"Raphael Feller, tựa hồ tai ngài có vấn đề, ta, Hồng y đại chủ tế Arthur Hebrew cũng là một trong những đương sự, hắn dám sai người tấn công một người hầu của thần, đây là khiêu khích đối với Giáo đình, bất kính đối với Giáo hoàng, phản nghịch đối với Thần thú, có thể tưởng tượng còn có chuyện gì hắn không dám làm chứ? Đây là tai họa của đế quốc".
Trâu Lượng nói lạnh lùng, liên tiếp một loạt mũ bị hắn chụp tới, con bà nó, không phải chỉ có các ngươi biết chụp mũ nhé!
"Ngươi, đây chỉ là lời nói của một bên, nếu như ngươi nói thế nào chính là thế đó thì đế quốc còn không phải mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm sao?"
Raphael cả giận nói.
"Raphael Feller, ta Arthur Hebrew thề với danh nghĩa Thần thú, mỗi một câu ta nói đều là thật sự, nếu có nữa câu sai trái ta sẵn sàng thừa nhận thần phạt, vĩnh viễn đày xuống địa ngục không được siêu sinh". Text được lấy tại Truyện FULL
Mỗi chữ mỗi câu của Trâu Lượng đều rất gay gắt, nguyên lão hội lập tức không một tiếng động.
Kỳ thực mọi người đều biết chuyện này, gã thập đại công tử đế quốc Nasri này đã làm nhiều chuyện cưỡng bức dân nữ lắm, chỉ có điều đều bị gia tộc Feller xử lý. Tên nhóc này tám chín phần mười là thấy công chúa Shana xinh đẹp mà lại không nhận ra Arthur, vì vậy đã nói lời không nên nói, làm chuyện không nên làm. Mà chuyện gia tộc Feller làm đối với thành Doran cũng là bí mật công khai trong giới quý tộc, bây giờ đến lượt người ta phản kích rồi.
Thề trước thần là lời thề nghiêm khắc nhất, tại đế đô, thậm chí cả đại lục, kỳ thực bất kể tầm ảnh hưởng của Giáo đình như thế nào nhưng trừ phi là dị đoan nếu không không có người nào dám coi thường lời thề như vậy, nhất là tế ti. Mà Trâu Lượng nói như vậy hầu như tất cả mọi người đều tin, hơn nữa cũng có thể tưởng tượng lúc này trong lòng vị Hồng y đại chủ tế trẻ tuổi này đang giận dữ thế nào. Suy nghĩ cũng đúng, vừa bị ba gia tộc lớn liên thủ chơi một vố, mặc dù đã hóa giải được nhưng nếu là người khác thì ai cũng cực kì giận dữ. Kết quả vừa tới đế đô lại bị con trai đối phương khiêu khích, mất mặt trước mặt khách quý, đây quả thực chính là cố tình làm bẽ mặt mà.
"Khụ khụ, Bá tước Raphael, mở cửa thành Doran là quyết sách trọng đại nhất của đế quốc mấy năm nay, phải chấn chỉnh lại uy danh Mông Gia chúng ta làm cho các đế quốc khác thần phục dưới uy danh của thần. Kết quả là trong thời khắc mấu chốt như vậy tên con trai bảo bối của ngài lại làm ra loại chuyện này, nếu như không thể xử lý theo phép công thì sau này còn cai quản người khác thế nào được?"
Trong thời khắc mẫn cảm này Bích Tú đột nhiên đứng dậy, gia chủ Gabriel vừa mở miệng xung quanh lập tức yên lặng.
Hơn nữa không hề để lại đường sống, đối với Bích Tú thì bất cứ thế lực nào hợp tác với Nicola đều là kẻ thù, huống hồ lúc này kiểu gì bà cũng phải đứng về phe Arthur, nếu không thật sự không còn là một bà mẹ vợ nữa rồi.
