Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 108: Ra tay




Trâu Lượng trốn học đi tới Công hội nhà mạo hiểm Jerusamer. Hắn vẫn rất có nguyên tắc, trong thần miếu mặc đồ tế ti, trong học viện mặc trang phục dược sư, như vậy sẽ không bị người khác chú ý, đồng thời còn có thể giảm bớt phiền phức.
Công hội nhà mạo hiểm không nghiêm cẩn như các nghề nghiệp khác mà tương đối mở rộng, náo nhiệt như cái chợ, tam giáo cửu lưu người nào cũng có. Đương nhiên cấp bậc của Công hội nhà mạo hiểm thấp hơn một ít so với những Công hội nghề nghiệp. Nhưng Trâu Lượng cảm thấy Công hội nghề nghiệp giống như cơ quan quyền lực hay cơ quan xác nhận nghề nghiệp còn về tính thực dụng thì không có cách so với Công hội nhà mạo hiểm. Text được lấy tại Truyện FULL
Đi tới trước quầy hàng tại khu thương mại, một lão Fox đẩy đẩy kính lão ngẩng đầu lên nói, "Dược sư trẻ cần thứ gì vậy? Nơi này có các loại dược phẩm giá cả ưu đãi".
" Chào ngài, tôi không mua thảo dược, tôi muốn hỏi giá thú linh một chút, có loại thú linh nào tốt không?"
Fox mỉm cười, "Hiện nay chúng ta có ba loại, nếu tốt thì ít nhất cũng phải là trung phẩm, căn cứ thời gian, phẩm chất, thuộc tính của thú linh mà giá cả cũng khác, nhưng ít nhất cũng phải một đồng tiền vàng".
"Vậy lấy trung phẩm cho tôi xem một chút", thượng phẩm thì Trâu Lượng cũng không cần hỏi. Bán hắn đi cũng mua không nổi, nhưng giá cả trong vòng mười đồng tiền vàng thì hắn vẫn chịu được, Thomas không phải người keo kiệt.
"Mời qua bên này", lão Fox rất nhiệt tình, đại khái cũng vì cậu Bear trẻ tuổi này rất lễ phép.
Đi tới quầy bên trái, phía trên đặt hàng loạt bình tụ linh, phía dưới mỗi cái bình đều có giới thiệu tỉ mỉ, giá cả từ một đồng tiền vàng đến một trăm đồng. Trâu Lượng tính toán một chút, ít nhất phải năm bình mới miễn cưỡng đủ.
"Tránh ra, tránh ra, đừng cản đường thiếu gia nhà chúng ta!"
"Mọi người đều cút hết!"
"Biến, không có mắt à!"
Một nhóm người ầm ầm xông vào, những người chung quanh vội vàng tránh ra, cũng không ngạc nhiên lắm, có người còn kiêu ngạo hơn thế nữa.
"Xin mời thiếu gia!"
Mấy người hầu cung kính mời một người trẻ tuổi vào. Trâu Lượng vừa thấy đã vui rồi, không phải oan gia không gặp nhau, vậy mà lại gặp Randolf. Gã này sinh ra đã có gương mặt gọi đòn.
Randolf hừ một cái kiêu căng gật đầu, một người phục vụ của Công hội nhà mạo hiểm vội vàng tới hầu hạ, loại quý tộc này mà hầu hạ không tốt thì sẽ đại náo công hội.
"Thiếu gia Randolf, ngài có nhu cầu gì cứ việc dặn dò".
"Nơi này các ngươi còn có bao nhiêu thú linh trung phẩm, thiếu gia ta mua tất".
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!"
Fox bên cạnh nghe vậy có chút xấu hổ, "Người tuổi trẻ, ngại quá, hai ngày sau cậu quay lại nhé".
Trâu Lượng vẫn không để ý tiếp tục xem mấy chiếc bình, "Vì sao? Chẳng lẽ làm ăn mà ngay cả thứ tự trước sau cũng không có hay sao?"
Gần đây tâm tình Randolf rất khó chịu, hắn bị đánh lại còn bị bố mắng. Có điều may mà đã đến lúc chế tạo trang bị đồ trắng mới nên tâm tình hơi thoải mái một chút. Thiếu gia Randolf cần chế tạo trang bị, điêu khắc sư muốn luyện tập một chút, tự nhiên cần bao nhiêu thú linh có bấy nhiêu, chỉ cần số liệu có thể hoàn mỹ là được.
Mà lúc này lại có thằng không có mắt dám cản trở hắn!
"Thứ tự trước sau, lời của bố chính là thứ tự trước sau, mày, chính mày đấy, nhóc con dược sư, lăn ra đây cho bố!"
"Mẹ kiếp, thiếu gia gọi mày đấy, chính mày đấy!"
Mấy người hầu lập tức hùng hổ xông lên, mấy người của Công hội nhà mạo hiểm muốn đi can ngăn đều bị gạt sang một bên.
Trâu Lượng hứng thú quay đầu lại thưởng thức vẻ mặt trợn mắt há mồm của Randolf, "Đại thiếu gia Randolf, làm sao, lần trước bị đánh còn chưa đủ đúng không??"
Mặt Randolf lúc đỏ lúc trắng, trong miệng lầm bầm, nhưng trước mắt bao người làm sao có thể lui lại?
