Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 557: Nghịch chuyển càn khôn




Thiên Mị Tà Vương hơi giống gia tộc Nicola ở ngoài Mông Gia, có tầm ảnh hưởng cực kì lớn, mười thánh thông thiên bình thường không thể so sánh. Dù sao thì thế lực cũng cần có thời gian để tích lũy, sức mạnh đơn thuần còn không đủ để sinh ra tầm ảnh hưởng như vậy.
Trong cuộc đời Trâu Lượng gặp được ba quý nhân, đầu tiên là Thomas, thứ hai là Giáo hoàng, thứ ba chính là Augustus.
Người đầu tiên thì đơn giản, đó là tự tay Trâu Lượng vồ được. Người thứ hai Trâu Lượng nói không rõ, hắn luôn cảm thấy Giáo hoàng che giấu hắn điều gì đó. Còn đối với Augustus thì đó hoàn toàn là chủ nợ của Trâu Lượng, có lẽ lúc đầu Augustus dự định thu đồ đệ một cách bá đạo nhưng sau đó thì hoàn toàn chính là sự quan tâm của sư phụ mà không thấy hắn có đòi hỏi gì rõ ràng.
Loại người như Trâu Lượng này thích mềm không thích cứng, người ta càng như vậy hắn càng nhớ kĩ, hơn nữa còn không thể báo đáp được. Lần này người ta lại giúp đỡ, mặc dù da mặt Trâu Lượng rất dày nhưng hắn cũng hơi xấu hổ, tuy nhiên lần này có xấu hổ hắn cũng phải chấp nhận. Lương thảo của Shana chính là cơn mưa đúng lúc, yếu tố thời gian rất chính xác, các giao dịch khác không thể nhanh như vậy, nếu như nhanh quá có khi lại để lộ chân tướng.
Shana đương nhiên cần đi theo đội buôn, đây sẽ là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Trâu Lượng trong hiện thực, trong lòng nàng tràn ngập chờ mong.
"Hải Hậu, trong hiện thực tính khí của chủ nhân có ổn không, có hay đánh người không?" Trên đường đi Shana líu lo như một con chim nhỏ, một loạt vấn đề được đưa ra hỏi Hải Hậu.
Hải Hậu rất ít nói, may mà Hỏa Đoạt hơi nhiều lời hơn, "Tính tình chủ nhân rất tốt, nhưng khi chủ nhân phát hỏa sẽ rất đáng sợ. Có điều chắc chắn chủ nhân sẽ không bắt nạt tiểu thư Shana".
"Nhưng anh ấy là Hồng y đại chủ tế mà. Ta đã thấy Hồng y đại chủ tế rồi, ai cũng có râu dài, ai cũng tỏ ra nghiêm túc", Shana vô cùng tò mò, một Hồng y đại chủ tế và một chiến sĩ chinh chiến thiên hạ trong Thông thiên cảnh, hai khái niệm này không thể nào liên kết với nhau được.
"Không phải đâu, bình thường chủ nhân rất hiền, hơn nữa rất có tình cảm. Lúc nói chuyện chính sự mới nghiêm túc", Hỏa Đoạt nói.
"Hì hì, thị trấn Sói Tuyết rất đẹp, các ngươi phải chiêu đãi ta tử tế đấy nhé!" Shana nói hớn hở.
Hải Hậu và Hỏa Đoạt biết quan hệ của Shana và Arthur, nhất là lần này Shana giúp đỡ thật sự là giúp đúng lúc cần. Tuy Thiên Lang vương và Thiên Mị Tà Vương là đối thủ nhưng năm anh em cũng rõ ràng người có thể làm cho Sô Câu để mắt cũng chỉ có Augustus, đó là quý nhau vì tài.