"Có vài người ỷ vào thế lực trong nhà để làm bậy, coi thường luật pháp, coi thường thần uy, đối mặt với Hồng y đại chủ tế và công chúa một nước còn dám như vậy, thế giới này còn có chuyện gì đặt ở trong mắt hắn nữa không? Băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày, Feller, vị công tử này của ngươi thật là tài giỏi đấy!"
Ai cũng biết Hội trưởng đại nhân của Công hội nhà mạo hiểm ghét nhất chính là chuyện lừa nam ép nữ, chỉ có điều trước kia bà chỉ có một mình, phản đối cũng vô dụng, đây là một quy tắc ngầm. Nhưng bây giờ đã khác rồi.
Lần đầu tiên ý kiến của Bích Tú và O'Donna nhất trí với nhau, hai bà đều là phụ nữ, có điều hai người vẫn không nhìn đối phương.
Raphael cảm thấy có vẻ không ổn.
"Hàng ngũ sứ đồ đã tham dự điều tra, Nasri Feller đã nhận tội, hắn thừa nhận đã chọc ghẹo công chúa Shana, tấn công Hồng y đại chủ tế Arthur, hơn nữa còn khai nhận rất nhiều tội trạng. Những năm gần đây hắn đã cưỡng bức trên một trăm phụ nữ, dựa theo luật pháp đủ để tử hình mấy trăm lần!"
William không nóng không lạnh lấy ra một tờ khai đặt ở trên bàn.
Toàn trường lập tức rì rầm.
"Chuyện này sao ta không biết", Quan cầm quyền đại nhân Sanchez không thể ngồi nhìn mặc kệ, nếu hắn còn không mở miệng thì toàn bộ hướng gió đều bị Giáo đình chi phối.
"Đại nhân Sanchez, ngài là Đại quan cầm quyền quan tâm đến chuyện lớn của cả đế quốc, chẳng lẽ ta thẩm vấn một phạm nhân cũng phải báo cáo ngài sao? Hàng ngũ sứ đồ có quy củ của hàng ngũ sứ đồ".
William vẫn cười tủm tỉm như cũ nhưng trong cặp mắt tam giác hiển nhiên mang vẻ bất mãn. Mấy năm nay hàng ngũ sứ đồ là con rắn độc đã thu lại răng nanh, mà bây giờ nó hơi lộ ra một chút đã làm mọi người nhớ lại vài chuyện.
Đây là hàng ngũ sứ đồ, năm đó khi Giáo đình huy hoàng thì nó là nơi đáng sợ nhất: Sở phán quyết dị đoan.
Các quý tộc nguyên lão hội này đều phát hiện hàng ngũ sứ đồ, Công hội nhà mạo hiểm và các thế lực tương đối thân cận với Giáo đình mấy năm nay vẫn rất thấp giọng bây giờ đều có dấu hiệu cứng rắn.
Hàng ngũ sứ đồ vốn rất ngang tàng, mấy năm nay nguyên lão hội sử dụng biện pháp hạn chế kinh phí để khống chế hàng ngũ sứ đồ, nhưng gần đây bắt đầu mất khống chế.
Trâu thần côn cũng đang gia tăng đầu tư cho hàng ngũ sứ đồ, đương nhiên hàng ngũ sứ đồ còn chưa đến mức chỉ dựa vào chút này của Trâu Lượng.
Tất cả kỳ thực đều nắm giữ trong tay lão già nửa mê nửa tỉnh kia, mặc cho phía dưới ồn ào Giáo hoàng vẫn không có ý định nói gì.
"Không có quy củ không ra vuông tròn, có những người muốn làm gì thì làm, từ bao giờ Mông Gia chúng ta biến thành bộ lạc dã man rồi?"
Nói chuyện là Hội trưởng Công hội sát thủ, gần đây tựa hồ Công hội sát thủ qua lại rất mật thiết với Giáo đình.
