuyện như vậy, nhưng không biết vì sao lần này trong lòng nó có hơi hoảng, cảm thấy nếu như nó không thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Tạ Linh Dụ thì sẽ xảy ra chuyện.
Nguyên nhân Sở Hiêu Trần mang Tạ LInh Dụ rời khỏi trấn nhỏ thật ra không có phức tạp giống như hệ thống tưởng tượng, cố ý để cho Tạ Linh Dụ biết hắn và vua zombie gì đó.
Chỉ là trấn nhỏ dạo này có rất nhiều hơi thở xa lạ, làm hắn không thoải mái, hơn nữa hơi thở của người càng nhiều, càng dễ dẫn zombie tới.
Tuy hắn có thể khống chế zombie không đi xâm chiếm trấn nhỏ, nhưng như vậy sẽ tốn rất nhiều tinh thần, để đơn giản thì hắn trở về nơi này.
Sau khi zombie thăng cấp, càng ngày càng có xu hướng quần cư để đảm bảo bọn chúng không tự làm mình bị thương, nhân loại đoàn kết khiến hiệu quả chiến đấu rất cao, hiện tại có rất ít con người không được căn cứ che chở, cho nên tỷ lệ chuyển hóa zombie rất thấp.
Trần Đinh cho rằng căn cứ của Sở Hiêu Trần cách trấn nhỏ không xa, trên thực tế, lúc ấy chính trạng thái linh hồn đã làm mờ nhận thức về khoảng cách của hắn.

