Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, Trâu Lượng có thể nhìn thấy Mông Gia đã rơi vào cuộc khủng hoảng lớn nhất, nhưng những người này lại còn đang suy tính viển vông.
Đôi khi ngu xuẩn chính là trực tiếp như vậy.
Nhưng Trâu Lượng cũng không có biện pháp, chẳng lẽ Mông Gia thật sự đã đến tình cảnh không phá thì không xây được sao?
Làm cho Trâu Lượng kì lạ nhất là Giáo hoàng lại không có chỉ thị nào thêm, mặc dù tin tức từ truyền đến là đại thắng nhưng đến vị trí này của Trâu Lượng đương nhiên phải có kênh thông tin của chính mình. Tin tức hắn nhận được là hoàn toàn trái ngược.
Lần đầu tiên quyết chiến, chém giết cả ngày, song phương đều thiệt hại rất lớn, nhưng trong tình huống Giáo hoàng thi triển thần uy Hannibal vẫn chiếm thượng phong, quân đoàn Thần thú không thể không lui lại trong pháo đài.
Có điều đế quốc Saron đã đột phá phòng ngự, Giáo hoàng hai mặt thụ địch chỉ là vấn đề thời gian, đến lúc đó muốn quyết chiến với Hannibal người ta chắc gì đã cho Giáo hoàng cơ hội này.
Trong tình hình nguy nan như thế, vì sao Giáo hoàng không điều động quân đoàn của hắn?
Khoảng cách sợ rằng không phải vấn đề, đến thời khắc mấu chốt thì ngay cả một cọng rơm cũng phải nắm lấy.
Tiếng bước chân vang lên, nhiệt độ phòng hơi hạ thấp, Trâu Lượng cũng cảm thấy đầu óc mát mẻ hơn một chút. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Em tỉnh rồi à?"
Emma cười cười, "Em đã ngủ bao lâu?"
Trâu Lượng nhẹ nhàng ôm eo Emma, "Rất lâu, lâu lắm, lần sau không cho em ngủ lâu như vậy nữa".
"Sau này em sẽ không ngủ thời gian dài như vậy mà". Emma nói dịu dàng, "Anh nghỉ ngơi một chút đi, không cần mệt như vậy, chuyện phiền phức đến mấy cũng phải giải quyết từng vấn đề một".
"Hê hê, Emma của anh bây giờ thật là hào phóng. Đúng, em nói có lý!"
Trâu Lượng đưa tay ôm Emma, bàn tay vô thức đặt vào mông nàng, đây là hành động theo thói quen, cũng là chỗ Trâu Lượng thích nhất. Chỉ có điều thân thể Emma rõ ràng lại hơi cứng nhắc.
"Tiểu bảo bối, ơ, tại sao lần này tóc không chuyển lại màu vàng?" Trâu Lượng hơi tò mò vuốt ve mái tóc màu bạc lạnh buốt, nếu là Tuyết nữ thì sợ rằng Trâu Lượng đã bị đóng thành tượng băng rồi.
Ánh mắt Emma hơi u ám, "Tuyết nữ đã tiêu hao quá nhiều thần lực trong chiến đấu lần trước, cô ấy nói với em là sẽ phải ngủ say trong thời gian dài. Có điều cô ấy vẫn rất lo lắng cho anh, khi cần em có thể có tám phần sức mạnh của cô ấy".
Trâu Lượng gãi đầu, "Anh còn chưa kịp cảm ơn cô ấy, cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều. Khi đó thật là mạo hiểm, vạn nhất không giữ được thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!"
Emma không nói gì thêm, trong ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng, "Sau này em sẽ chăm sóc anh tử tế, em sẽ không ngủ say nữa".
Áp lực cường độ cao trong thời gian dài khiến lúc này Trâu Lượng cũng có chút mệt mỏi. Hắn dựa vào Emma, "Đây là em nói đấy nhé, bé con, nói chuyện không giữ lời là sẽ bị trừng phạt!"
