Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 13: Hành trình




Một số tư liệu quý giá hơn đều để ở tầng hai, nhưng thân phận của Arthur không thể đi lên, dùng mông để nghĩ cũng biết bên trên có người trông coi, dù Arthur chưa bao giờ thấy có người đi xuống. Gần đây thỉnh thoảng Arthur cũng quan sát, phải tìm cơ hội lên xem xem, nếu không có khi ngạt nước tiểu mà chết mất.
"Arthur!"
"Ha ha, bạn học Avril".
Có thể nghe được sự xa cách trong giọng nói của Arthur, Avril thành khẩn nói: "Chuyện hôm qua là tớ không đúng, thật tình xin lỗi bạn!"
Thú linh ấn của tộc Rabbit là hình bán nguyệt, lúc này cũng lập lòe sáng lên, Trâu Lượng có thể cảm nhận được sự thành khẩn của đối phương, thầm than mình có chút lòng dạ hẹp hòi, cho dù trong cái thế giới kia của mình cũng có phân chia giai cấp, huống chi là đế quốc Mạnh Gia cấp bậc rõ ràng.
"Bạn làm thế là tốt lắm rồi, là tôi hẹp hòi rồi, ha ha", Trâu Lượng cười nói.
"Vậy chúng ta có phải là bạn không?" Avril hỏi.
"Đương nhiên, nếu không phải là bạn thì hôm qua tôi đã không đi, biết một người bạn nuôi ăn nuôi uống như bạn quả là chuyện vô số người hâm mộ".
Nói chuyện với Avril rất thoải mái, có lẽ do ngữ khí của đối phương rất bình đẳng, Trâu Lượng bất giác cảm thấy giống như đã trở lại thế giới của mình, thỉnh thoảng cũng không nhịn được trêu chọc một chút.
"Bạn cứ thích nói đùa, chân nhân không lộ tướng, không ép bạn một chút, bạn sẽ không chịu thể hiện mình, chẳng bao lâu là bài từ này phải danh chấn đế đô rồi". Avril cầm sách ngồi xuống bên người Arthur.
"Ha ha, giải trí mà thôi, sức mạnh mới là đạo lý cứng".
"Tài hoa cũng là một bộ phận của sức mạnh mà, bài từ này tên gì?"
"Thủy điệu ca đầu". Trâu Lượng thốt ra không hề nghĩ ngợi.
"Tên rất lạ". Ánh mắt Avril lấp lánh ánh sáng, lần này lộ tẩy rồi nhé, trừ tác giả còn có thể có ai nói thuận miệng như vậy chứ, hơn nữa tiêu đề này còn chưa từng nghe nói đến trong toàn đế quốc, nếu như có thể xem thấy trong sách thì có mà sớm đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi, đâu còn chờ hắn đọc.
"Cũng tạm được". Trâu Lượng hơi toát mồ hôi, cảm thấy nói chuyện với bé con này quả thật nguy hiểm, vừa nói mấy câu liền dễ dàng lỡ miệng, tốt nhất lần sau cứ xem như mình là gấu Bear ngốc chính hiệu.
"Này, đây là sổ tay cơ bản về điêu khắc sư linh hồn bạn cần, chỉ giới thiệu khái quát, nội dung tỉ mỉ cũng chỉ có thể xem thấy trong Công hội điêu khắc sư linh hồn hoặc trong thần miếu thôi".
"A, thần miếu cũng có sao?" Trâu Lượng hơi tò mò.
Avril sửng sốt, đây cũng xem như câu hỏi sao, đôi khi người này thông minh làm mọi người kinh ngạc, nhưng đôi khi lại hơi ngu ngốc một cách đáng yêu.
"Đương nhiên, tế ti vốn phụ trách tế tự, chiến tranh, điêu khắc linh hồn, chỉ có điều trình độ của thần miếu tương đối kém, hình thức điêu khắc cũng không theo kịp thời đại, thông thường mọi người vẫn muốn tìm đến Công hội điêu khắc sư".
Trâu Lượng gật đầu, đại khái đây chính là chuyên nghiệp, mặc dù thế lực của thần miếu khổng lồ nhưng đã làm thì phải chuyên nghiệp, đại khái ngay từ đầu thần miếu cũng không nghĩ tới sẽ có cục diện Công hội điêu khắc sư linh hồn một nhà độc đại như hôm nay, còn các công hội nghề nghiệp như Công hội cung thủ gì gì đó, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
"Bạn đọc sách vì chuyện thú biến à? Điêu khắc sư linh hồn phải căn cứ vào linh tính, không phải cứ cố gắng là được, tớ tương đối quen một điêu khắc sư linh hồn, đến xuân tế tớ có thể hỗ trợ".
Avril nói, nàng rất tò mò đối với người này, rất muốn trợ giúp đối phương, chuyện này quả thực chính là chiếc bánh trên trời rơi xuống, nếu là người khác sợ rằng phải sướng điên rồi, huống chi còn là tiểu thư Avril mỹ danh lan khắp thành Jerusamer.
Trâu Lượng cười lắc đầu: "Không sao, tôi và Ernest có biện pháp rồi, nếu như không được mới làm phiền bạn sau".