Zombie sẽ bị vua zombie hấp dẫn, Sở Hiêu Trần không ở trấn nhỏ, zombie sẽ không lựa chọn đơn độc chiến đấu với căn cứ đã bắt đầu hình thành.
Dù sao cũng là căn cứ chủ nhân muốn xây dựng, bản thân cũng không thể làm phản tác dụng chứ.
Hơn nữa, ở nơi này, hắn có thể chăm sóc Tạ Linh Dụ thuận tiện hơn.
Nơi nhiều người lạ chung quy vẫn không thuận tiện bằng địa bàn của mình.
-
Tạ Linh Dụ mở mắt ra nhìn thấy một tấm màn mỏng.
Anh nhìn xung quanh nhận ra bản thân đang nằm trên chiếc giường có bốn trụ rất lớn và mềm mại, trang trí có hơi giống với phong cách quý tộc Châu Âu ở thế giới này.
Một con khủng long nhỏ giá rẻ rất không hợp với phong cách của chiếc giường này được quy quy củ củ đặt ở bên cạnh gối đầu.
Đó là thú bông nhỏ nhặt được ở trung tâm thương mại, là tiểu zombie mang nó tới nơi này sao?
Xung quang không có người.
Tạ Linh Dụ cử động thân thể, vai phải truyền đến cơn đau đớn ghê người, tuy rằng Tạ Linh Dụ cảm giác được vết thương đã nhẹ hơn rất nhiều.
Sao lại thế này? Lúc ở trong không gian hệ thống anh chỉ biết bản thân còn sống, nhưng không nghĩ tới vết thương chuyển nhẹ như vậy!.
Với các phương pháp chữa trị của thế giới này, không thể khôi phục nhanh như vậy được.
Hai giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt Tạ Linh Dụ, anh đi chân trần xuống giường, dẫm lên mặt sàn vừa đen vừa trơn, thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển như mèo.
Khác với nhà của anh ở trấn nhỏ, căn phòng trước mắt Tạ Linh Dụ to gấp mấy lần căn phòng kia, hơn nữa vô cùng xa hoa.
Tạ Linh Dụ mở cửa sổ ra, phát hiện tầm nhìn của căn phòng này rất đẹp, anh quan sát từ trên xuống dưới, nhìn thấy một mặt hồ như gương băng và rừng rậm xanh thẳm rộng lớn.
Anh ở trong một lâu đài.
Thật sự rất kỳ lạ.
Ở trong không gian hệ thống, anh đã xem qua rất nhiều bộ phim, đặc biệt là phim hoạt hình.
Trong các bộ phim về công chúa, những nàng công chúa đó từ trên lâu đài cao nhìn xuống sẽ thấy chàng hoàng tử định mệnh của mình đứng đối diện với các nàng, sau đó hai người cùng phải lòng nhau.
Tuy rằng trong hiện thực, khoảng cách xa như vậy, nếu thị lực hơi không tốt thì căn bản không nhìn rõ mặt đối phương.
Tạ Linh Dụ nảy ra suy nghĩ, bắt chước những bộ phim đó nhìn về nơi xa, gió nhẹ thổi bay mái tóc mềm mại của anh, lộ ra cái trán trắng nõn, anh nhắm mắt lại trong ánh chiều tà màu cam ấm áp buông xuống, cảm nhận sự yên bình đã lâu không có.
Sở Hiêu Trần khó có thể hình dung đây là hình ảnh tuyệt đẹp như nào, như là bức tranh sơn dầu rực rỡ trăm năm khó gặp, cho dù là đạo diễn đã sáng lập ra vô số cảnh quay kinh điển cũng sẽ thở dài vì không thể ghi lại cảnh đẹp này.
Có thể là do ánh mắt của Sở Hiêu Trần quá mãnh liệt, Tạ Linh Dụ mở mắt nhìn tiểu zombie của anh.
Gặp quỷ, sao anh cũng có cảm giác như phải lòng rồi, Tạ Linh Dụ thầm than không ổn.
Người bình thường không thể nhìn rõ mặt nhau ở khoảng cánh xa như vậy, nhưng Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần đều không phải người bình thường.
Tạ LInh Dụ thậm chí còn nhìn rõ hàng lông mi đen rậm rạp như cây quạt nhỏ của Sở Hiêu Trần.
Nếu bỏ qua việc Tạ Sơ là một con zombie thiểu năng trí tuệ thì Tạ Linh Dụ cảm thấy hắn vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt là vẻ ngoài, trời cao dường như đem tất cả những gì tốt nhất cho cỗ thân thể này.
Tạ Linh Dụ có chút hâm mộ, anh luôn cảm thấy thân thể của mình có hơi yếu, nếu không có linh lực anh giống như một con búp bê bằng thủy tinh, chạm nhẹ một cái cũng để lại dấu vết mấy ngày không hết.
Anh nhìn thấy Sở Hiêu Trần cười, sau đó như một khắc cũng không đợi được đi vào lâu đài, tới tìm anh.
Trong lòng Tạ LInh Dụ không hiểu sao hơi hoảng sợ, anh đột nhiên nhớ tới giấc mộng khi đang hôn mê kia.
Sở Hiêu Trần nhanh chóng đi đến căn phòng Tạ Linh Dụ đang ở, Tạ Linh Dụ chớp một cái, đã bị Sở Hiêu Trần ôm chặt.
Tạ Linh Dụ bị bắt chôn mặt vào ngực hắn.
Nghe nói, mỗi người để sẽ tỏa ra mùi hương của riêng mình, nhưng không phải ai cũng ngửi được.
Tạ Linh Dụ cảm thấy giờ phút này bản thân ngửi được mùi hương của tiểu zombie, anh không thể dùng thứ gì để hình dung, chỉ cảm thấy mùi hương kia rất nhẹ rất lãnh lẽo.
Sở Hiêu Trần bế ngang Tạ Linh Dụ lên, đặt lên giường, Tạ Linh Dụ lúc này mới nhận ra chiếc giường này rất cao, ngồi một mình trên mép giường, chân anh cũng không chạm đất.
"Chiếc giường này rất cao.
" Tạ Linh Dụ nói.
"Ổn.
" Sở Hiêu Trần trả lời, nửa quỳ trên mặt đất đặt hai chân Tạ Linh Dụ vào trong lòng bàn tay.