Hắn quay ra nhìn sắc trời bên ngoài một chút, "A, đã muộn như vậy rồi. Em yêu, chúng mình nghỉ ngơi thôi".
Emma sững sờ một chút rồi đột nhiên muốn giãy ra, nhưng Trâu thần côn đâu có thể làm cho nàng thoát được.
Vì vậy Emma bị Trâu Lượng bế đi.
Sau chiến tranh, sự dịu dàng của phụ nữ là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu vết thương của mỗi chiến sĩ.
Hai người nằm lên giường lớn ấm áp, Trâu Lượng cũng không nhớ đã bao nhiêu ngày mình chưa được nằm trên giường rồi, trong lòng hắn lập tức cảm thấy ấm ám dễ chịu.
Emma thì trốn vào góc giường, hôm nay bé con này lại ra vẻ thẹn thùng à?
Trâu Lượng bắt được cổ chân Emma, trơn mướt, lạnh buốt như băng. Lúc này hắn mới phát hiện da Emma đã trở nên trắng muốt, còn mơ hồ như có ánh sáng.
Có lẽ là đã quá lâu không cái kia nên thân thể Emma cũng trở nên rất nhạy cảm. Cả người nàng căng cứng, không thể nghi ngờ đây là một sự kích thích đối với đàn ông.
Hắn nhẹ nhàng ghé sát vào tai Emma, đột nhiên khẽ liếm vành tai nàng, "Tiểu nữ nô, yên tâm, hôm nay chủ nhân sẽ dịu dàng".
Cởi quần áo Emma ra, Trâu Lượng cũng bị sắc đẹp này làm sững sờ. Bởi vì sự tồn tại của Tuyết nữ nên đã lâu hắn không được thả lỏng cảm xúc như vậy, mà chính bản thân Trâu thần côn cũng rất bận rộn, không có thời gian chú ý đến những thứ quý giá nhất bên người.
Hắn làm tất cả chính là để bảo vệ những gì hắn đang có, nếu như lẫn lộn đầu đuôi thì đúng là sai lầm. Ưu điểm lớn nhất của Trâu thần côn chính là biết hối lỗi, cho nên hôm nay hắn phải cúc cung tận tụy!
Hắn nhẹ nhàng hôn thân thể Emma, hôm nay phản ứng của Emma rất lạ, rất kịch liệt nhưng tựa hồ nàng vẫn kiềm chế được. Nước da nàng trơn mát khiến áp lực Trâu Lượng tích lũy thời gian này hoàn toàn chuyển biến thành dục vọng.
"Bảo bối, anh không chịu được nữa rồi".
Emma nhìn thoáng qua Trâu Lượng, nhẹ nhàng ôm đầu Trâu Lượng, "Tới đi anh!"
Chỉ ba chữ mà đã đốt cháy ngọn lửa nhiệt tình nhất, Trâu Lượng sắp nổ tung rồi, khi đi vào hắn cảm thấy một cảm giác chưa từng có, lạnh buốt, nhưng lại rất...
Tuy Trâu thần côn thường xuyên khoe khoang mình mạnh mẽ nhưng bây giờ suýt nữa cũng chưa đi đến chợ đã tiêu hết tiền. Hồi lâu không tiếp xúc, Trâu Lượng đương nhiên không thể làm cho người ta không hài lòng, hắn cố nén kích động, bắt đầu quyết đoán hưởng thụ cực hạn của nhân gian.
Emma chậm rãi hòa nhịp với Trâu Lượng, hai người lại rất ít thử phong cách này, nhưng quả thật kiểu này thích hợp để Trâu Lượng phát huy hơn. Khi bàn tay hắn vỗ mạnh vào mông Emma, nàng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, hôm nay vốn đã chặt chẽ hơn mọi ngày, giờ đây lại co lại kịch liệt.
