Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 207: Mơ tưởng!




Trâu Lượng cảm thấy như cả người sắp bay lên đến nơi rồi, hắn nằm dang chân thở dốc nhìn trời, tiếp theo là sự giày vò như thế nào đây?
Lúc này trên tháp Thông Thiên ký hiệu thú linh ấn của Trâu Lượng chậm rãi lên cao, từ bên dưới khu E trực tiếp lên thẳng đỉnh khu E.
Bóng Ma siết nắm đấm, "Tên nhóc này đúng là được, vậy mà thành công rồi".
Phải biết coi như là chiến sĩ vàng tối cũng rất ít người có thành tích như vậy, 49 ngày, trong lòng tất cả mọi người đều có một một tia căng thẳng.
Nhóc con trong phòng thực luyện thật sự làm được rồi, nhưng cửa thực luyện đường vẫn chớp sáng chư cũ cho thấy thực luyện vẫn chưa kết thúc. Lúc này kể cả là chiến sĩ vàng tối cũng biết nên dừng lại rồi, bất kể khảo nghiệm tiếp theo như thế nào thì bây giờ chắc Trâu Lượng cũng không còn sức mà đi tiếp.
Hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Đây hầu như là câu hỏi trong đầu tất cả mọi người, đồng thời họ cũng hỏi chính mình, nếu là mình thì mình có tiếp tục hay không?
Ngay cả Augustus và Sô Câu cũng đã thấy hứng thú, tên này sẽ chọn thế nào?
Sẽ chọn kiểu gì?
Vừa thông qua một khảo nghiệm nếu như lập tức xông quan tiếp chắc chắn sẽ có thu hoạch rất lớn, nhưng đây là trong tình huống thành công còn nếu như thất bại sợ rằng công lao 49 ngày nay lại phải đổ xuống sông xuống biển, thậm chí có thể liên quan đến cả tính mạng.
Xông quan thất bại thì phải bị trừng phạt.
Trừng phạt chính là lấy mất năng lực, muốn đạt được càng nhiều thì phải sẵn sàng đánh mất càng nhiều.
Mặc dù là chiến sĩ vàng tối cũng phải suy nghĩ tử tế.
Có rất ít chuyện có thể hấp dẫn ánh mắt người mạnh ở cấp bậc này, do dự, suy xét?
Không có, thậm chí không có thời gian cho họ lo lắng quá lâu, cánh cửa thực luyện tiếp tục vận chuyển.
Augustus cười hì hì, "Các vị, thằng nhóc bên trong Augustus ta nhận rồi, nể mặt ta lần này Augustus ta sẽ nhớ ơn, còn nếu không nể mặt thì cũng đừng trách ta".
Hai cánh Augustus mở ra, một luồng khí màu vàng tối sắp chuyển sang tím nổ tung, khi Trâu Lượng đưa ra lựa chọn thì Augustus đã không cách nào kìm nén thiện cảm của mình đối với tên nhóc con chưa biết mặt trong phòng thực luyện.
Hai mắt Thiên Lang Sô Câu biến thành hình trăng non màu bạc tối, hai tay duỗi ra, vuốt sắc mọc lên, ngay cả áo giáp vàng tối móng vuốt của hắn cũng có thể cắt vỡ, "Augustus, trước hết dẹp sạch đám người kia đã rồi hai chúng ta phân định sống chết".
So với tộc thiên mị thì tộc Thiên Lang càng không kiêng nể ai bao giờ, hai người mạnh tuyệt thế này đều có ý định thu đồ đệ. Nếu như Trâu Lượng lựa chọn lùi lại thì mặc dù thiên phú cực tốt của hắn vẫn làm mọi người mơ ước nhưng chưa chắc hai người này sẽ bất chấp tất cả như thế.
Thiên Lang và Thiên Mị đều là chủng tộc nghịch thiên của đại lục Thần thú Almond, đặc điểm chính là loại khí phách ngang tàng, tà khí, ngông cuồng, ngạo khí này.
Trước mặt bố tất cả đều là rác hết.
Dư Triết lộ ra một nụ cười lạnh, "Augustus, Sô Câu, hai người các ngươi tuy mạnh nhưng cũng chưa chắc là đối thủ của chúng ta hợp lại".
