Huấn Tình

Chương 6:




Phó Tây Giang thấy hắn vẫn mạnh miệng không chịu nói thật, càng tức giận, không bận tâm đ*o lực ngày càng gia tăng.
“Ách a…” roi trúng ngay vết roi cũ, Phó Giác Lãng đau theo bản năng đưa tay ra ngăn cản.
-“Ngươi dám!” Phó Tây Giang quát một tiếng: “Bỏ tay ra!”
Phó Giác Lãng sớm chịu không nổi, làm sao có thể nghe theo, co rúm người muốn chạy trốn. Phó Tây Giang nhìn không quen bộ dáng này càng nổi giận nói: “Ngươi thử nhìn lại bản thân ngươi xem, hành vi phóng đãng, cam chịu, không chí cầu tiến, co rúm đáng xấu hổ, không có đến nửa phần dáng dấp con cháu của Phó gia ta!”.
Phó Giác Lãng trong lòng vốn là ủy khuất, giờ phút này lại bị phụ thân nghiêm khắc trách phạt càng không phục nói: “Tôi từ trước đến giờ đều như  vậy hành vi phóng đãng, yếu đuối, bất tài, trước kia người đối với tôi đều không không quản, hiện tại lại lấy cớ gì mà đánh tôi? Tôi vốn là  đứa con vô dụng bất tài, ăn chơi trác táng, dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, cả phụ thân đây chẳng phải cũng cho là như thế sao!”.
Lời vừa nói ra, Phó Giác Lãng đã cảm thấy hối hận bởi lẽ sắc mặt phụ thân ngay lúc này làm hắn thật sự khiếp sợ.
“Vút ”
Roi mang theo tức giận cùng thất vọng hỗn loạn mà trút xuống, Phó Giác Lãng theo bản năng liền chạy trốn.
“Vút ”
Một roi trúng ngay vào cánh tay, cắt đứt tay áo
Cánh tay ít thịt làm sao chịu nỗi một roi dữ tợn, Phó Giác Lãng ôm lấy cánh tay. Cánh tay đau đớn càng làm cho phó giác lãng chính là hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của phụ thân: “Đem tay áo kéo lên đi.”
Phó Giác Lãng sắc mặt trắng bệch, mang ý dò xét nhìn phụ thân. Phụ tử hai người đối diện nhau, trong nháy mắt Phó Giác Lãng gần như đã hiểu được phụ thân đang nghĩ gì, chột dạ cúi đầu.
Phó Tây Giang  tức nhiên không  dễ dàng bỏ qua cho hắn: “Chột dạ cái gì, ngẩng đầu lên nhìn ta!”
Phó Giác Lãng cố gắng trấn định ngẩng đầu lên, hai tai đỏ bừng, trên mặt còn lộ vệt nước mắt, quần áo xốc xếch, không có đến  nửa phần bô dáng khí phách ngang tang của Đông Bắc tiểu Thái tử xưa kia. Phó Tây Giang nhìn bộ dáng chật vật của đứa con, trầm mặc một lúc lâu lại nhìn thẳng đến Phó Giác Lãng nói một câu cực kì bình thản: “Phụ thân luôn mong chờ ngươi chính miệng nói thật cho ta biết, bất quá xem ra ta thật phải thất vọng “.
Phó Giác Lãng chấn động, sắc mặt thật khó coi, nắm chặt cánh tay,  ngón tay không ngừng run rẩy đứng lên.
-“Hôm nay ta hẳn là cao hứng” Phó Tây Giang thâm ý nhìn Phó Giác Lãng: “Ta nuôi dưỡng ra một đứa con thật thông minh, nếu không phải có mật báo, phụ thân thiếu chút nữa đã bị ngươi dễ dàng lừa dối ”
-“Hừ, Phúc Thọ cao. Phúc Thọ cao vẫn chưa hợp ý ngươi. Phụ thân đây vẫn chưa thấy qua thú vui mới mẻ của ngươi, không bằng ngươi hãy lấy ra cho phụ thân được mở mang tầm mắt.
