Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 168: Thành công một nửa




Những người bên ngoài nghe thấy bên trong phát ra tiếng rầm rầm đều nhỏ giọng bàn luận, không biết người trẻ tuổi này từ đâu đến, với cái tuổi này thì có thể làm được cái gì?
Nếu như không phải quả thật Arthur đã tạo ra không ít kỳ tích thì thật sự Subaru sẽ không để hắn tùy ý giày vò, cho dù chết người của gia tộc Subaru cũng không thể bị người khác làm nhục.
Chuyện đã đến tình trạng này thì chỉ có thể chờ đợi.
Chẳng bao lâu Trâu Lượng đã bưng bát đi ra, bên trên có nắp đậy, cho dù tất cả mọi người đều rất tò mò nhưng ai cũng không biết bên trong là cái gì.
Trâu Lượng cũng không nhảm nhí mà trực tiếp xông vào phòng, kéo cửa cái rầm, ngay cả Shaman Subaru cũng bị nhốt bên ngoài.
"Nini, anh mang đồ ăn đến cho em, ăn cái này rồi ngủ một giấc em sẽ khỏi bệnh".
"Nini không muốn ăn..."
Kỹ thuật của Trâu Lượng thật sự không ra gì, hơn nữa bã chè sao trứng làm sao ngon được.
"Nini ngoan, em ăn cái này thì anh sẽ kể chuyện cho em nghe được không? Hơn nữa chuyện này em chưa được nghe bao giờ!"
Đối phó phụ nữ, nhất là cô bé thì biện pháp duy nhất chính là dỗ.
Đây là lời của tình thánh trong ký túc xá.
Annie yếu ớt gật đầu, Trâu Lượng hắng giọng, chuyện hắn kể là chuyện kinh điển nhất, có lực sát thương nhất đối với trẻ con, chuyện cô bé lọ lem.
Quả nhiên Annie nghe say sưa, ánh mắt càng ngày càng sáng, Trâu Lượng cứ kể một đoạn lại bón cho nàng một miếng, rất nhanh một bát đầy đã ăn hết.
Mà lúc này đã sắp đến mười hai giờ đêm, phép màu sắp biến mất, Lọ Lem vội vàng rời khỏi bữa tiệc.
Trâu Lượng cũng ngừng lại, "Annie, bây giờ đi ngủ, phải trùm chăn ngủ, nếu như thấy nóng cũng phải chịu đựng một chút".
"Anh, em muốn nghe chuyện, sau đó vương tử sẽ đi tìm công chúa chứ?"
"Em phải nghe lời, ngủ một chút, sau khi tỉnh lại anh sẽ kể tiếp cho em nghe, hơn nữa còn kể cho em nghe một chuyện hay hơn nữa được không?"
Trâu Lượng lại thả mồi, Annie cũng thật sự quá mệt mỏi, thời gian này nàng vẫn ngơ ngẩn nửa mê nửa tỉnh, nếu như là loài người thì đã đi đời nhà ma từ lâu rồi. Nhưng thể chất của Thú tộc lại có thể cầm cự thật lâu, nhưng quá trình này quả thật càng tàn khốc, càng về sau càm trầm trọng.
Người bị chứng nhiệt độc về sau sẽ lơ mơ cái gì cũng không biết.
Annie đắp chăn kín đầu, nhưng chẳng bao lâu đã muốn chui ra, Trâu Lượng chặn góc chăn xuống nắm tay Annie, "Annie, cố chịu, ra mồ hôi mới tốt".
Có lẽ là bàn tay Trâu Lượng đã mang lại lòng tin cho Annie nên cô bé cũng không còn vùng vẫy nữa. Kỳ thực kể cả nàng vùng vẫy cũng không đẩy được Trâu Lượng ra, lúc này phải ra mồ hôi, không ra mồ hôi thì sẽ không có tác dụng.
Kỳ thực hắn cũng rất thấp thỏm, chiêu này có tác dụng với loài người nhưng không biết đối với Thú tộc thì thế nào. Thần thú, anh đến đây để cứu vớt Thú tộc, chú nhất định phải giúp anh!
Mơ mơ màng màng, Annie chìm dần vào giấc ngủ, lần này không phải ác mộng, trong mơ nàng hóa thành cô bé lọ lem, gặp được vương tử đẹp trai dũng cảm...
Những người bên ngoài sốt ruột như kiến bò chảo nóng, Arthur đóng cửa sổ kín mít, ngay cả một khe hở cũng không có, chẳng lẽ muốn làm chết ngạt cháu gái bảo bối của mình sao?
Subaru trong lòng sốt ruột nhưng lại không dám quấy rầy, cảm giác này quả thật khó chịu, thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trâu Lượng hết sức thận trọng hé chăn lên, chính mình cũng hơi mệt, vất vả một buổi tối, trong phòng lại nóng, hắn cũng gục đầu xuống giường chợp mắt một chút.
Vừa chợp mắt hắn đã thực sự ngủ quên mất.