Mới đầu ồn ào đều là tiểu nhân vật, lúc này mới là động thật sự.
"Không nghiêm trọng như vậy chứ, ta cảm thấy mọi người không nên nghiêm trọng hóa vấn đề đến mức đó".
Nói chuyện là Hội trưởng Công hội điêu khắc sư, giờ khắc này hắn lại đóng vai trò cân bằng.
"Việc nào ra việc nấy, Nasri và gia tộc Feller đều phải gánh vác trách nhiệm của mình", nói chuyện là Quan thân dân.
Montaeris nói chuyện luôn luôn không lưu tình.
Raphael đột nhiên cảm thấy chuyện đang mất khống chế, hắn nhạy cảm phát hiện gia tộc Feller tựa hồ đã thành cái bia để Giáo đình lập uy.
Giáo hoàng Benedict mười lăm mở to mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Raphael, lập tức Raphael cảm thấy như ngã vào hố băng.
"Bott, căn cứ tội trạng Nasri phạm vào sẽ phải chịu hình phạt gì?"
"Tội ác tày trời, lăng trì hoặc thiêu sống", Bott nói cung kính.
Đoạn đối thoại ngắn gọn này của Giáo hoàng và Bott là lời phán quyết.
Đại quan cầm quyền ho khan vài tiếng, "Bệ hạ, chuyện này ta thấy nên tính toán lâu dài".
"Sanchez, tính toán cái gì?" Giáo hoàng nhìn thoáng qua Đại quan cầm quyền, trong âm thanh lộ ra một loại coi thường.
Một phen giày vò của Arthur đã rào trước đón sau, có sự thật cộng thêm lời thề của Hồng y đại chủ tế, nếu như không nhân cơ hội làm tới, sau khi khí thế đã tàn thì hết thảy đều uổng phí, mà hiển nhiên Giáo hoàng sẽ không bỏ qua.
Không biết tại sao Trâu Lượng lại không hề để ý đến cục diện này, hắn cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi, nhưng hắn luôn cảm thấy kỳ thực Giáo hoàng không để chuyện này ở trong lòng, cũng không đặt những người ở đây vào mắt.
"Cái này..." Sanchez cũng nhất thời nghẹn lời, bọn họ quá thất sách, làm sao cũng không nghĩ tới Giáo đình lại to gan đến mức dùng gia tộc Feller khai đao.
Tầm ảnh hưởng của gia tộc lâu đời là rất lớn, quan hệ rắc rối khó gỡ, chỉ cần động vào sẽ có thể gây ra hỗn loạn. Trước kia Giáo đình sợ nhất chính là cái này, nhưng bây giờ tựa hồ...
"Nghĩ lại những cống hiến của gia tộc Feller cho đế quốc, Nasri sẽ chỉ phải chịu hình phạt treo cổ, phạt gia tộc Feller năm mươi triệu đồng tiền vàng, lập tức chấp hành".
Benedict mười lăm nói.
Lập tức tất cả mọi người đều cho rằng chính mình nghe lầm, Raphael cảm thấy choáng váng, chắc tai mình có vấn đề???
Con trai mình phải chết??? Không phải là chơi mấy con dân đen sao?? Không phải đánh chết mấy thằng dân đen sao?
Năm mươi triệu đồng tiền vàng? Điên rồi???
"Khụ khụ, bệ hạ, quyết định như vậy có phải tắc trách quá không?" Hội trưởng Công hội chiến sĩ Monphistle nói.
Những người khác đều cảm thấy nguy cơ, đây là vị Giáo hoàng hèn nhát kia sao?
Tựa hồ từ khoảnh khắc lên làm Giáo hoàng đây mới là lần đầu tiên hắn phải xử tử một người tại nguyên lão hội. Xử phạt năm mươi triệu đồng tiền vàng thì vẫn phù hợp với bản tính tham tiền của hắn, chỉ có điều trước kia hắn không dám ăn lớn như vậy, đại để mấy chục ngàn đồng tiền vàng là đủ rồi.