Cặp mông cực phẩm của Emma bây giờ trở nên trắng muốt, đã thăng cấp đến cảnh giới không thể ngăn cản. Trâu Lượng cố nén hồi lâu rốt cục không cầm cự được, không thể nghi ngờ, kiềm chế sẽ càng mang đến sự bùng nổ mãnh liệt hơn.
Tất cả ảnh hưởng tiêu cực chiến tranh mang đến đều được triệt để phát tiết.
Emma cắn chặt răng thừa nhận luồng nhiệt sóng sau liền sóng trước này, làm cho thân thể nàng tựa hồ sắp bị hòa tan...
Ngủ một giấc ngon, sáng sớm hôm sau Trâu Lượng cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Không cần để ý đại cục như thế nào, trước hết hắn phải làm tốt những gì mình cần làm, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi hiếm có, quyết không thể lãng phí.
Trâu Lượng lấy lại tinh thần, hiệu suất làm việc rõ ràng cao hơn, ý nghĩ cũng trở nên chính xác hơn.
Có một số việc bây giờ quả thật cần chia sẻ hết với những người trong phe mình rồi.
Pháo đài Thở Dài.
Sau trận chiến vừa rồi Hannibal càng khiêu chiến mạnh hơn, kẻ thù ngày đêm không ngừng thay nhau khiêu chiến làm phiền nhưng lại không hề phát động công thành quy mô lớn.
Đại doanh Hannibal.
Mặc dù trong cuộc chiến với Giáo hoàng Hannibal cũng thiệt hại không ít hảo thủ nhưng sau trận chiến này Giáo hoàng cũng biến mất một cách thần bí. Ông ta cũng là người, mọi người cũng đã có cân nhắc nhất định đối với sức mạnh của ông.
"Điện hạ, gã Sritta của Man Hoang dẫn người tới quy hàng, ngài thấy sao?"
Huyền Diệp cười cười, "Không nghĩ tới cái gọi là thần sấm Yoria lại yếu ớt như vậy hay là Arthur quá mạnh?"
Hiển nhiên Huyền Diệp cũng không hứng thú lắm với đám tàn binh này. Hannibal có quốc lực hùng mạnh, hắn lại cực kì thấy hứng thú với Arthur.
Hannibal với tham vọng thống nhất đại lục đã bắt đầu chú ý đến nhân tài ưu tú của các đế quốc từ rất sớm.
"Bóng Ma, Chiến Thuyền, hai người các ngươi hiểu rất rõ vị Hồng y đại chủ tế truyền kỳ này. Có thể đánh bại thân thể chuyển sinh của Lôi yêu vương, hắn mạnh như vậy sao?"
Huyền Diệp tương đối có hứng thú, đương nhiên hắn hiểu rõ tình hình của tứ đại yêu vương. Đối với Huyền Diệp thì bất kể bốn yêu vương hay là Giáo hoàng đều là người nắm giữ sức mạnh siêu phàm, còn chính hay tà thì Hannibal chưa bao giờ quan tâm. Huống hồ, cái gì là chính, cái gì là tà?
Bóng Ma và Đại Kim liếc nhau, kỳ thực từ sau khi chiến tranh bắt đầu một loại cảm giác mơ hồ đã dần dần bao trùm trái tim họ. Bọn họ không sợ chiến tranh, ngay cả Giáo hoàng mà Bóng Ma và Đại Kim cũng dám tấn công nên đương nhiên họ sẽ không sợ Arthur. Chỉ có điều đối với chiến sĩ như họ thì thứ đáng sợ nhất chính là tình cảm và lòng trung thành mâu thuẫn, xung đột với nhau.
"Điện hạ, Arthur là thiên tài hiếm thấy, tốc độ tăng cường sức mạnh của hắn càng không ai bì được. Lúc vào Thông thiên cảnh hắn chỉ là cấp đồng thau nhưng trong thời gian rất ngắn đã tiến vào vàng sáng. Ngoài ra hắn còn có kĩ năng chiến ca xuất thần nhập hóa, nói không khoa trương thì thêm chút thời gian hắn nhất định còn lợi hại hơn Giáo hoàng!"
