Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 39: Chuẩn bị điêu khắc




"Được, ta đã nói qua cho Olivia về nền tảng của chiến ca rồi, ngày mai ta phải đi Daros, có chuyện gì con cứ trực tiếp tìm chủ tế Hani".
" Vâng, sư phụ".
Thomas gật đầu, đột nhiên Thần điện gọi hắn qua bên kia một chuyến, cũng không biết có chuyện gì.
" Arthur, nghe nói bạn sắp đi thực luyện, mang tớ cùng đi nhé", đợi Thomas đi rồi Olivia kéo tay áo Arthur nói.
" A, cái này không được, bạn là đại tiểu thư thân thể cao quý, có gì không hay xảy ra tôi chẳng phải là xong đời sao?"
Đầu Trâu Lượng vội lắc như trống lắc.
" Hừ, bạn có phải bạn tớ không?"
" Đương nhiên rồi, có điều cũng phải xem chuyện gì", Trâu Lượng cười tủm tỉm nói, bé con này muốn đấu với hắn đây, còn non lắm.
Có câu gọi là lạt mềm buộc chặt.
Đáng tiếc Olivia cũng không phải dạng vừa, đôi mắt to long lanh nước mê người tự như muốn đâm thủng nội tâm Trâu Lượng. Thân thể nhẹ nhàng dựa vào Trâu Lượng, mùi thơm mơ hồ truyền đến.
" Sư đệ này, sư tỷ chỉ có chút việc nhỏ như vậy, bạn mang tớ đi mở mang kiến thức một chút được không?"
Âm thanh của Olivia dịu dàng non nớt, thật sự làm xương Trâu Lượng cũng phải mềm ra, nhưng Trâu bạn học quả thực không hề ngây thơ, nhẫn nại là để đạt được lợi ích càng lớn.
"Gọi anh trai xem nào", Trâu Lượng mơ hồ nói.
Khuôn mặt Olivia trầm xuống, quả nhiên là tên vô lại này muốn trục lợi, "Tớ là sư tỷ của bạn!"
" Ai da, sư tỷ đại nhân, sư đệ nhát gan làm sao dám cãi lệnh sư phụ. Tất cả ăn mặc ngủ nghỉ của sư đệ đều là sư phụ cho, sư phụ như cha mà".
Mang một bộ mặt thành khẩn ngoan ngoãn của Bear, Trâu Lượng nói nghiêm trang.
Olivia tức giận dậm chân, "Anh trai!"
Mặc dù giọng điệu không đúng lắm nhưng Trâu Lượng cũng rất sảng khoái, trêu đùa báu vật nhỏ này là một niềm vui lớn của cuộc đời.
"Ngoan, mang em ra ngoài cũng không phải không được, nhưng em phải nghe anh trai, phải chấp hành nghiêm túc", Trâu Lượng cười tủm tỉm.
Con ngươi Olivia đảo loạn, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Đó là đương nhiên rồi", đợi đến lúc ra ngoài mình sẽ cho hắn biết sự lợi hại của mình! Text được lấy tại Truyện FULL
Trâu Lượng cười trộm trong lòng, đến lúc ra ngoài thì đúng là núi cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.
Để ý gì thân phận của nàng, Trâu Lượng là thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội, phải đối xử với mọi người bình đẳng.
"Cùng ăn cơm với anh trai đã, sau đó nói cho anh nghe một chút về chiến ca", Trâu Lượng không hề khách khí tự xưng anh trai.
Olivia giận nghiến răng nghiến lợi, đúng là dẫn sói vào nhà.
Xem thấy ánh mắt trêu đùa của Trâu Lượng lập tức Olivia đổi thành mặt cười. Tế ti chiến ca tương lai tự nói với mình, nếu muốn thành đại sự thì phải biết nhẫn nhịn.
Cái gọi là chiến ca kỳ thực cũng là một cách dùng của Thú linh lực. Trong thú linh, trừ ẩn chứa tấn công, phòng ngự, tốc độ, linh hoạt còn có một loại là bản chất. Cũng chính là bộ phận được thêm vào mũ sắt, một mặt có thể làm cân bằng số liệu chỉnh thể, mặt khác còn có tác dụng phát ra chiến ca. Cách dùng giống như tinh thần cộng hưởng, có thể cổ vũ sĩ khí, cũng có thể suy yếu kẻ thù.
Olivia nói hết sức phấn khởi, bé con này rất thích khoe khoang, nhất là khi Arthur lắng nghe chăm chú làm cho nàng rất có cảm giác thành tựu.
Cùng một lý luận khi vào trong tai Trâu Lượng liền biến thành một loại hệ thống khác. Nói đơn giản chiến ca chính là một loại kích thích đối với thú linh và áp chế thú linh của yêu thú. Tựa như thời cổ, khi chiến đấu loài người phải có trống trận và kèn lệnh, chỉ có điều vai trò của chiến ca lớn nhất là trong lúc tác chiến đoàn thể, càng rõ ràng hơn.
Bình thường mà nói lý luận này rất khó hiểu, muốn học được cách vận dụng bản chất còn khó hơn, nhưng đối với Trâu Lượng lại là quá đơn giản. Tinh thần rung động à, na ná như tiếng gầm thức tỉnh Ernest lúc trước thôi mà.
Olivia rất đắc ý, tộc Bear luôn luôn là ngũ âm khiếm khuyết, xem dáng vẻ suy tư của Arthur đã biết hắn không được rồi. Tên này còn cho rằng không gì làm khó được mình cơ đấy.