Trong tay hắn xuất hiện một cây trường cung màu vàng tối, tên gọi: Hồn.
Thân thể khổng lồ của bỉ mông vàng chặn trước mặt Dư Triết còn Bóng Ma thì bay tới trên vai bỉ mông vàng.
Hai chiến sĩ vàng sáng ngăn cản cộng thêm một cung thủ vàng tối đáng sợ, cho dù là người nào thì cũng phải kiêng kỵ. Hai chiến sĩ vàng tối khác hiển nhiên cũng có chung ý nghĩ, mỗi người chiếm giữ một góc. Cho dù hai người này rất mạnh nhưng dù sao nơi này cũng có ba người mạnh cấp vàng tối cùng hơn hai mươi chiến sĩ vàng sáng, hai người cũng chưa chắc đã làm gì được.
Bầu không khí ngưng đọng đến ngạt thở, hơi thở khổng lồ lan rộng từ vị trí của mỗi người. Nếu như không phải vì tên bên trong kia thì nể mặt Augustus đương nhiên chính là một chuyện tốt. Gã Augustus này chính là tồn tại ở cấp bậc lão tổ tông của tộc Thiên Mị.
Chỉ tiếc kỳ tài khó gặp.
Một trận đại chiến kinh thiên động địa sắp diễn ra, hết sức căng thẳng, nếu là trong hiện thực sợ rằng có thể lật đổ một quốc gia. Đột nhiên một âm thanh vang lên giữa bầu không khí kì dị này, nhưng người nói lại không mang bất cứ sức mạnh nào trên người.
"Các vị, nếu mọi người đều có ý như nhau thì tại sao không để cho người trẻ tuổi này tự mình lựa chọn?"
Âm thanh tràn ngập tang thương, một lão già chống gậy xuất hiện, yếu ớt như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay mất.
"Hổ Tà, chẳng lẽ ngươi cũng phải chen chân vào hay sao?" Augustus nhíu mày, hiển nhiên hơi kiêng kỵ lão Hổ Tà này.
Trên người Hổ Tà quả thật không có sức mạnh gì, nhưng tại tầng thứ hai Thú linh giới không có ai xuất hiện sớm hơn hắn, bao gồm cả Augustus. Cũng không có ai biết nhiều hơn ông già này, tương tự như một nhân viên quản lý tầng thứ hai. Đến cấp bậc của Augustus cho dù không cảm thấy được sức mạnh của người này nhưng cũng không có cách ra tay.
Ông già được gọi là Hổ Tà cười cười, "Ta là một lão già đâu còn sức mạnh gì nữa. Có điều ta cần nhắc nhở các ngươi, các ngươi muốn cùng chết ta cũng không quan tâm, nếu vậy thì xếp hạng cũng phải giảm xuống một chút".
Mọi người nhìn nhau một chút, tính toán sức mạnh hai bên, quả thật như thế, lo lắng nhất là bọn họ trai cò tranh nhau, vạn nhất bị lão Hổ Tà này ngư ông đắc lợi thì chẳng phải là bi thảm sao.
"Ha ha, tốt, ta phải xem ai có thể hơn được Augustus ta nào".
"Augustus, tộc Thiên Mị vớ vẩn nhà ngươi chưa chắc người tuổi trẻ này đã thích", Sô Câu cười lạnh nói.
"Mẹ, tộc Thiên Mị vớ vẫn thì Thiên Lang không vớ vẩn chắc", Augustus châm chọc. Sau khi đã quyết định, hai người lập tức nội chiến. Hai lão đấu với nhau vài chục năm rồi đương nhiên không chịu buông tha bất cứ cơ hội nào để tấn công đối phương.
"Hơ, bố có chắt gái xinh đẹp", Sô Câu đắc ý nói, chắt gái hắn cũng đã tiến vào tầng thứ hai nhưng chỉ có tư chất cấp D. Loại trình độ này còn chưa thể khiến cho Sô Câu có ý nghĩ thu đồ đệ.
"Hừ, tộc Thiên Mị của ta tuyệt sắc giai nhân hàng mớ, bố dẫn hắn đi chọn".