Tạ Linh Dụ không hiểu vì sao cuộc hội ngộ với tiểu zombie cũng không xua tan đi cảm giác kỳ quái trong lòng anh.
"Nơi này là nơi nào? A Sơ?"
"Trong nhà.
"
"Nhà ngươi sao? Ngươi không nói cho ta rồi.
"
"Nhà của chúng ta.
"
Trong lòng Tạ Linh Dụ thoáng qua một cảm giác kỳ dị nhàn nhạt, anh luôn cảm thấy có chỗ nào không bình thường.
So sánh với làn da mịn màng của Tạ Linh Dụ thì ngón tay và lòng bàn tay của Sở Hiêu Trần thô ráp hơn nhiều.
Lúc này đây, ngón tay hắn đang vô tình hay cố ý vuốt v e mu bàn chân Tạ Linh Dụ, thái độ vô cùng ngả ngớn suồng sã.
Tạ Linh Dụ muốn tránh khỏi lòng bàn tay của hắn, lại bị giữ chặt.
Tạ Linh Dụ nhìn tiểu zombie hôn mắt cá chân của anh, môi của tiểu zombie đảo qua đảo lại, nụ hôn ướt át dọc theo bắp chân trắng sứ đi lên.
Nơi bị hôn chợt tê dại, Tạ Linh Dụ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều mềm nhũn.
Nhưng mà dưới k1ch thích lớn như vậy, Tạ Linh Dụ ngoài ý muốn nhận ra rốt cuộc là chỗ nào không đúng.
Lâu đài không một bóng ngươi, ngay cả rừng rậm bên ngoài Tạ Linh Dụ cũng không phát hiện hơi thở của loài người.
Không, có lẽ không phải không có người, chỉ là không có "người bình thường", nơi này tồn tại hơi thở người bình thường không nên có.
Hơn nữa, tất cả đều không quan trọng, quan trọng là giọng điệu lạnh lùng bình tĩnh của tiểu zombie, còn có thái độ đang cực kỳ khống chế h@m muốn đó.
Tiểu zombie trước kia nói chuyện đều sẽ lộ ra giọng điệu ngốc nghếch, nhưng hôm nay thì không.
Tiểu zombie trước kia cũng rất bá đạo, nhưng khi Tạ Linh Dụ từ chối, tiểu zombie tuyệt đối không làm những chuyện khiến anh không vui vẻ.
Vẫn là linh hồn ký khế ước cùng Tạ Linh Dụ, người trước mặt chính là tiểu zombie, tuyệt đối không có khả năng bị đoạt xá.
Câu nói trước kia của hệ thống đột nhiên xuất hiện trong đầu Tạ Linh Dụ.
"Sao ngài có thể xác định là linh hồn không hoàn chỉnh?".

28: Đừng gọi ta là chủ nhân


***

Một chân Tạ Linh Dụ bị Sở Hiêu Trần nắm, chân còn lại buông thõng tự nhiên.

Trong lòng cực kỳ hoảng loạn khiến anh không rảnh bận tâ m đến đôi môi càng lúc càng càn rỡ của Sở Hiêu Trần, đương nhiên cũng quên mất bản thân đang trong hoàn cảnh nguy hiểm như nào.

Lúc mới tỉnh dậy, Tạ Linh Dụ phát hiện mình chỉ mặc một chiếc sơ mi đen rộng thùng thình, cúc áo cũng chỉ cài vài cái, phía dưới chỉ mặc một chiếc qu@n lót màu trắng, ngoài ra không mặc gì nữa.

Lúc ấy Tạ Linh Dụ không để ý, anh chỉ cảm thấy tiểu zombie vì tiện đổi thuốc nên mới để thế.

Nhưng bây giờ có lẽ mạch não của tiểu zombie hoàn toàn không giống với anh.

Sở Hiêu Trần thừa lúc Tạ Linh Dụ lòng rối như tơ, càng tùy ý hôn lên da thịt non mịn của Tạ Linh Dụ, từ cẳng chân lên đến trong đùi.