Bóng Ma nói, trong lòng cũng cảm thấy chán nản.
Huyền Diệp gật đầu, hắn rất coi trọng cái nhìn của Bóng Ma. Trong các cao thủ Bóng Ma cũng xem như một người có cả sức mạnh và trí tuệ, Bóng Ma cũng là thủ hạ đắc lực của Huyền Diệp.
"Người này dùng một đám lính ô hợp lại đánh cho quân đội Man Hoang phải quăng mũ cởi giáp, ngay cả sào huyệt cũng bị phá hủy. Đúng là không thể xem nhẹ, ha ha, ta có cảm giác giữa chúng ta nhất định sẽ có một trận chiến".
Huyền Diệp lại có chút chờ mong.
"Điện hạ, mặc dù Arthur rất mạnh nhưng tại Mông Gia hắn không phải nhân vật chủ yếu, thế và lực trong tay hắn rất yếu, không phải đối thủ của điện hạ".
Bóng Ma nói, tại Mông Gia một Hồng y đại chủ tế quả thật không là gì cả, hơn nữa quân đội mấy trăm ngàn người hoàn toàn là phù vân trước quân đoàn như nước lũ của Hannibal. Một khi đột phá vào trong biến giới Mông Gia, đối thủ không còn pháo đài, Hannibal có rất nhiều phương pháp đối phó với các thành phố bình thường.
Huyền Diệp lắc đầu, "Ngươi sai rồi, thời thế tạo nên anh hùng, có một loại người càng gặp nghịch cảnh càng có thể sinh ra sức mạnh. Một khi đột phá pháo đài Thở Dài, chuyện thứ nhất chính là ám sát Arthur. Bóng Ma, lúc đó chuyện này vẫn phải giao cho ngươi. Ngươi có thể tùy ý chọn nhân thủ, một đòn phải trúng!"
Bóng Ma cắn răng, "Vâng, thưa điện hạ".
Huyền Diệp gật đầu, mặc dù hắn tán thưởng Arthur nhưng vì đại cục hắn sẽ không sảng khoái tới quyết chiến với đối phương. Đối phó với thế lực mới nổi thì biện pháp tốt nhất chính là giết chết thủ lĩnh, không còn sức ngưng tụ thì quân đội sẽ tự nhiên tan rã.
Đại Kim muốn nói chuyện nhưng lại bị Bóng Ma ngăn lại. Cho dù không phái hắn đi thì cũng sẽ phái người khác đi, ngày này dù sao cũng phải đến, nếu có có thể thì Bóng Ma vẫn muốn tự mình động thủ.
Đúng như hắn đã nói trong Thông thiên cảnh, nếu có một ngày trở thành kẻ thù thì không được lưu tình!
Trong pháo đài Thở Dài.
Giáo hoàng trở nên càng già nua hơn, ở tuổi này của ông thì cái giá phải trả để sử dụng sức mạnh càng đắt hơn, hơn nữa ông cũng không đợi nổi nữa.
Một tiếng ho khan, Giáo hoàng đưa ra hai phong thư, "Bott, một bức gửi cho Arthur, một bức gửi Faye. Nói với Arthur, giữ được núi xanh lại không sợ thiếu củi đốt!"
"Bệ hạ, chuyện này thần sẽ sắp xếp người đi làm, ngài yên tâm, sẽ không có sơ sẩy gì".
Từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên Bott từ chối Giáo hoàng, không ai hiểu Giáo hoàng hơn hắn, đây đã là thời khắc cuối cùng.
Benedict mười lăm lắc đầu, "Cần gì phải thế".
"Bệ hạ, xin ngài thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của một kỵ sĩ. Cả đời thần đều phấn đấu vì mục tiêu này".
Bott nói.
"Bott này, ngươi nói ta làm Giáo hoàng có phải rất thất bại không, đến cuối cùng vẫn không thể thay đổi vận mệnh của Mông Gia".
Benedict mười lăm thở dài.