Năm mươi triệu??
"Bệ hạ, ta yêu cầu tiến hành bỏ phiếu nguyên lão hội để quyết định chuyện này", Đại quan cầm quyền Sanchez tức giận nói.
Benedict mười lăm đứng lên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rất bình thản nhưng các quý tộc nguyên lão hội lại lần đầu tiên cảm nhận được uy nghiêm thuộc về Giáo hoàng từ trên người ông già này.
Arthur cũng cảm thấy, kỳ thực hôm nay nhìn thấy Giáo hoàng và Bott hắn đã có dự cảm như vậy, vốn lần này hắn ồn ào một chút là để tạo cơ hội cho Giáo hoàng, nhưng hắn lại cảm thấy có lẽ có cơ hội này hay không Giáo hoàng đều không quan tâm.
Giáo hoàng nhìn thoáng qua Bott, Bott vỗ vỗ tay, Neberro trong đám người đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.
Mười hai người toàn thân bao phủ trong trường bào màu xám đi vào phòng hội nghị, tựa hồ binh lính bên ngoài không hề ngăn trở. Mười hai người đứng ở chính giữa, cung kính thi lễ với Giáo hoàng.
Chậm rãi kéo mũ trường bào xuống, tuổi mỗi người đều vào khoảng bốn mươi đến năm mươi, vẻ mặt trang nghiêm, trong ánh mắt tràn ngập tự tin của cao thủ.
Các thành viên nguyên lão hội đưa mắt nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Giới thiệu cho mọi người một chút, đây là mười hai kị sĩ thánh chiến nội đình. Bắt đầu từ hôm nay bọn họ sẽ phụ trách quân vụ đế quốc, hi vọng mọi người phối hợp. William, bắt đầu từ hôm nay hàng ngũ sứ đồ trở về Giáo đình phụ trách thanh trừ dị đoan".
"Bệ hạ, đây hoàn toàn càn quấy", Hội trưởng Công hội chiến sĩ Monphistle gầm lên giận dữ, mấy năm nay Công hội chiến sĩ được Đại quan cầm quyền ủng hộ quả thật rất oai phong, huống hồ chiến sĩ lại là chủ lực của đế quốc, quyền thế của Monphistle quả thật rất hùng mạnh. Giờ không biết từ đâu mọc ra một đám người dám định tiếp quản quyền lực.
Biến đổi này làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, hoàn toàn không có dấu hiệu. Mặc dù không rõ chuyện gì nhưng Trâu Lượng lại có thể cảm thấy lờ mờ Giáo hoàng hoặc nói cách khác là Giáo đình vẫn che giấu sức mạnh, sức mạnh cũng bắt đầu thức tỉnh vì sự hồi phục của tứ đại yêu vương, hoặc có thể nói là Giáo hoàng quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Một người trong mười hai kị sĩ thánh chiến ra tay nhanh như chớp, là tộc Bear.
Monphistle hừ lạnh một tiếng, hắn đường đường Hội trưởng Công hội chiến sĩ vậy mà cũng có người dám khiêu khích.
Ầm...
Monphistle bay thẳng ra ngoài, còn kị sĩ thánh chiến lại không hề thương tổn. Monphistle ngã xuống đất không bò dậy được.
Một chiến sĩ vàng sáng thượng đỉnh bị thương nặng chỉ sau một đòn, còn đối phương có vẻ như không có chuyện gì.
Gã Bear đánh bay Monphistle không thèm nhìn đối phương mà cung kính đứng về chỗ cũ.
"Vàng tối thượng đỉnh", Nicola vẫn thờ ơ lạnh nhạt nói.
Lập tức các thành viên nguyên lão hội trong toàn trường đều há hốc mồm, cao thủ vàng tối của đế quốc ít đến mức đáng thương, hơn nữa hầu như đều nằm trong tay các gia tộc lớn, cho nên bọn họ căn bản không sợ Giáo đình.