Khoảng cách quá nguy hiểm rốt cuộc cũng khiến Tạ Linh Dụ hơi tỉnh táo. 

Anh dùng chân tự do đạp lên vai Sở Hiêu Trần, muốn đẩy hắn ra xa, lại quên mất sức lực của hai người cách nhau quá xa.

Kết quả là Tạ Linh Dụ không chỉ không đẩy được người ra, mà còn bị nắm chặt mắt cá chân đang tự do, giữ nguyên tư thế giẫm lên vai Sở Hiêu Trần.

Tư thế này vô cùng tiện lợi cho Sở Hiêu Trần, hắn thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy chiếc bụng nhỏ mềm mại phẳng lì của Tạ Linh Dụ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Linh Dụ, cong môi cười nói: “Chủ nhân.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Đừng gọi ta là chủ nhân.” Hai chân Tạ Linh Dụ đều bị hắn giữ chặt, cái tư thế như vậy khiến trong lòng anh dâng lên nỗi xấu hổ cùng tức giận, anh hơi tức giận không cho Sở Hiêu Trần gọi anh là chủ nhân.

Ánh mắt Sở Hiêu Trần đột nhiên trở nên thâm trầm, giọng hắn hơi lạnh: “Không gọi chủ nhân thì gọi là gì, anh? A Dụ?”

Rõ ràng là giọng nói lạnh lùng, nhưng Sở Hiêu Trần lại nói ra vài phần buồn bã triền miên.

“Ngươi không được gọi ta là gì cả! Cũng không cho ngươi chạm vào ta!” Toàn thân Tạ Linh Dụ tê dại vì giọng nói này, dùng sức hét lên.

Anh cảm thấy bản thân bây giờ nhất định rất giống kẻ điên không lễ độ, nhưng anh không quan tâm được nhiều như vậy, anh phải giữ khoảng cách với tiểu zombie mà trước kia anh thân mật gắn bó.

Anh vậy mà ký khế ước với zombie có linh hồn hoàn chỉnh! Hơn nữa quỷ cũng nhìn ra được con zombie này muốn chiếm lấy anh!

Tạ Linh Dụ muốn dùng khuôn mặt lãnh khốc dữ tợn này của anh k1ch thích tiểu zombie rời khỏi người chủ nhân cuồng loạn này.

Nhưng anh không biết dáng vẻ này của anh khiến ngọn lửa trong lòng Sở Hiêu Trần bùng lên dữ dội hơn. 

Giống như mèo con gần gũi với bạn sau khi bạn đi xa mấy ngày về nhà, phát hiện bạn thay đổi rồi, nó không nhận ra bạn nữa mà hung dữ khè bạn.

Ngọn lửa d*c vọng cùng bi thương đan xen vào nhau dường như sắp thiêu cháy lý trí của Sở Hiêu Trần.

“Không cho chạm vào em?” Sở Hiên Trần vô cảm nhắc lại.

“Đúng!” Tạ Linh Dụ vang dội trả lời. 

Sở Hiêu Trần nhìn chằm chằm Tạ Linh Dụ, sau đó từ từ cúi đầu, rất lâu không nhúc nhích.

Tạ Linh Dụ còn tưởng hắn nhận ra sai lầm của mình rồi đang chán nản trong lòng, không khỏi hơi mềm lỏng, muốn để tiểu zombie buông anh ra trước.

Chỉ là giây tiếp theo, một cái hôn lạnh lẽo rơi xuống bẹn đùi mỏng manh của Tạ Linh Dụ, dần dần trở lên nóng rực, Sở Hiêu Trần dùng rất nhiều sức lực và kỹ xảo, cảm giác vừa đau vừa tê vừa rã rời từ nơi đó lan ra toàn thân Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ cả người run rẩy, sử dụng cả chân và tay vừa đánh vừa đạp, chỉ là vô cùng yếu ớt, giống như đang chơi đùa vậy.