"Đương nhiên đương nhiên, phong cảnh của thị trấn Sói Tuyết rất đặc biệt, đó là đặc điểm của tộc sói chúng ta, có điều thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu cũng không tồi, mỗi thị trấn có một nét riêng. Đúng rồi, thiết kế một thành ba trấn cũng là ý của chủ nhân, ha ha, sau khi đến nơi để chủ nhân dẫn ngươi đi thưởng thức chắc chắn sẽ tốt hơn".
"Ha ha, như vậy thì tốt quá, ta sợ anh ấy bận quá không có thời gian", Shana cũng hơi bồn chồn, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường gia tộc, nàng biết các đại nhân vật đều rất bận, nhất là một vị Hồng y đại chủ tế kiêm thành chủ thực quyền ở Mông Gia thì còn không biết sẽ bận đến mức nào, có thời gian đi chơi với mình hay không?
Hai anh em Hải Hậu và Hỏa Đoạt nhìn nhau cười, "Mặc dù chủ nhân không rảnh rỗi lắm nhưng cậu ấy rất coi trọng ngươi, nhất định sẽ có thời gian đưa ngươi đi".
Trên mặt Shana lộ ra nụ cười rực rỡ, "Cảm ơn các ngươi!"
Trời xanh, mây trắng, gió rất nhẹ, trái tim thiếu nữ ngây thơ...
Trong lòng Shana vừa thấy tò mò vừa thấy chờ mong nhưng cũng hơi thấp thỏm, trong hiện thực Arthur sẽ là người như thế nào? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Phải biết Shana là người có thâm niên trong Thông thiên cảnh, sự khác biệt về khí chất giữa hiện thực và Thông thiên cảnh vẫn rất lớn.
"Tiểu thư Shana, chủ nhân đích thân đến nghênh đón ngươi kìa!" Âm thanh trầm hùng của Hải Hậu vang lên, Hải Hậu biết có rất ít người có thể khiến Arthur phải tiếp đón như vậy.
Shana mỉm cười, nàng đã thấy đội ngũ xa xa. Không phải rất nhiều người nhưng đều là nhân vật trung tâm của thành Doran, Arthur, Ernest, Randy, Cote, Bran. Randy và Cote còn đỡ, dù sao hai người cũng chưa từng nghe nói đến đại danh của Thiên Mị Tà Vương, nhưng loại người làm nghề buôn lậu rất nhiều năm như Bran thì rất rõ ràng danh tiếng của Thiên Mị Tà Vương ở ngoài Mông Gia hung mãnh đến mức nào.
Không thể không nói thành chủ đại nhân đúng là thủ đoạn thông thiên, ngay cả Thiên Mị Tà Vương cũng có thể đặt được quan hệ.
Tim Shana đập thình thịch, đã rất lâu nàng không căng thẳng như vậy, theo lý thuyết nàng không nên như vậy nhưng nàng lại không thể khống chế được.
Có thể khống chế thì đã không gọi là căng thẳng.
Nhìn thấy Shana, Trâu Lượng nở nụ cười, nàng cũng không khác tưởng tượng của hắn là mấy. Trong hiện thực Shana thanh nhã hơn, không tinh nghịch như trong Thông thiên cảnh.
Khi Shana nhìn thấy Arthur nhịp tim nàng bắt đầu tăng tốc, bộ trường bào Hồng y đại chủ tế không hề làm cho hắn trở nên già dặn cũ kĩ mà chỉ làm cho hắn càng trở nên anh tuấn. Nụ cười khi hắn nhìn thấy mình thực sự phát ra từ nội tâm, vừa thành khẩn vừa nhẹ nhàng vui vẻ, toàn thân đều tỏa ra một loại sức khống chế tự nhiên.
Vừa thoải mái vừa có sức chinh phục, Shana bỗng dưng đỏ mặt.
Đẹp trai quá, không thể không nói Shana thích đàn ông trưởng thành, trong Thông thiên cảnh Arthur làm việc rất từng trải nhưng ngoại hình hắn bây giờ lại không hề già dặn. Người đẹp vì lụa, bây giờ Arthur giơ tay nhấc chân đều tỏ rõ phong độ, có thể nói đã đánh trúng yếu hại của Shana.