Lúc này tùy tiện một người trong mười hai người ra tay vậy mà chính là vàng tối thượng đỉnh, người đứng giữa trong mười hai kị sĩ thánh chiến đi ra, "Cẩn tuân thánh lệnh".
"Vai trò của nguyên lão hội trong thời gian quá độ đã chấm dứt, bây giờ Mông Gia tiến vào thời kỳ đặc biệt, thành viên cấp vàng sáng trở lên của các gia tộc đều cần báo danh, sẵn sàng nhập ngũ bất cứ lúc nào".
Giáo hoàng nói lạnh nhạt nhưng âm thanh lại không thể phản bác. Khóe miệng gia chủ các gia tộc lớn đều co giật vài cái nhưng không ai dám mở miệng.
Mười hai người mạnh vàng tối thượng đỉnh đứng đây, sức mạnh quyết định quyền phát ngôn, hiển nhiên tình hình bây giờ đã không phù hợp để thảo luận.
"Arthur, Neberro, hai người các ngươi lát nữa tới chỗ ta".
Giáo hoàng bỏ lại một câu rồi rời khỏi, biến cố đột nhiên này làm cho kiếp nạn gia tộc Feller gặp phải đã không còn đáng kể chút nào.
Nội đình?
Đó là cái gì?
Hiển nhiên Bott biết, mà William cũng không cảm thấy kinh ngạc. Hàng ngũ sứ đồ vốn chính là sức mạnh của Giáo đình.
Đến giờ khắc này Trâu Lượng tựa hồ đã rõ ràng, tám chín phần mười là Giáo hoàng cần khởi xướng thánh chiến lần thứ năm, nhìn từ góc độ cao hơn thì bất kể phe phái Mông Gia nhiều đến mấy nhưng chỉ cần Giáo đình có sức mạnh thì vẫn có thể ngưng tụ trong nháy mắt. Còn của cải? Của cải chạy đi đâu?
Có điều trong lòng Trâu Lượng vẫn có một câu hỏi, Giáo đình mạnh như vậy vì sao vẫn phải ẩn nhẫn?
Bí mật bắt đầu được bật mí nhưng lại có nghi hoặc lớn hơn. Tuy nhiên bất kể thế nào thì cũng là một điềm báo trước tốt đối với Trâu Lượng.
Mà đối với các quý tộc đế đô thì hôm nay rõ ràng là một khởi đầu của ác mộng. Đã quen hưởng thụ đặc quyền vượt lên luật pháp, bọn họ đột nhiên cảm thấy một trận rét lạnh.
Chỉ có điều Giáo đình chuẩn bị rất đầy đủ, hơn nữa bước chân còn rất dài.
Sắc mặt khó coi nhất là Đại quan cầm quyền Sanchez, hắn nắm giữ Mông Gia nhiều năm, bày mưu tính kế mưu đồ to lớn giờ đây bị một đòn phủ đầu, Sanchez sao có thể chịu được.
Những năm gần đây tựa hồ các gia tộc lớn đều đã quên năm đó bọn họ đều chỉ là bề tôi đi theo Giáo đình mà thôi.
Có điều cuộc sống quá thoải mái, họ bắn đầu cho rằng mình là chủ nhân rồi.
Không để ý đến nguyên lão hội ồn ào như vậy, hai người Trâu Lượng và Neberro theo Bott đi tới cung điện Giáo hoàng.
Trâu Lượng và Neberro đều đầy bụng nghi vấn, có đôi khi Trâu Lượng thật sự bội phục Neberro hắn không hề kém khôn ngoan chút nào so với gã thần côn này, Giáo đình thể hiện ra sức mạnh như vậy mà Neberro vẫn như không có chuyện gì.