Ngay cả bản thân Tạ Linh Dụ cũng nhận thức được mình lực bất tòng tâm, anh tuyệt vọng oán giận vì sao cái thân thể này vào thời khắc mấu chốt lại không có sức chứ.

Sở Hiêu Trần tự nhiên cũng cảm nhận được Tạ Linh Dụ đang dùng hết sức giãy dụa, càng dùng sức mà cắn m*t da của Tạ Linh Dụ.

Chờ đến khi cuối cùng hắn buông ra, một cái tát rơi xuống cổ hắn.

Hai mắt Tạ Linh Dụ ngấn nước, như sắp rơi xuống.

“Sao không đánh vào mặt? Chủ nhân.” Sở Hiêu Trần hoàn toàn không che giấu bản thân nữa, toàn bộ lời nói lạnh lùng tuôn ra.

Tạ Linh Dụ không đáp, dường như đang thở gấp.

“Chủ nhân, em thật yếu ớt.” Sở Hiêu Trần đổi chủ đề, như đang nói chuyện không liên quan đến nhau. “Em nhìn nơi này xem.”

Tạ Linh Dụ còn tưởng rằng tiểu zombie cười nhạo mình, tinh thần không tự chủ bị hắn dẫn đi, theo ánh mắt của tiểu zombie nhìn xuống dưới.

“Em xem, tôi chẳng qua mới chỉ hôn một cái mà nơi này đã trầy rồi, sao da lại non như thế chứ?” Sở Hiêu Trần rũ mắt xuống, dường như cũng đang chăm chú nhìn chỗ da bị trầy kia.

Tạ Linh Dụ ngây ngốc nhìn nơi bẹn đùi, vì những nụ hôn quá mức thân mật mà lưu lại những vết đỏ thật sâu trên đó, hình như còn có dấu răng rất nhạt, làm đầu óc Tạ Linh Dụ vốn như hồ dán càng thêm rối loạn.

Cảm giác bá đạo nóng rực kia dường như còn lưu lại nơi đó.

Anh không biết nên phản ứng như nào.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ở trong trạng thái tỉnh táo tiếp xúc với một thân thể có linh hồn tỉnh táo là điều mà trong mười tám năm cuộc đời Tạ Linh Dụ chưa bao giờ trải qua.

Nhưng mà phản ứng bị dọa sợ của Tạ Linh Dụ khiến Sở Hiêu Trần ngộ nhận là cho dù hắn có hành động khác người như vậy, thì Tạ Linh Dụ cũng không muốn để ý tới hắn.

Ngọn lửa trong lòng Sở Hiêu Trần càng bùng lên dữ dội.

“Chỉ là hôn nơi này mà chủ nhân đã không để ý tới tôi rồi sao? Nếu như tôi lại hôn nơi yếu ớt hơn thì có phải chủ nhân sẽ mãi mãi không để ý tới tôi nữa không.”

Nếu như có người khác ở đây sẽ phát hiện ra giọng điệu trẻ con của Sở Hiêu Trần không đúng lắm.

Nhưng mà nơi này chỉ có mình Tạ Linh Dụ đầu óc còn đang trong trạng thái mơ hồ, đương nhiên không nghe ra giọng điệu dị thường của Sở Hiêu Trần.

Nơi yếu ớt khác? Chẳng lẽ nơi này không phải là nơi yếu ớt nhất sao? Pháp sư vong linh tịt mít cảm thấy đó là nơi da non nhất của anh.

Anh ngơ ngác chăm chú nhìn Sở Hiêu Trần, chỉ thấy Sở Hiêu Trần lại cúi đầu, làm động tác muốn hôn tiểu Linh Dụ.

Hành động này rốt cuộc cũng khiến Tạ Linh Dụ hiểu được ý đồ của zombie kiêu ngạo này.

Trong lúc Tạ Linh Dụ đang vô cùng hoảng loạn, trong đầu truyền đến âm thanh bíp bíp, âm thanh phiền nhiễu ngày xưa giờ đây như tiếng trời với Tạ Linh Dụ.

