Hùng Thiên Đại Lục

Chương 317: Kim Thải Y





Người đẹp nơi nào ai biết đâu
Bỗng nhiên họa đến ngay trên đâu
Tưởng là kiếp số người đưa đẩy
Nhưng mà rượu đến vẫn không say.
....
Cả hai lập tức di chuyển bằng phi hành khí Trung Phẩm.
Tất cả phi hành khí nơi này được mang đến từ tiên giới.
Chứ dân bản địa cũng không biết chế tạo.
Thường nếu di chuyển giữa các tinh cầu.
Thì sẽ dùng phi hành khí thượng phẩm.
Đặc biệt nơi này có một loại Siêu Phi Hành Khí.
Có thể chở được cả ngàn người.
Thứ mà ở Tiên giới cũng không thấy do chi phí chế tạo lớn.
Nhưng do nơi này giữa các thành hay là tinh cầu dùng phi hành khí thường khó di chuyển.
Hai người đến quặng mỏ Kim Quang Thạch cách nơi đó ba canh giờ.
Lúc này để tránh dòm ngó.
Lạc Tinh cũng biến về một thanh niên Tóc Vàng Kim bềnh bồng, thân hình rắn chắc thô cao.
Vừa tới nơi đã thấy chuyện không tốt.
Quặng Kim Quang Thạch đã bị người khác chiếm đóng.
Kim Thải Y sắc mặc biến sắc lao đi.
Lạc Tinh không nhanh không chậm đi theo.
"Kim Nguyên, tại sao ngươi lại dám chiếm mỏ quặng của thành chủ ta."
"Hừ nha đầu.
Năm xưa ta không biết sao đại huynh ta truyền thành chủ cho ngươi.
Nhưng nay Kim Nguyên ta không muốn như vậy nữa.
công pháp ta cũng đại thành.
Ta sẽ chiếm lấy lại những gì đáng ra thuộc về ta."
"Hoang đường.
Năm xưa ngươi cấu kết người của Kim Sa Tinh.

Hòng cướp đi chức Tinh chủ của cha ta.
Nếu không vì tình riêng, ngươi.nghĩ ngươi còn sống ư."
"Hừ, chớ nhiều lời.
Ta chỉ lấy lại những gì thuộc về ta." - Kim Nguyên dứt lời, khoác tay:
"Lên."
Các Hộ Pháp sau lưng hắn lập tức lao lên.
Sau khi vận công, toàn thân các hộ pháp rực rỡ màu nâu đồng pha vàng.
Như một người kim loại.
Cả đám thực lực Đấu Vương cảnh nhị tầng.
Kim Thải Y lại là Đấu Vương ngũ tầng.
Nên nàng không hề sợ hãi.
Toàn thân như hoàng kim, tỏa ra ánh vàng rực rỡ.
Nơi này chiến đấu cận chiến là chủ yếu.
Linh lực cơ thể lan tỏa ra ngoài không hơn mười mét.
Lạc Tinh không hành động, hứng thú nhìn xem cách ra đòn của người nơi này.
Kim Thải Y lúc này bắt đầu lấy vũ Khí.
Một thanh Trọng Kiếm xuất hiện.
Nặng hơn trăm vạn cân.
Nhưng nàng lại xoay nhanh vô cùng.
Tiếp cận vài lần vận tốc âm thanh.
Sâu người kia hoàn toàn không hiểu trận pháp nên hầu, như mạnh ai nấy đánh.
Chỉ là phân ra ba người đánh ba người lui.
Thay phiên nhau để khỏi đánh trúng đội nhà.
Năm phút sau.
Kim Thải Y bá đạo hơn, kích thương được ba tên.
Xem chừng thêm một phút nữa cả sáu tên sẽ hoàn toàn nằm xuống.
Lúc này Kìm Nguyên mới cười lớn lao đến.
"Tiểu Nhi, xem thúc ngươi xử đẹp ngươi, xong lại mang cho thuộc hạ hưởng dụng haha."
Kim Nguyên là Đấu Vương Ngũ Tầng.
Lại cho thuộc hạ phá sức của Kim Thải Y.
Nên nàng ta càng đánh càng thể hiện sơ xuất.
"Kim Sát Phá Ma Kích." - Thanh chiến kích của Kim Nguyên lóe sáng lên.
Một khuôn mặt vàng hung tợn từ Phá Ma Kích lao đến như muốn nuốt luôn đối thủ vào miệng.
"Trọng Kiếm Điệp Lãng Ba." - Kim Thải Y phát ra kiếm kỹ mạnh nhất của mình.
Một luồng màu vàng ba tầng cũng nhanh chóng đón đỡ lấy chiếc đầu quỷ.
"Ầm." - Một luồng khói độc màu xanh nhạt lao ra bao lấy Kim Thải Y.
"Vô Sỉ." - Kim Thải Y vội nín thở, lui về sao.
Kim Nguyên lập tức tràn đến, thương xuất ra nhanh chóng khóa mọi hướng lui của nàng.
"Ha ha, Ta cho ngươi trở thành dâm phụ."
Tuy nhiên, vừa dứt lời thì thân thể hắn ta bị vỡ nát.
Tiếp đó sáu thuộc hạ cũng chung hoàn cảnh.
Hoàn toàn tan rã rồi bị một hố đen hút mất.
Người ra tay là Lạc Tinh.
Ban đầu Lạc Tinh vốn dĩ muốn xem thử Đấu Vương chiến đấu thế nào, nên đứng bên cạnh quan sát.
Không ngờ tên Kim Nguyên vô sĩ vượt sức tưởng tượng.
"Sao rồi.
" - Lạc Tinh xuất hiện bên cạnh Kim Thải Y hỏi.
"Đa tạ tiên trưởng giúp đỡ.
Ta bị trúng độc." - Kim Thải Y nói xong ngồi xuống vận công pháp.
Một lúc sao nàng hai má đỏ rực.
Cơ thể rung rẫy, đôi môi hồng mấp máy.
"Nóng … a."
"Xoẹt… Chiếc áo khoác trên người bị nàng kéo ra.