Không biết tại sao Trâu Lượng thậm chí cảm thấy Neberro đang cười trộm, loại cảm giác này rất khó hiểu, nhưng Trâu Lượng thật sự cảm thấy được.
Hai người lẳng lặng chờ đợi, ai cũng không nói chuyện, hiển nhiên lúc này đều không có tâm tình tán gẫu.
Giáo hoàng không thể chỉ nói mấy câu là xong, chỉ sợ là thật sự phải phát động, chỉ có điều cấp độ này của Trâu Lượng còn không được biết chuyện này.
Hai người vẫn lặng lẽ chờ đợi, xã hội thượng lưu đế đô sắp nổi điên vì chuyện này rồi, các gia tộc lớn đều cảm nhận được mùi nguy cơ nồng nặc, nhưng hôm nay Giáo hoàng lộ ra mười hai người này chỉ để nói với tất cả mọi người, Giáo đình cần thu hồi quyền lực, có chuyện, tất cả mọi người phải nghe lời.
Sự xuất hiện của mười hai kị sĩ thánh chiến chỉ là bắt đầu.
Chuyện thứ hai nhanh chóng xảy ra, đó chính là đoàn kị sĩ thánh chiến tiếp nhận nhiệm vụ phòng thủ thành phố.
Thậm chí đoàn kị sĩ thánh chiến đã xảy ra xung đột quy mô nhỏ với thành vệ quân nhưng thành vệ quân nhanh chóng bị áp chế. Đoàn kị sĩ thánh chiến khác đoàn kị sĩ bình thường, họ có sức chiến đấu kinh người, nhưng đến cùng những người này từ đâu chui ra?
William khống chế hàng ngũ sứ đồ liên hợp với Công hội nhà mạo hiểm cùng hành động, O'Donna vẫn kiên định phục tùng mệnh lệnh của Giáo hoàng.
Nhưng hàng chục gia tộc lớn ở đế đô trong đó có gia tộc Nicola đều chìm trong mây mù, càng là gia tộc lớn càng sợ hãi.
So với họ thì gia tộc Montaeris tốt hơn nhiều, bởi vì gia tộc Montaeris đã ngửi được mùi chiến tranh, điều này làm cho gia tộc Montaeris sớm đã chán ghét cuộc sống hiện nay tỏ ra rất hưng phấn.
Cũng là một trong năm gia tộc lớn, Bích Tú Gabriel lại nằm ở trạng thái mâu thuẫn, bởi vì có Arthur nên hiển nhiên Gabriel có nhiều hơn các gia tộc khác một cơ hội, chỉ có điều chuyện này đến quá đột nhiên, đến cùng Giáo hoàng muốn làm gì?
Phát động thánh chiến?
Thật là khó hiểu.
Đây vẫn là vị Giáo hoàng kia sao?
Trâu Lượng và Neberro vẫn đang đợi, kết quả là đợi trọn một buổi tối. Hai người cũng không ngủ, bởi vì Bott không bảo bọn họ đi nên bọn họ vẫn chờ, may mà đều là thanh niên, và tính kiên nhẫn của hai người đều vô cùng tốt.
Qua một buổi tối đế đô lại xuất hiện thêm nhiều lời đồn đại, nhưng người sợ hãi đều là quý tộc, người bình thường hoặc là không để ý hoặc là tràn ngập hưng phấn, Giáo đình huy hoàng đã trở về.
Monphistle trọng thương, Công hội chiến sĩ cũng bị tiếp quản. Trong Công hội chiến sĩ cũng có người của Giáo hoàng, hiển nhiên không cần lệnh của Monphistle, dù hắn không dễ trở thành vàng sáng thượng đỉnh nhưng Mông Gia cũng không để ý một người như vậy, thêm một không nhiều, thiếu một cũng không ít.
Rất nhiều người trắng đêm không ngủ...