Ngay khi Tạ Linh Dụ thiết lập lại liên hệ với cơ thể của mình, hệ thống cũng vội vàng trở về vị trí của nó.

Sau khi thu được tình hình thực tế, trái tim của hệ thống tưởng chừng như phạm tội mất.

Quá d@m d*c và ngang ngạnh rồi!

Hơn nữa ký chủ đã khóc rồi hắn còn muốn làm như vậy với ngài ấy!

233 tự xưng rất hiểu Tạ Linh Dụ, trong tư liệu nó điều tra, cho dù Tạ Linh Dụ đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ đau đớn nhưng ngài ấy không phải là người dễ rơi nước mắt!

Cho nên, đại ác ma này chắc chắn đã ngược đãi Tạ Linh Dụ, hơn nữa sau khi ngược đãi còn muốn làm chuyện không tốt!

Hệ thống giận giữ, âm thanh máy móc tràn đầy tức giận, nó lớn tiếng nói: “Dùng linh lực! Dùng pháp thuật!”

Được hệ thống nhắc nhở, Tạ Linh Dụ mới nhớ ra bản thân là một pháp sư có thể dử dụng linh lực. 

Ở thế giới này lâu, không sử dụng linh lực mấy, có chuyện xảy ra liền dựa vào tiểu zombie, dẫn tới anh quên mất trong thế giới của anh, anh chính là dựa vào chính mình trở thành pháp sư hắc ám.

Tạ Linh Dụ yên lặng điều động linh lực, khi Sở Hiêu Trần sắp đụng tới tiểu Linh Dụ, chân anh đột nhiên dùng lực, đá mạnh vào ngực Sở Hiêu Trần, sau đó khi hắn bị phân tâm, thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Sở Hiêu Trần nhất thời không để ý, để Tạ Linh Dụ trốn khỏi lòng bàn tay mình.

Tạ Linh Dụ nhanh nhẹn chạy xuống giường lớn, nhanh chóng xuống giường ở phía đối diện với Sở Hiêu Trần, lui từng bước về phía sau, áp sát vào tường.

Đây là vị trí vô cùng bất lợi với Tạ Linh Dụ, bên của tiểu zombie mới có cửa phòng ngủ, bên anh chỉ có cửa sổ.

Nhưng dưới tình huống không có pháp khí bay mà được nhảy qua cửa sổ thật sự là đường chết.

Sở Hiêu Trần đứng dậy, cách tấm màn mờ ảo nhìn Tạ LInh Dụ.

Qua lần này, Tạ Linh hoàn toàn tỉnh táo lại, một mặt, anh rốt cuộc cũng hiểu rõ tình hình hiện tại, mặt khác, vai anh vì động mạnh trở nên đau đớn.

Tạ Linh Dụ cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, vừa rồi lúc đá Sở Hiêu Trần, anh cảm nhận được linh lực của anh lại được giải phóng một phần.

Cái đạp vừa này, không biết anh nghĩ như nào nhưng không dùng toàn lực, chỉ cần bản thân có thể thoát khỏi hoàn cảnh đó là được, cũng không muốn tổn thương tiểu zombie.

Chỉ là anh không ngờ được linh lực của mình mạnh lên, cho nên sức lực thực tế liền vượt xa sức lực trong tưởng tượng của anh, nhưng mà tiểu zombie hình như không sao.

Trán Tạ Linh Dụ lấm tấm mồ hôi, sử dụng nhiều linh lực làm cho vết thương đau đớn, anh c ắn môi dưới, cố nén không phát ra tiếng.

“Chủ nhân…” Âm thanh trầm thấp xuyên qua tấm màn mỏng truyền tới tai Tạ Linh Dụ.

“Tôi sai rồi….” Sở Hiêu Trần trở lại giọng điệu ngây ngốc khi nói chuyện trước kia.

Tạ Linh Dụ ngẩn ngơ một lúc.