"Shana, hoan nghênh tới thành Doran!" Trâu Lượng dang rộng hai tay cực kì nhiệt tình, qua một thời gian Trâu bạn học cũng càng ngày càng cởi mở, không câu nệ tiểu tiết.
Nếu như là trong Thông thiên cảnh chắc chắn Shana sẽ vui vẻ lao vào trong lòng Trâu Lượng, thậm chí sẽ đùa giỡn hắn một chút, nhưng trong hiện thực Shana lại hơi sững sờ, không phải không thích mà đây là bản năng của phụ nữ, nhất là còn có nhiều người lạ như vậy.
"Lượng..."
Tựa hồ phát hiện sự câu nệ của Shana Trâu thần côn cười thoải mái, "A, tiểu thư Shana của chúng ta cũng có lúc dịu dàng như vậy cơ à, đúng là ngoài ý muốn, ha ha".
Lời này đã kích thích Shana, sự chấn động ngắn ngủi cũng chậm rãi biến mất, Shana chớp mắt, "Chủ nhân, ta sợ người đẹp bên cạnh ngài ghen, nếu ngài không ngại thì ta sẽ không khách khí".
Shana chớp chớp mắt, hiển nhiên cũng ngạc nhiên vì sự xinh đẹp của Olivia và Gina. Olivia còn đỡ, loại hình công chúa tiêu chuẩn của tộc Swan, nhưng sự ngang tàng của Gina quả thật rất đặc biệt, hơn nữa trên người Gina còn có một loại khí chất rất khó miêu tả nhưng lại rất hấp dẫn.
Trâu Lượng mỉm cười lần lượt giới thiệu hai bên, Shana cũng khôi phục tự nhiên, người có thể làm cho Augustus tín nhiệm sao có thể ngợp trước tình cảnh này được, nàng nhanh chóng trở nên tự nhiên.
Trong Thông thiên cảnh Olivia đã gặp Shana nên cũng hơi quen thuộc, nhưng Bran thì vô cùng xúc động, hắn không nghĩ tới cháu gái của Thiên Mị Tà Vương lại có quan hệ tốt như vậy với thành chủ đại nhân, tựa hồ còn có vẻ coi trọng thành chủ đại nhân, thật sự là tốt quá!
Thành Doran mở của cũng là con dao hai lưỡi, mở cửa mang đến lợi ích đồng thời cũng mang đến ham muốn của người khác, không chỉ là bên trong mà còn cả bên ngoài. Nhưng nếu như có quan hệ không tồi với Thiên Mị Tà Vương thì không khác gì có thêm một chiếc ô che chở.
Bran cũng hơi hâm mộ, không thể không nói thành chủ đại nhân có ngoại hình rất bình thường nhưng diễm phúc lại không hề tầm thường. Nhớ năm đó lúc còn trẻ mình cũng là người đẹp trai nhất thành Doran...
Shana là cứu tinh của thành Doran, ngoại hình lại xinh đẹp, ăn nói cũng tốt, vì vậy nàng nhanh chóng chinh phục được tất cả mọi người.
Vấn đề thiếu lương trong thành quả thật càng ngày càng nghiêm trọng, mà đúng lúc này phòng thị chính phát hành một tin tức chấn động: Phòng thị chính thành Doran và ba thị trấn tám giờ sáng ngày mai bắt đầu bán lương, không hạn chế mua, hơn nữa sẽ duy trì thời gian dài. Tất cả dân thành phố đều có thể yên tâm, thành Doran tuyệt đối không thiếu lương thảo!
Thông cáo này vừa được đưa ra toàn thành lập tức phấn chấn, quan trọng nhất là giá cả còn không thay đổi.
"Đại nhân, như vậy có dẫn tới hiện tượng tranh mua hay không? Mặc dù lương thảo tiểu thư Shana mang tới không ít nhưng cũng không thể duy trì lâu lắm", Bran nói hơi lo lắng.