Đến tận lúc trời tờ mờ sáng Benedict mười lăm mới trở về, Giáo hoàng tỏ ra rất bình tĩnh, không phấn khởi nhưng cũng không buồn ngủ như ngày thường, giống như là vừa ăn điểm tâm xong.
Bott vẫn hầu hạ bên cạnh.
Nhìn thấy Arthur và Neberro Giáo hoàng lại lộ ra vẻ tươi cười, "Để các ngươi đợi lâu quá".
Arthur và Neberro cũng không dám ý kiến gì, hai người đều đứng lên.
"Ngồi đi, ta biết trong lòng các ngươi có rất nhiều nghi vấn, lưu hai các ngươi lại chính là cần cho các ngươi rõ ràng, ai hỏi trước?"
Giáo hoàng nhận tách trà Bott đưa lên, chậm chạp uống một ngụm.
Hiển nhiên Neberro có nhiều nghi vấn hơn Trâu Lượng, "Bệ hạ, ngài làm quyết liệt như vậy có thể sẽ dẫn tới phản hồi rất mãnh liệt, kỳ thực có thể dùng phương pháp khác".
Mặc dù Neberro không hiểu nội đình nhưng trong sách sử lại có, rất ít người hiểu Giáo đình sâu như Neberro, biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng.
Truyền thuyết nội bộ giáo đình là một nội đình, là trung tâm quyền lực và sức mạnh của Giáo đình, nhưng nghe nói đã hủy bỏ, không nghĩ tới nó vẫn tồn tại.
Benedict mười lăm cười cười, "Ta cần khởi xướng thánh chiến lần thứ năm, nói chính xác là cuộc thánh chiến lần thứ năm đã đến".
"Ngài nói Lôi yêu vương thật sự đã hồi phục?" Trâu Lượng nhíu mày.
"Không chỉ Lôi yêu vương, Phong yêu vương cũng đã hồi phục, hoặc nói sức mạnh của họ đã truyền ra. Năm trăm năm đã trôi qua, đã đến lúc chúng trở lại rồi".
Benedict mười lăm không hề sợ hãi mà còn có chút chờ mong.
"Không phải chúng đã bị tiêu diệt sao?"
Tứ đại yêu vương, kẻ bị phong ấn, kẻ bị tiêu diệt, nhưng bất kể là phong ấn hay là tiêu diệt đều không phải hoàn toàn biến mất.
"Sức mạnh đến cấp bậc nhất định thì không phải có thể hoàn toàn xóa bỏ. Lôi yêu vương sống lại, sức mạnh của Phong yêu vương và Hỏa yêu vương thì được kế thừa", Giáo hoàng nói vài câu rồi dùng ánh mắt gợi ý Bott nói tiếp.
Bott gật đầu, "Lôi yêu vương khống chế một số người thú nắm giữ Man Hoang, tự phong thần sấm. Phong Thác của Phong Chi Quốc chính là vật dẫn sức mạnh của Phong yêu vương, Phong Chi Quốc chiến đấu với Man Hoang làm cho linh hồn Phong yêu vương trong người Phong Thác tỉnh giấc, chiến đấu mới chấm dứt".
Bất kể là Trâu Lượng hay là Neberro đều bị "chân tướng" làm kinh ngạc, hóa ra là như vậy???
Còn tưởng rằng song phương sợ tiêu hao, thì ra bọn họ là "người một nhà".
Bất kể Lôi yêu vương hay là Phong yêu vương, kẻ thù lớn nhất đều là Giáo đình.
"Chẳng lẽ Hỏa yêu vương chính là đế quốc Hannibal?" Neberro không nhịn được hỏi.
"Không phải, Hỏa yêu vương chính là quốc sư đế quốc Saron, đương kim quốc vương của đế quốc Saron chính là con của Hỏa yêu vương với người thú".
Lời của Bott như một quả bom tấn, mà quốc chủ Thất Luân Hỏa Saron của đế quốc Saron cũng là phá quân trong thất sát.