Những người khác cũng dở khóc dở cười, ai cũng biết hai lão quái vật này có bối phận rất cao nhưng lúc này lại đấu võ mồm như hai đứa trẻ con.
Trâu Lượng quả thật tiếp tục đi tiếp, lý do?
Rất hài kịch, hắn không biết làm thế nào để dừng lại.
Trâu Lượng đang nằm, thân thể hắn biến mất trong nháy mắt, thế giới đã thay đổi, hắn đã trở lại...trái đất.
Nhìn khu vườn trường quen thuộc, nhìn những người bình thường, trang phục bình thường, tiếng la hét bình thường. Thượng Đế ơi! Hắn đã trở về.
Trâu Lượng tự véo mặt mình, là thật sự, vậy mà là thật sự, chẳng lẽ đây chính là kết thúc???
Hắn đã sống sót qua 49 ngày, và phần thưởng là hắn được trở lại thế giới của mình?
Hắn bật, hắn nhảy, hắn ngẩng mặt cười to, vậy mà hắn đã trở về, Trâu Lượng không nhịn được cúi xuống hôn mặt đất. Oh my God, là thật sự!
"Mẹ ơi, người này là người ngốc à?"
Một cô bé buộc tóc hai bím chỉ Trâu Lượng hỏi mẹ.
Người mẹ vội vàng ôm lấy con gái, "Người này là người điên, đi mau thôi con".
Trâu Lượng vừa khóc vừa cười, đây mẹ nó đến cùng là chuyện gì?
Mình trở về rồi.
"Lượng lì, mày cao số thật đấy, cả quán net đều nổ tung vậy mà vẫn còn sống".
Lượng lì?
Xưng hô quen thuộc biết bao, mấy người bạn cùng phòng ngủ đều cảm thấy hắn rất lầm lì nên đều gọi hắn là Lượng lì. Kỳ thực Trâu Lượng cảm thấy mình là một người rất vui vẻ, chính trực, thuần khiết mà.
Thời gian đã trở lại bình thường, hết thảy tại đại lục Thần thú đều đã trở thành một hồi tưởng thoáng qua. Suy cho cùng nơi này mới là nhà của mình, trận thi đấu chia tay game đã xong, Trâu Lượng bắt đầu công việc của mình. Một công việc rất tầm thường vô vị, sáng đi chiều về. Hắn cũng yêu mấy lần nhưng trong cái thế giới coi trọng vật chất này hắn vẫn không thể thoát khỏi bi kịch của vận mệnh, hắn vẫn là người độc thân. Thỉnh thoảng chơi game, đôi khi đi nhậu, tìm một đám bạn mèo mả gà đồng rượu chè phét lác. Thời gian cứ từ từ trôi qua như vậy.
Thân thể hắn dần dần bắt đầu già nua, lưng còng xuống, hắn vẫn cô độc, cô độc đến, cô độc đi.
Bảy mươi lăm tuổi, viện dưỡng lão, hắn nhìn trời chiều trong viện, hắn cô độc, hắn vẫn chỉ có một mình. Chiếc ghế nhẹ nhàng đông đưa, bên tai là bài hát quen thuộc.
"Đó là người tôi mong nhớ ngày đêm
Tôi biết bày tỏ tình cảm của mình thế nào đây
Không biết nàng có nhận lời tỏ tình của tôi không
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ nói với nàng câu đó
Có lẽ tôi sẽ lưu lạc chân trời
Có lẽ tôi đành phải xa nàng
Hoa nở hoa tàn rồi lại đến mùa xuân
Em ơi em đang ở nơi nào
Thời gian như nước chảy qua cầu
Tuổi trẻ đã trôi xa không bao giờ trở lại
Chỉ còn lại mình tôi
Cô đơn lạnh lẽo
Không còn bầu máu nóng năm xưa
...
Cuộc sống như một mũi dao điều khắc
Dần thay đổi hình dáng mỗi chúng ta
Đóa hoa chưa kịp nở nay đã sắp héo tàn
Cuộc đời tôi không có ước mơ
Tuổi trẻ đã trôi xa không bao giờ trở lại
Chỉ còn lại mình tôi
Không bạn bè
Không anh em Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Cô đơn lạnh lẽo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.