“Chủ nhân đừng tức giận được không…. Vết thương của chủ nhân có đau không, tôi tới đổi thuốc cho chủ nhân được không? Vẫn luôn là tôi thay thuốc cho chủ nhân, bây giờ cũng đến lúc phải thay thuốc…” Tuy là Sở Hiêu Trần hỏi Tạ Linh Dụ, nhưng không hề nghe ý kiến của Tạ Linh Dụ mà lập tức đi đến chỗ anh.

Cảm giác mất máu và choáng váng bủa vây xung quanh Tạ Linh Dụ, anh đứng không vững, một tay anh chống vào tường, thở hổn hển.

Hệ thống thấy Tạ Linh Dụ bất động, nôn nóng kêu to: “Ký chủ chạy mau.”

Tạ Linh Dụ đã không thể trả lời hệ thống, thế giới đã biến thành những điểm trắng đen, anh biết bản thân sắp sửa ngất xỉu rồi.

Ngay khi anh sắp mất ý thức ngã xuống sàn, một đôi bàn tay đón được anh, ôm ngang anh về giường, còn càn rỡ đưa ngón tay vào trong miệng Tạ Linh Dụ.

Trong tầm mắt của Tạ Linh Dụ sắp ngất xỉu, thời gian trôi qua rất chậm, Sở Hiêu Trần biến thành một bóng dáng mơ hồ bình tĩnh.

Nhưng trong hiện thực, Sở Hiêu Trần chỉ mất vài giây để đến cạnh Tạ Linh Dụ.

Mùi máu tươi lan ra từ trong miệng của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ chớp chớp mắt, tuy rằng hiện tại cả người anh đều không có sức lực, nhưng anh vẫn không muốn ngón tay của Sở Hiêu Trần đặt trong miệng anh.

Quá kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ.

Chỉ là Tạ Linh Dụ chọn cách phản kháng ngu ngốc nhất, anh dùng đầu lưỡi muốn đẩy ngón tay của Sở Hiêu Trần ra ngoài.

Ngay cả Sở Hiêu Trần cũng bị chọc cười.

“Chủ nhân đang m*t tôi sao?” Hắn lười biếng trêu đùa.

Đầu lưỡi Tạ Linh Dụ lập tức bất động.

“Không sao, chủ nhân muốn m*t thì cứ m*t thỏa thích đi, tuy rằng tôi muốn để chủ nhân m*t nơi khác hơn.”

Trong lòng Tạ Linh Dụ mơ hồ cảm thấy không ổn lắm, một bên anh mơ hồ yêu cầu Sở Hiêu Trần rút ngón tay ra, một bên khác lại cảm thấy hơi thất vọng mà nghĩ, quả nhiên giọng điệu vừa rồi chỉ là giả bộ để lừa anh sao?

Miệng Tạ Linh Dụ  được buông ra, anh lập tức oán giận nói: “Ngươi tới chậm quá….”

Nói xong anh dường như cũng cảm thấy bản thân không nên nói như thế, giống như trong quá khứ nũng nịu với tiểu zombie vậy.

Nhưng mà tiểu zombie trước mắt không phải tiểu zombie của anh.

Tạ Linh Dụ lập tức im miệng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ừ, là tôi sai.” Sở Hiêu Trần lại cười, hắn còn rất chân thành trả lời Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ quay đầu đi, quyết định kiên quyết không nhìn hắn, không nói lời nào.

Lần này Sở Hiêu Trần cũng không giận, hắn chỉ là cắt ngón tay sâu hơn, đặt ở trên miệng Tạ Linh Dụ, nói: “Chủ nhân còn muốn uống không?”

Cảm giác kỳ quái khó tả trong lòng Tạ Linh Dụ càng nhiều.

Hệ thống vừa rồi vẫn luôn không lên tiếng bây giờ đột nhiên hô to: “Đừng uống!”

—-

Tác giả có lời muốn nói: Đột nhiên cám giác con trai Dụ Dụ của tôi có chút ngốc ….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.