Hắn đâu biết là Arthur, lập tức nhìn quanh một vòng không thấy Ernest nên trong lòng bình tĩnh lại, "Arthur, bản thiếu gia đại nhân đại lượng không tính toán với ngươi, đừng có quá đáng, đừng tưởng rằng bản thiếu gia sợ ngươi!"
Trâu Lượng đặt bình tụ linh xuống mỉm cười, "Nhớ lời tao nói không? Đừng làm cho tao gặp lại, gặp một lần đánh một lần."
Sắc mặt Randolf trầm xuống rồi cười dữ tợn, "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hôm nay ta phải xem ai đánh ai, lên cho ta!"
Randolf chưa từng chịu thiệt, mọi lần chỉ có hắn bắt nạt người, những lời bố hắn dạy bảo lúc này đã quên sạch, một tế ti kiến tập cáo mượn oai hùm tính ra là cái lông gì.
Người hầu vừa nghe lập tức phấn chấn tinh thần xông lên, một dược sư mà còn không xử lý được thì nói chuyện gì.
Rầm rầm...
Trong nháy mắt thủ hạ của Randolf đều ngã xuống đất, Trâu Lượng dùng đòn bẻ khớp xương, động tác không hùng hổ nhưng lực sát thương kinh người.
Xử lý xong thủ hạ Trâu Lượng hướng phía Randolf đi tới, "Nói với mày rồi, đừng chọc tao!"
"Mày đừng tới đây, nếu không tao không khách khí đâu!" Randolf cầm trường cung ngắm chuẩn Arthur.
"Mày muốn không khách khí thế nào?"
Randolf cắn răng, một mũi tên bắn ra ngoài, không làm thì thôi, đã làm thì làm triệt để. Giết chết Arthur thì thần miếu cũng sẽ không trở mặt với Công hội cung thủ chỉ vì một tế ti kiến tập.
Bóng người chợt lóe, mũi tên cắm lên trên cây cột, một đòn Dán núi lở của Trâu Lượng phóng tới, đối với người khác thì đòn này nhìn có vẻ không mạnh nhưng thực ra Trâu bạn học đã dùng đến ám kình.
Ầm...
Cả người Randolf từ cổng Công hội nhà mạo hiểm bay ra ngoài như diều đứt dây rồi ngã trên mặt đất.
Trước khi ngất còn buồn bực, vì sao hai anh em tên này đều dùng cùng một chiêu...
Con trai hội trưởng Công hội cung thủ bị đánh, lần này náo nhiệt rồi, hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm Jerusamer lập tức chạy ra nhưng đã không kịp ngăn cản. Hắn nhận ra Arthur, cũng biết chuyện giữa Arthur và Randolf, đây là thần tiên đánh nhau, bọn họ không thể nhúng tay.
Địa vị của Công hội nhà mạo hiểm rất thấp, chẳng những không thể so với công hội nghề nghiệp mà ngay cả quý tộc cũng không bằng. Cho nên khi có mâu thuẫn cỡ lớn thì kể cả hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm cũng không làm nên trò trống gì.
Trong thế giới thú tộc chỉ có tiền là không đủ, phải có chức vị quang vinh hoặc là quý tộc mới được, huyết thống là quan trọng nhất.
Trước kia Công hội nhà mạo hiểm chỉ có thể xem như công hội làm chuyện vặt, mấy năm nay mới phát triển hơn một chút, nhưng vẫn không thể đi lên xã hội thượng lưu.
Có điều Trâu Lượng quả thật rất tôn trọng Công hội nhà mạo hiểm bởi vì hắn biết với thể chế này sớm muộn gì Công hội nhà mạo hiểm cũng sẽ lớn mạnh. Thậm chí thay thế hoặc thôn tính những công hội nghề nghiệp đó, tình báo và năng lực mới là vương đạo.
"Tế ti Arthur, ngài ghé thăm mà sao không nói một tiếng".
"Hội trưởng Rano, tôi gây phiền phức cho ngài rồi, tôi muốn mua mấy bình thú linh".
"Ha ha, mời vào trong", Rano cũng mặc kệ Randolf, chỉ cần rõ đối thủ là ai thì chuyện này cũng không đổ lên đầu Công hội nhà mạo hiểm được.
Đối với người thắng tự nhiên Rano phải chiêu đãi tử tế.
Đi vào phòng trong quả nhiên xa hoa hơn bên ngoài nhiều, có điều Trâu bạn học ngượng ngùng, cho dù đi vào cũng mua không nổi.
"Khụ khụ, hội trưởng Rano, tôi chỉ muốn mua vài bình trung phẩm, ngài cũng biết thần miếu không giàu có gì", Trâu Lượng khó xử nói.
"Ha ha, tế ti Arthur, chẳng lẽ ngài quên rồi sao, ngài là nhà mạo hiểm năm sao", Rano cười nói.
"A, ngài không nói suýt nữa tôi quên mất, có điều cho dù giảm giá cũng mua không nổi, tôi chỉ là một tế ti nghèo".
Trâu Lượng bất đắc dĩ nhún vai, mà trên thực tế hắn thật sự cần một chút thú linh tốt, đối với thiết kế phức tạp thì thú linh càng cao cấp càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.