Đột nhiên mũi hơi ngứa ngứa, Trâu Lượng đưa tay gạt gạt, có thứ gì đó đang chạm vào mũi hắn. Bỗng nhiên Trâu Lượng giật mình, hỏng rồi, tại sao mình lại ngủ quên được?
Đột nhiên hắn trợn mắt, phát hiện Annie đang dùng tóc ngoáy mũi hắn.
"Đại ca, anh ngủ nhìn thật đáng yêu", Annie cười nói, cô bé đã ngồi dậy.
"Đáng yêu... Từ này dùng trên người một Bear quả thật có chút kì dị.
"Nini, em cảm thấy khá hơn chút nào không?" Trâu Lượng sờ trán, vẫn hơi nóng.
"Đại ca, anh thật lợi hại, thứ em ăn là cái gì? Nini ra thật nhiều mồ hôi, em thấy tốt hơn một chút rồi, có điều cả người mệt mỏi, em, em muốn tắm rửa".
Trâu Lượng thở dài một hơi, Thượng Đế... à không đúng, địa bàn này là của Thần thú cai quản, chú thật nể mặt anh quá.
"Nini, bây giờ em còn không thể tắm rửa, phải đợi thân thể hoàn toàn khỏi hẳn mới được, nghe anh nằm xuống, anh kể chuyện cho em nghe..."
"Vâng, nhưng Nini đói bụng rồi, thật kỳ quái..."
Vừa nói xong bụng tiểu cô nương đã sôi lên ùng ục, Nini lập tức đỏ mặt, may là không phải đỏ vì sốt.
"Ha ha, tốt, em chờ chút, anh bảo người ta làm món ngon cho em ăn, sau đó chúng ta vừa ăn vừa kể chuyện".
"Vâng!"
Annie vừa nói vừa chống tay định ngồi dậy làm cho Trâu Lượng sợ đến mức vội vàng dắp chăn lại cho nàng.
"Nghe anh, trước khi hoàn toàn khỏe mạnh em không được hoạt động nhiều thì anh mới chơi với em, nếu không anh không chơi với em nữa!"
Trâu Lượng vừa dọa vừa dỗ.
Nini ra sức gật đầu, "Nini ngoan nhất, nghe lời nhất!"
Lúc Trâu Lượng mở cửa trước cửa đã có rất nhiều người, trả có cả lính gác, ánh mắt Subaru nhìn Trâu Lượng rất cay độc, đã hơn nửa ngày mà một chút động tĩnh cũng không có, quả thực thời gian như đã qua cả mười năm.
"Arthur, tình hình thế nào rồi?"
Subaru trầm giọng nói.
"Khụ khụ, thân thể Nini rất suy yếu..."
Lời còn chưa nói xong Subaru đã nổi giận đùng đùng:
"Bắt cho ta!"
Thomas vội vàng ngăn trở, "Giáo thụ, để Arthur nói hết đã!" Truyện được copy tại Truyện FULL
Thời khắc mấu chốt Thomas cũng không thể đứng nhìn, khẩu khí cũng tương đối cứng rắn.
"Thomas, ngươi muốn ngăn cản ta sao?" Đại nhân Shaman khẩu khí bất thiện.
"Đại nhân Shaman, bất kể kết quả như thế nào thì dù sao cũng phải nghe Arthur nói xong đã, có chuyện gì ta cùng hắn chịu trách nhiệm".
Thomas cũng giận rồi, xưng hô cũng dùng chức vị, cùng lắm không làm Hồng y đại chủ tế nữa, coi như là Shaman muốn xử lí một Đại chủ tế cũng phải tốn chút công phu.
"Tốt, tốt, ngươi nói!"
Trâu Lượng bất đắc dĩ nhún vai:
"Đại nhân Shaman, ta hiểu tâm tình của ngài, có điều giống như sư phụ nói, dù sao ngài cũng phải để ta nói cho hết lời đúng không, thân thể tiểu thư Annie rất suy yếu, cô ấy đói rồi, phải ăn..."
"... Đói rồi?"
Vẻ mặt Subaru ngỡ ngàng, từ khi bị ốm mỗi ngày Annie chỉ có thể ăn một chút cháo, thứ gì cũng không ăn nổi, mà bây giờ cháu gái bảo bối của mình lại kêu đói.
Nể tình Subaru lo lắng cho cháu gái nên Trâu Lượng cũng không tính toán với ông già này nữa:
"Bệnh tình của cô ấy đã chuyển biến rất tốt, trong tình hình bình thường thì dăm ba ngày sẽ triệt để bình phục. Bây giờ chuẩn bị chút đồ ăn cho cô ấy, phải nóng, mặt khác, thời gian này không cho ai đi vào quấy rầy, nếu không có chuyện gì ta cũng mặc kệ!"
Subaru cũng không dễ đối phó như vậy, hắn đi vào phòng, "Nini, cháu muốn ăn cái gì?"
Trong phòng không có phản ứng, ý niệm đầu tiên của mọi người chính là nghĩ tới tình huống xấu nhất, bầu không khí trở nên vô cùng ngưng trọng, ánh mắt đám cảnh vệ cũng trở nên rét lạnh.