Với giọng hát như thiên sứ, Olivia vô cùng lòng tin vào bản thân mình. Chiến ca rất khó đối với người khác nhưng đối với nàng lại là vô cùng đơn giản. Cho nên nàng không muốn làm linh tế ti cả ngày lẩm bẩm cúng bái.
Một tuần kế tiếp, Trâu Lượng sống vô cùng thoải mái, buổi sáng luyện tập, buổi chiều thí nghiệm thủ pháp điêu khắc của mình. Lý luận là một chuyện còn thủ pháp phải luyện tập thuần thục một chút, không thể qua loa làm hỏng mất chút linh lực đó của Ernest. Buổi tối thì nghe Olivia thích lên mặt dạy đời, giảng về chiến ca, kỳ thực chỉ là Trâu Lượng muốn thưởng thức người đẹp, dáng vẻ đắc ý, dáng vẻ tức giận. Dáng vẻ đáng yêu của nàng đều là một loại cái đẹp, điều này làm cho cái thế giới không có máy tính này trở nên muôn màu muôn vẻ. Cái gì mà minh tinh màn bạc đều là phù vân, đều là rác, đôi khi Trâu Lượng cũng ảo tưởng nếu như Olivia đến thế giới của hắn thì sẽ được hâm mộ đến mức nào.
Tựa hồ Thomas thật sự có chuyện, vốn dự tính trong một tuần có thể trở về nhưng lại gửi thư về nói cần ở lại tỉnh lỵ một thời gian.
Thomas không có quá nhiều yêu cầu đối với Trâu Lượng. Cho hắn đầy đủ tự do, làm cho Trâu Lượng rất là cảm kích, cho dù Thomas có tính toán của mình nhưng người không vì mình trời tru đất diệt. Đại chủ tế đối xử với hắn đã rất tốt rồi, Trâu Lượng là loại người ai kính ta một thước ta kính lại một trượng.
Đại chủ tế lo hắn đi Công hội điêu khắc sư linh hồn kỳ thực là thừa, bạn học Trâu Lượng lòng dạ hẹp hòi. Trong lúc hai bàn tay trắng bị người ta đuổi ra cửa như chó, hắn rất nhớ thù, chỉ có điều sức mạnh bây giờ còn yếu không cách nào báo thù. Nhưng sự đời biến đổi, sớm muộn gì sẽ có lúc đối mặt với Công hội điêu khắc sư, đến lúc đó hắn sẽ không khách sáo.
Trâu Lượng chăm chú luyện tập năm ngày, dùng hết không ít thú linh yêu thú, cũng là không ít tiền, nhưng hắn không đau lòng cũng không chùn tay.
Sắc mặt vị tế ti đưa thú linh cho hắn cũng hơi biến đổi, một người mới học dùng mấy chục bình, quả thực chính là phá gia chi tử. Chỉ có điều không dám phát tác vì hắn là đồ đệ của Đại chủ tế, nhưng tất cả không thể gạt được ánh mắt Trâu Lượng.
Mặc dù là tế ti linh hồn nhưng cũng không đến mức bại gia như vậy, nghe nói các tế ti linh hồn khác có ý kiến rồi, đợi Thomas trở về, thế nào cũng phải cho hắn một trận.
Tế ti linh hồn tộc Bear rất hiếm, nhưng hiếm mấy cũng không thể ăn được.
Trâu Lượng mặt dày hoàn toàn coi như không nhìn thấy, vẫn cứ chuyện ta ta làm, một sáng sớm hắn gọi Ernest tới.
"Nào. đánh một chiêu cho anh xem một chút, dùng toàn lực".
Trâu Lượng đưa hai tay làm tư thế phòng ngự, hắn phải thử một chút xem chiêu dán núi lở của Ernest luyện thế nào rồi.
Ernest gãi đầu, chuẩn bị tư thế rồi lao lên cùng một tiếng gầm lớn ầm...
Trâu Lượng đón được tấn công của Ernest, thân thể bước qua năm bước, Ernest biết chắc chắn đại ca có biện pháp nhưng không nghĩ tới lại nhẹ nhàng như vậy.
" Đại ca, có phải em luyện không đúng?"
" Không sai, còn tốt hơn anh mong đợi", cổ tay Trâu Lượng cũng hơi tê mỏi, tên này quả thật cương mãnh, chiêu dán núi lở này rất thích hợp với hắn. Việc lựa chọn thời cơ chủ yếu dùng bản năng, cũng tốt, đối với Ernest mà nói sử dụng bản năng còn thực tế hơn nhiều so với để hắn động não.
"Buổi tập sáng nay hủy bỏ, nghỉ ngơi cho tốt, anh phải chế tạo lá chắn cho em rồi".
Ánh mắt Ernest sáng ngời, "Thú linh của em đủ rồi à?"
" Đủ rồi", thú linh của Ernest chỉ có tám điểm, nền tảng để rèn một tấm lá chắn là năm đến sáu điểm, nhưng một điêu khắc sư đồ trắng bình thường cần mười điểm vì trong quá trình rèn có hao tổn không xác định được. Nếu như điêu khắc sư đồng thau chế tạo đồ trắng có thể khống chế hao tổn trong hai điểm. Điêu khắc sư bạc trắng sẽ hao tổn càng nhỏ hơn, nhưng hiển nhiên trừ phi là gia tộc lớn, không thì nằm mơ cũng không mời được điêu khắc sư bạc trắng đến chế tạo đồ trắng.
Trâu Lượng nói đủ rồi, đương nhiên Ernest cho rằng đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.