Phơi bày một khung cảnh đẹp mắt.
Ặc … Lạc Tinh thấy tình hình không ổn.
Vội phong bế tất cả khiếu huyệt trên người Kim Thải Y.
Không khéo cả quần nàng cũng xé ra.
Tuy nhiên vẫn như cũ, nàng ta sóng mắt ướt át.
Nhìn Lạc Tinh như cầu khẩn.
"Ài, lại là dâm độc." - Lạc Tinh cười khổ, trong các loại độc thì dâm độc dù ít nguy hiểm nhưng là khó giải nhất.
Vội vàng để Kim Thải Y nằm ngửa trên mặt đất.
Tiếp đó bắt đầu cho Lôi điện truyền khắp cơ thể nàng ta.
Tầng suất và cường độ dòng điện cao dần.
"A… A… Ưh… nhẹ A A..."
Nếu không phải xung quanh đây, đám thợ mỏ đã bị Kim Nguyên diệt sạch.
Thì người khác nghe được âm thanh rên rỉ này, lại tưởng Lạc Tinh đang làm chuyện ác.
Một lúc sau.
Qua ba lần cao triều.
Kim Thải Y cũng bình thường lại.
Lạc Tinh mới giải trừ phong cấm cơ thể.
Nàng ta vội vàng lấy ra một chiếc áo khác ra mặc lên cơ thể.
"Đa Tạ Tiên Trưởng giúp đỡ thần thiếp." - Kim Thải Y cúi mình hành lễ.
"Không có gì.
Là ta sơ ý.
Ngươi thấy bình thường chưa?"
"Dạ, Đã bình thường.
để thần thiếp dẫn ngài vào quặng mỏ Kim Quang Thạch." - Kim Thải Y đi trước.
Trong lòng hơi xấu hổ, nghĩ về chuyện khi nãy.
Trong lòng lại thầm mắng Lạc Tinh sắc lang.
Tại sao mắng thì có hai lý do.
Lúc nàng xé áo mình xong.
Lạc Tinh không hề dùng áo khoác lên che xuân quang giúp nàng.
Rồi lại dùng lôi điện truyền vào cơ thể nàng.
làm cho thần kinh cảm giác nàng tăng lên gấp trăm lần, luồng lôi điện rõ ràng còn tập trung vào một số điểm nhạy cảm, khiến nàng y như có cảm giác đang sinh hoạt vợ chồng.
Nhờ vậy giải được dâm độc.
Cả hai vấn đề này khiến Kim Thải Y có chút ủy khuất.
Thực tế, cũng là bụng làm dạ chịu thôi.
ban đầu nàng có thể ngăn chặn dâm độc vài canh giờ vẫn không không sao, lúc đó có thể nhanh chóng đi tìm cách giải quyết.
Nhưng Kim Thải Y nghĩ lại, có thể lợi dụng hoàn cảnh.

Khiến Lạc Tinh có quan hệ với mình.
Nếu vậy nàng lập tức một bước lên mây.
Có Tiên Nhân cảnh làm phu quân đó nha.
Tiếc là Lạc Tinh lại dùng một phương pháp khác, giúp nàng giải độc.
Vừa bị thiệt thòi, lại không được gì.
Đương nhiên chuyện này nàng chỉ có thể giấu trong lòng.
Về phần Lạc Tinh thì không nghĩ sâu xa làm gì.
Kim Thải Y dù xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn.
Nhưng tâm tính Lạc Tinh đâu còn như thời thiếu niên háo sắc.
Nên dù thấy sức sống thanh xuân tràn đầy của Kim Thải Y thì cũng ngắm nhìn chút rồi thôi.
Cũng không có cảm giác phải giữ gìn hay bảo vệ gì cho nàng.
Tới nơi, Kim Quang Thạch Quặng mỏ.
Lạc Tinh bắt đầu quan sát xung quanh.
Linh thức trải rộng ra.
Quặng Kim Quang thạch này rộng trăm dặm.
Xem như khá lớn.
Vì Tinh Cầu này lớn hơn ngàn dặm thôi.
Có điều Kim Quang Thạch ở trung tâm khá lớn.
Tuy không đưa linh thức xuyên vào lớp đá xâu được nhưng Lạc Tinh có thể mường tượng ra.
"Ohm! Kim Quang Thạch nơi này không lớn.
Các người ngoại giới tới lại không thu hết một lần sao nó còn tồn tại."
"Dạ Thiếp thân nghe nói là có cấm chế.
Nếu có tiên nhân nào mạnh mẽ thu vào sẽ bị Lôi Kiếp tìm đến.
Nên các quặng mỏ linh thạch này chỉ có thể để dân bản xử khai thác ra thôi."
Lạc Tinh suy nghĩ một chút rồi nói:
Ngươi cho ta Kim Quang Thạch mỗi loại một viên.
"Dạ, Tiên trưởng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.