Phong Thác, Yoria, Thất Luân Hỏa, ba sao Sát Phá Lang tề tụ.
Kỳ thực Huyền Diệp của Hannibal mới là sao tử vi tam phương tứ chính, cũng là người thú bình thường.
Neberro thì là ngôi sao tử vi cô độc.
Từ đầu đến cuối Dịch thuật sư đã phạm một sai lầm, bởi vì bọn họ không chú ý đến nhân tố yêu tộc.
Bởi vì thánh chiến với Tuyết yêu nữ vương Giáo đình đã tổn thất sức mạnh, để nghênh đón thánh chiến mới Giáo đình không thể không giấu tài, đồng thời cũng vô lực mở rộng sức mạnh thế tục. Nhưng kiểu gì cũng không nghĩ tới yêu vương cũng lợi dụng điểm này để phát triển sức mạnh.
Tứ đại yêu vương vốn chính là tồn tại kết hợp của sức mạnh và trí tuệ. Sau khi ba đại yêu vương lần lượt hồi phục đều lựa chọn yên lặng, một mặt chúng cũng bị thương nặng cần thời gian khôi phục sức mạnh, mà mặt khác Giáo đình đã tổn hao nhiều thần thông cũng không phát hiện được.
Mà sau khi xác định Giáo hoàng cũng không thể đợi nữa, bây giờ phải lập tức triệu tập sức mạnh.
Trâu Lượng và Neberro đều bị tin tức này làm sững sờ, nhưng đây chỉ là bắt đầu.
"Yêu tộc cũng sẽ tham dự trận chiến Thông thiên cảnh, trong Thông Thiên chi lộ có đồ vật quyết định cân bằng của chiến tranh cho nên chúng ta đã ở tình thế bắt buộc. Một khi yêu tộc nhận được thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng".
Lời của Bott làm cho hai người lại kinh ngạc lần nữa.
"Vậy vì sao Hổ Tà phải mở ra Thông Thiên chi lộ?" Trâu Lượng không nhịn được hỏi.
"Bởi vì chúng ta cũng cần sức mạnh này, nhưng quy tắc để nhận được sức mạnh này lại không phải do chúng ta đặt ra. Quyền lực của Hổ Tà đại nhân chỉ là chìa khóa khởi đầu".
Bott giải thích, "Bệ hạ và Hổ Tà đại nhân là sư huynh đệ".
Trâu Lượng lại ngẩn ra một chút.
Con bà nó, lượn một vòng cuối cùng đều là người một nhà.
"Sở dĩ phát hiện được bí mật này cũng là nhờ có cháu gái Hổ Tà đại nhân lấy thân phạm hiểm".
Làm truyền nhân của Dịch thuật sư, cháu gái của Hổ Tà chưa ngu xuẩn đến mức tự dâng mình đưa lên cửa, Dịch thuật sư vốn đã chuẩn bị tốt cho việc hy sinh, đây là số phận của mỗi Dịch thuật sư.
"Neberro, chỉ dựa vào sức mạnh của Giáo đình thì còn xa mới đủ thánh chiến, ta hi vọng ngươi có thể gánh vác trách nhiệm của mình", Benedict mười lăm nói.
"Neberro yên lặng trong chốc lát, "Bệ hạ, ta cần suy nghĩ".
Giáo hoàng gật đầu, Neberro đứng dậy cáo từ, hắn rõ ràng ý của Giáo hoàng, mà quyết định này tuyệt đối không phải có thể dễ dàng đưa ra.
Trong phòng chỉ còn lại Giáo hoàng, Bott và Arthur.
"Arthur, Tuyết nữ thế nào rồi?" Benedict mười lăm trực tiếp hỏi.
Mặc dù Trâu Lượng có chuẩn bị tâm lý nhất định nhưng vẫn bị câu hỏi đi thẳng vào vấn đề này làm giật nảy.