Vài giây sau sắc mặt Subaru trở nên tối om, hắn xoay người, thằng ranh Bear này dám lừa hắn!
Đúng lúc này trong phòng truyền đến âm thanh của Annie:
"Ai da, cái gì cũng muốn ăn, người ta chết đói rồi, ăn gì cũng được".
Cơn giận của đại nhân Shaman biến mất trong nháy mắt, lập tức mỉm cười, "Tốt, tốt, ông nội lập tức chuẩn bị cho cháu..."
Mấy ngày nay Annie đã rất yếu, đột nhiên thấy cô bé hoạt bát như vậy Subaru lập tức vui mừng hết cỡ.
Hắn nhìn mọi người chằm chằm, "Còn ngẩn ở đó làm gì, còn không đi chuẩn bị!"
Một đám người hầu lập tức chạy tan tác, trong ánh mắt Subaru nhìn Trâu Lượng tràn ngập sự nhiệt tình còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
"Arthur, chỉ cần Nini bình phục ta sẽ bồi tội cho hai thầy trò các ngươi".
Thân là thủ trưởng, một trong ba người có quyền lực lớn nhất tỉnh Thần Diệu, tầng lớp bề trên trong cả đế quốc, từ bồi tội này tuyệt đối có đủ trọng lượng.
Thomas vội vàng khom người, "Đại nhân Shaman, cũng là ngài quan tâm nên mất bình tĩnh thôi".
"Thomas, đừng trách ta, ta chỉ có một cháu gái bảo bối này, huyết mạch duy nhất của gia tộc chúng ta, nếu nó có gì không hay xảy ra thì ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông".
Subaru một tay kéo Thomas một tay kéo Arthur vô cùng nhiệt tình, Thomas cũng không cảm thấy thế nào, dù sao Thú tộc chính là như vậy, Subaru chịu để họ thử xem đã là cho họ cơ hội rồi.
Có điều không nghĩ tới Arthur còn có bản lãnh này.
Chẳng bao lâu một bàn mỹ thực đã chuẩn bị xong, Trâu Lượng chọn mấy thứ rồi gọi Lộ Dao cùng đi vào phòng.
"Nini, dậy ăn cơm, đây là chị Lộ Dao..."
"Chị gái, chị là bạn gái của đại ca à?" Annie hỏi.
Lộ Dao có chút trở tay không kịp, nàng vội vàng khoát tay:
"Không phải, không phải, chị là đệ tử của anh ấy".
"A, đại ca thật là lợi hại, đã có thể thu đồ đệ rồi!" Thấy Lộ Dao không phải bạn gái của Trâu Lượng bé con trở nên rất vui vẻ.
"Đại ca còn nhiều chỗ lợi hại lắm, sau này từ từ nói cho em nghe, nào, ăn cơm đi, chúng ta tiếp tục kể chuyện!"
Có Lộ Dao ở đây chăm sóc Trâu bạn học cũng ăn lấy ăn để, người là sắt, cơm là thép, không ăn thì lấy đâu ra sức, bà nội Bear, đầu bếp nhà Shaman đúng là hàng xịn, mùi vị ngon hơn ở Thần miếu không biết bao nhiêu lần.
Có người tranh ăn Annie cũng cố ăn thật nhiều, bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, ăn uống no đủ, tâm tình thoải mái thân thể mới khôi phục nhanh được.
Khi mở cửa cũng phải cẩn thận, lúc này tuyệt đối không thể để gió vào, vạn nhất có chuyện gì thì có thể thân thể trẻ con sẽ không chịu nổi.
Đối với Arthur Lộ Dao đã bội phục đến nước quỳ rạp xuống đất, không nghĩ tới hắn thật sự có biện pháp trị liệu chứng nhiệt độc, quả thực chính là kỳ tích.
Sau khi Annie ăn xong liền lẳng lặng nằm nghe chuyện, hai mí mắt dần díp lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ rồi.
Buổi tối hôm đó Trâu Lượng cũng không dám xem thường, quả thật Thần thú lại muốn khảo nghiệm khả năng chịu đựng của hắn một chút, đến đêm Annie lại sốt. Trâu Lượng vội vàng dặn Lộ Dao đi lấy nước, đồng thời còn mang đến một chai rượu trắng.
Trâu Lượng không ngủ, Subaru cũng làm sao ngủ được, tính mạng của Annie quan hệ đến rất nhiều người, vừa thấy có động tĩnh lập tức mọi người toàn bộ đợi lệnh.
Đối với việc Trâu Lượng đòi nước và khăn mặt thì mọi người còn chấp nhận được, nhưng lúc này mà còn muốn uống rượu, thật sự là...
Có điều may là Trâu Lượng đã dặn dò nàng, nhìn sắc mặt bất thiện của Shaman Lộ Dao cố lấy dũng khí nói với hắn đây là bí phương của tế ti Arthur, không phải dùng để uống.
Subaru thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút tự trách mình, bệnh của bé con Nini này đã làm hắn quá mệt, sự vụ của Thần miếu hầu như đã hoàn toàn bỏ bê, nói gì đến tâm tình của thầy trò Thomas nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.