Những người khác cũng có lo lắng tương tự.
Trâu Lượng cười cười, "Năm nay không có thiên tai, lương thực đầy đủ, trong tình huống không cần thiết thì ai lại đi mua nhiều như vậy. Tranh mua lương thực cũng là do tâm lý sợ hãi tạo thành, khi không còn sợ hãi thì tự nhiên hiện tượng này sẽ biến mất".
Lúc này nếu như quy định hạn chế số lượng mua thì sẽ làm mọi người lo lắng hơn, nhưng ngược lại không hạn chế mua tâm tình mọi người lại thoải mái, ai tự nhiên mua cả đống lương chất trong nhà làm gì.
"Thành chủ anh minh", Bran thán phục nói.
Đôi khi hắn vẫn rất hoài nghi đầu óc của thành chủ đại nhân làm bằng thứ gì, bởi vì chỉ có những lão quái vật sống mấy trăm năm mới nghĩ ra được những ý nghĩ này, thật sự quá vòng vèo phức tạp.
Nhưng đối với Trâu thần côn thì đây bất quá chỉ là một số lý luận cơ bản của môn marketing được học tại đại học mà thôi.
Shana là khách cũng được dự thính, nàng thật sự rất bội phục, thậm chí cảm thấy hơi mê say.
Không thể phủ nhận Shana thích đàn ông có sức thống trị và có địa vị, đây cũng là ảnh hưởng của gia tộc. Augustus chính là một người như vậy, đối với hậu bối thì Augustus là người không gì làm khó được. Từ nhỏ Shana đã hi vọng gặp được một người đàn ông như vậy, mà khi nhìn thấy Arthur trong hiện thực, loại ung dung bình tĩnh tính trước mọi việc đó làm cho bóng dáng trong mơ của Shana dần dần trở nên rõ ràng.
"Shana, lần đầu tiên đến Mông Gia nhất định phải chơi thoải mái, nếu như không vội thì còn có thể đi tỉnh lị và đế đô một chút. Ở đế đô rất không tệ, em là khách quý, anh có thể cho em mượn người hướng dẫn viên đắt giá nhất của chúng ta vài ngày".
Trâu Lượng cười cười chỉ Olivia, cho dù chính hắn có muốn cũng không có thời gian. Kỳ thực hắn còn có một ý nghĩ khác, Olivia sớm muộn cũng phải về qua nhà, nhân cơ hội này trở về cũng là nhất cử lưỡng tiện. Dù sao Bích Tú cũng là bề trên, vãn bối phải cho bề trên cơ hội xuống thang chứ.
Sau thời gian ba ngày vấn đề thiếu lương thực xôn xao thành Doran thời gian này đã được dẹp loạn. Một mặt là phản ứng mạnh mẽ của phòng thị chính, mặt khác là tín nhiệm của người thú đối với Arthur. Kỳ thực cho dù thật sự thiếu lương thực bọn họ cũng có thể chịu đựng được, dù sao so với việc đối mặt với đại quân Man Hoang thì chuyện đói bụng thật sự không là gì cả.
Đương nhiên do có quá nhiều người mới chuyển tới nên vấn đề mới xuất hiện, nếu không căn bản đây không phải là vấn đề.
Nhưng động tác của thành Doran lại làm cho một số người ở thành Amer đứng ngồi không yên.
"Sao có thể như vậy, sao có thể chứ, đáng chết!" Gregg dậm chân.
Đại thiếu gia Gregg sao có thể không tức giận được, đây là lần đầu tiên hắn có hành động lớn từ khi quản lý sự vụ gia tộc, nếu như chấm dứt bằng một thảm bại thì có thể đoán được uy vọng của hắn trong gia tộc sẽ xuống dốc không phanh. Bề ngoài Gregg vẫn hi hi ha ha nhưng kỳ thực trong lòng hắn cực kì để ý.
Sablanca và Tổng đốc không thể tùy ý phát tiết như Gregg, Sablanca vẫn rất bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.