Hunter Chi Dị Sắc Song Đồng

Chương 39: Uế thổ chuyển sinh





Orihime run rẩy ôm lấy Itama, đôi mắt đang nhắm nghiền kia cũng nhịn không được mà mở bừng ra, để lộ một lỗ đen trống rỗng.

Nàng nhanh chóng ôm Itama đến một nơi an toàn, lục lọi trong ngực một viên thuốc rồi nhét vào miệng hắn.

"Itama, nghỉ ngơi đi."

Itama mở mắt, nhìn bóng lưng của nàng mà nói không ra lời.

Bản thân, luôn luôn là...trói buộc.

Madara thấy Orihime bình yên vô sự thì khẽ thở ra. Sau đó, hắn cười lạnh nhìn đám người bị thương đến sắp tàn đời kia.

"Uchiha Madara!" Nàng lớn tiếng gọi, nhịn đau đớn trên tay mà cười lạnh:"Đừng tưởng rằng bản thân ngươi chính là ca ca ta! Ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi!"

"Feitan, quăng bốn người cho ta, nhất định phải còn sống!"

Feitan nghe vậy, nhịn xuống đau đớn ở cánh tay, ném qua cho nàng bốn người. Mà khi tiếp nhận được, nàng lại hướng về phía Hisoka hét lên:

"Hisoka, bên này!"

Hisoka đang chiến đấu nghe thế cũng dừng lại, xoay thân bật về đó. Cùng Madara đối chiến.

Nàng cũng không dám chậm trễ nhiều, đánh ngã bốn người bọn họ. Từ trong ngực lấy ra một quyển trục, giải phong ấn rồi lấy ra bốn chiếc lọ nhỏ khác nhau. Đó chính là bốn lọ ADN nàng cướp được từ chỗ Orochimaru. Hai tay đan vào nhau, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy tàn ảnh.

"Uế thổ chuyển sinh thuật!"

Từ dưới thân bọn họ mọc lên bốn cỗ quan tài, bốn người kia la hét không ngừng, dưới chân hình thành một vòng tròn màu đen đặc biệt bắt mắt. Bọn họ dần bị bao lấy bởi một lớp bụi dày đặc. Từng tiếng hét vang lên như muốn xé toạc cuống họng, cuối cùng hoàn toàn im lặng.

Quan tài mọc lên trên mặt đất, sừng sững lại tràn đầy cổ xưa.

Madara cũng có chú ý đến bên này, âm thầm ngạc nhiên.

Senju Tobirama dạy nàng thuật này sao?

Chiêu này tất nhiên không phải Tobirama dạy nàng. Bởi trước khi hắn tạo ra thuật này nàng đã 'chết'. Đây là nàng học được từ Orochimaru.

"Ầm ầm ầm"

Từng tiếng va chạm mạnh vang lên, sau đó, nắp quan tài dần dần mở ra.

Bốn người, từng bước bước ra khỏi quan tài, nhìn thế giới bên ngoài với một ánh mắt ngạc nhiên.

"Orihime?"

Tobirama và Hashirama chú ý đến Orihime ngay. Một giây sau Sarutobi Hizuren cũng gật đầu một cái:

"Nha đầu."

Đệ tứ Namikaze Minato không biết nàng, cho nên không phát biểu gì cả. Itama cứng người, chậm rãi nói:

"Huynh trưởng, nhị ca."

Nghe âm thanh này, hai người kia lập tức quay đầu, nhìn Itama thương tích đầy mình thì âm thầm kinh hãi!

"I, Itama?!"

Sao đệ ấy lại còn sống, hơn nữa ở đây?

Đang lúc họ nghi hoặc thì một thân thể bay về phía họ, hung hăng đụng vào tường. Trên ngực của hắn ta đã thủng một lỗ lớn. Đúng là Hisoka.

"Ồ? Là Lũ Hokage ngu ngốc ư?"

Madara một chân đạp lên tảng đá, tay phải vươn ra sau lưng rút ra Uchiha phản đòn.

"Muội thật là có lòng a. Nhưng như vậy cũng tốt."

Dứt lời, hắn đã lao lên. Orihime không kịp nghĩ nhiều, 'nhìn' bọn họ rồi nói:

"Hãy chặn hắn lại đi, mọi người!"

Thời gian quá nguy cấp, nàng không đặt bùa vào trong não bọn họ, cho nên không thể ra lệnh. Lần này chỉ cầu được giúp đỡ. Thân thể của nàng đã đến cực hạn rồi, không biết có thể chống đỡ bao lâu nữa...

"Không sao chứ?"

Kuroro chạy lên đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của nàng, hơi nhíu mày. Tình trạng của nàng...

"Không sao. Hiện tại chỉ hi vọng mọi người thoát được kiếp này."

Nàng thở dài một hơi, sau đó khập khiễng ngồi xuống, bắt đầu tinh luyện Chakra.

"Vèo!"

Lại một tên nữa tập kích, lần này chưa cần đến Kuroro ra tay, Feitan đã rất nhanh gọn giải quyết:

"Rising Sun!"

"Mẹ kiếp."

Uvogin thầm rủa một tiếng, ra hiệu cho mọi người sau đó hét lên một tiếng. Sức công phá của âm thanh thật sự lớn vô cùng. Âm thanh..chờ chút!

Mắt nàng mở lớn, quay hướng Madara nhìn chằm chằm.

Tại sao, tại sao hắn không bị ảnh hưởng?

Nàng để ý đến con rối phố trưởng đã bị sóng âm đánh nát, nhưng còn Uchiha Madara?

"Phốc!"

Ngay lúc nàng đang mải suy nghĩ thì Itama đã ôm ngực, phun ra một búng máu. Bệnh của hắn vì trọng thương mà càng thêm nghiêm trọng!

"Itama!"

Nàng nhanh chóng đỡ hắn ngồi dậy, cố gắng kéo hắn vào một nơi xem như an toàn. Thân thể của nàng cũng tàn tạ không chịu nổi, chỉ sợ cũng không chống đỡ được. Itama dù thương nặng hơn nhưng tình trạng lại khá khả quan. Bởi vì hắn có tế bào mộc nên thân thể có khả năng tự lành rất mạnh, so với Hashirama chỉ có hơn chứ không có kém. Tuy nhiên, hắn lại không thể ngăn cản cho bệnh tình ngày càng nặng thêm.

"Thịch, thịch, thịch!"

Nhịp tim của hắn ngày càng tăng cao, cao đến nỗi dù cách khá xa Feitan cũng nghe thấy. Bọn họ có một cảm giác bất an, bất an khiến người bồn chồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.