Hắn cũng không tiện từ chối trực tiếp, có thể cảm thấy đối phương có ý tốt, thật sự là sự giúp đỡ giữa những người bạn. Loại trao đổi này không mang bất cứ dối trá nào, rất thoải mái, một cảm giác giống nhau tràn ngập trong lòng hai người, vì đối phương đều biết tấm lòng người còn lại, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Trên thế giới của Trâu Lượng, tìm bạn tri tâm cũng rất khó, huống chi đây là đế quốc Mạnh Gia. Avril rất thích nói chuyện tán gẫu cùng Arthur, không chỉ do đối phương có điểm đặc biệt, càng quan trọng là do xu hướng tự nhiên, đối phương luôn có thể rất rõ ràng điều mình muốn biểu đạt, loại tinh tế này sợ rằng ngay cả Fox đều không bằng, nói gì đến một người tộc Bear?
Bây giờ Avril đã không muốn nghiên cứu cái này nữa, ngay cả mê hoặc như mời điêu khắc sư linh hồn cũng có thể nhẹ nhàng chối từ, người như vậy mới đáng làm bạn!
Hai người đều chăm chú làm chuyện của mình, Avril đến thư viện không chỉ để tán gẫu cùng Arthur, nàng phải chuẩn bị rất nhiều thứ, đương nhiên không phải những thứ đơn giản như để chuẩn bị cho cuộc thi.
Trở lại ký túc xá, hôm nay Ernest lại về rất sớm, trên mặt cũng sưng vù, bầm tím, nhưng người anh em này vẫn không khép miệng. Trâu Lượng cũng phải lắc đầu, loại tính cách như Ernest này, cuộc sống cũng không có nhiều phiền muộn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Hôm nay huấn luyện như thế nào?"
"Vẫn thế, có điều lúc họ đánh em, em lại không đau".
"Không được chỉ chịu đòn thế, phải hỏi một chút vì sao họ lại đánh trúng được người em, em phải đối phó thế nào". Trâu Lượng tận tình khuyên bảo.
"... Vì sao họ có thể đánh trúng em?"
Oạch!
Trâu Lượng phục triệt để rồi, gã này đúng là ngu ngốc đến đáng yêu.
Đại khái cũng cảm thấy không đúng lắm, Ernest gãi đầu, "Đại ca, em tương đối ngốc, anh không được ghét bỏ em".
Nhất thời, một dòng máu nóng xông lên, "Mẹ, một đời là anh em, lần sau không cho phép nói nhảm nhí như thế này, anh có một miếng ăn tuyệt đối sẽ không để cho em đói!"
Là người thì ai cũng có ưu điểm và khuyết điểm, Trâu Lượng phải nghĩ cách, đầu óc Ernest không quá linh hoạt, thuộc về loại hình linh trí chưa mở, hết sức đôn hậu, nhìn cũng biết muốn dạy hắn kỹ xảo tấn công gì gì đó chỉ sợ là không hiệu quả, phải phù hợp từng người mới được.
Ai cũng có ưu điểm, Ernest cũng có, dùng sở trường tránh sở đoản mới là vương đạo, nhìn gương mặt có chút đáng thương của Ernest, Trâu Lượng cũng thấy đau đầu.
Nếu như nói thành thật là ưu điểm thì đây lại là một ưu điểm chả có tác dụng lông gì trong chiến đấu.
Trước hết Trâu Lượng cũng chỉ có thể sử dụng tri thức của mình giúp Ernest đặt nền tảng, chuyện này không vội được, thần công tuyệt thế cũng không phải luyện một lần là xong.
Trời sinh ra ta tất hữu dụng, chắc chắn sẽ tìm được phương thức chiến đấu thích hợp với hắn.
Ernest là loại người nằm xuống là ngủ, nhưng Trâu Lượng không ngủ được, hắn phải nhanh chóng đề cao sức mạnh, đứng cao mới nhìn được xa, nhìn quả cầu pha lê cách đó không xa, Trâu Lượng cũng có chút thấp thỏm.
Thú linh giới quả là một sân giác đấu, tràn ngập mê hoặc và nguy hiểm, nhưng quả thật cũng là một con đường quan trọng để nghiệm chứng tài nghệ và đề cao sức mạnh, cá lớn nuốt cá bé, người có thể thể hiện mình mới có thể trở thành người mạnh thật sự, trốn tránh thử thách hiển nhiên không giải quyết được vấn đề gì.
Gần đây hắn đã khống chế thân thể không tệ, nhưng thú linh lực tăng trưởng tương đối chậm. Thân thể Arthur thuộc về dạng sinh ra đã yếu ớt, nói thẳng là không quá thích hợp chiến đấu, thú linh cũng yếu một chút so với người bình thường, muốn thay đổi tình hình này, chỉ dựa vào huấn luyện hằng ngày khẳng định đúng không đủ, phải đến thú linh giới khiêu chiến.
Lần trước hoàn toàn là ngẫu nhiên, lần này phải là một chiến đường đường chính chính.
Nghĩ đến liền phải làm được, Trâu Lượng rất rõ ràng, một bước này kiểu gì cũng phải bước ra.
Đàn ông, lúc nên sảng khoái liền phải sảng khoái, Trâu Lượng đặt tay lên quả cầu pha lê, Thú linh ấn Bear trên trán tỏa ra ánh sáng mơ hồ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.