Phó Giác Lãng tự nhiên hiểu được ý tứ của phụ thân, hắn vốn là thẹn trong lòng lại bị phụ thân nói mấy câu đó càng  xấu hổ vô cùng, sau một lúc lâu mới nói: “Phụ thân…Giác Lãng biết sai rồi…”
-“Thôi, ngươi không cần nói nữa” Phó Tây Giang đã thật nản lòng thoái chí: “Lại nhận sai, ngươi cũng không phải thật tâm, không cần diễn trò cho ta xem”.
Phó Giác Lãng có chút mờ mịt, phụ thân đối hắn hoặc cưng chiều hoặc nghiêm khắc, làm mất đi không nói ra như vậy thất vọng trong lời nói.
“Phụ thân…” Phó Giác Lãng muốn mở miệng giải thích nhưng lời nói tới miệng mới phát hiện ra bất luận là lí do gì cũng vô phương cứu giãn.
Ngón tay đang siết chặt cánh tay lại dần dần buông ra, Phó Giác Lãng giống như hạ quyết tâm thật lớn, chậm rãi đem tay áo kéo lên. Bên trong khuỷu tay nổi rõ ràng chi chít lỗ kim, nhìn thật ghê người. Phó Tây Giang mặc dù sớm đã có  nghe nói qua nhưng tận mắt nhìn thấy càng không kìm được lửa giận trong lòng.
Phó Giác Lãng chột dạ liếc mắt nhìn phụ thân nói: “Con không dám lại giấu diếm phụ thân, lúc trước có người đem tặng thứ này cho con nói là so với Phúc Thọ cao càng làm cho người ăn không biết ngon đúng là nhân gian cực phẩm, là con nhất thời hồ đồ… Sau này mới biết thứ này nếu dùng quá liều có thể gây chết người, lúc muốn cai nó mới phát hiện còn khó hơn lên trời…”
“Ngươi cũng biết thân thể này là do cha mẹ sinh ra” Phó Tây Giang gầm lên giống như sấm sét. Phó Giác Lãng run rẩy, rưng rưng nức nở nói: “Giác Lãng biết sai lầm rồi, xin phụ thân khoan thứ…”
– “Khoan thứ!” Phó Tây Giang giận dữ phản cười: “Phụ thân chính là luôn luôn khoan thứ ngươi nhưng rốt cuộc lại thành ra nuông chiều ngươi đến mức vô pháp vô thiên, ngay đến cả cái thứ độc hại xấu xa này ngươi cũng dám dùng! Ngươi đã xem cánh tay này là dư thừa, phụ thân sẽ  thay ngươi phế đi nó!”
Nói xong, một roi như cuồng phong gào thét đánh ngay cánh tay, nếu nói là Phó Tây Giang lúc trước đều là chịu đựng tức giận mà còn khống chế được lực đạo, hiện tại là giận tím mặt, thẳng tay trách đánh. Phó Giác Lãng đau đớn kịch liệt lại đem cánh tay giấu đi.
-“Còn dám trốn!” Phó Tây Giang tức giận, roi liền đuổi đánh, trúng  vào  xương ngón tay đau đến mức muốn khóc thành tiếng.
Phó Giác lãng chưa bao giờ thấy phụ thân tức giận như thế, sợ tới mức tìm mọi cách mà trốn tránh: “Phụ thân bớt giận! con thật sự biết sai rồi!”
-“Biết sai?” Phó Tây Giang cười lạnh: “Ngươi nếu là có nửa phần biết sai sẽ không nghĩ đủ mọi cách lừa gạt phụ thân, trốn tránh trách phạt!”.
Phó Giác Lãng đã lui đến sát cửa, chỉ cần hắn dùng tay đẩy cửa ra liền có thể chạy thoát đi ra ngoài nhưng hắn vẫn là không có lá gan này. Nếu bây giờ thật sự chạy thoát thì  sau này không phải chỉ một chút trách đánh là có thể giải quyết được.
“Lạy đây cho ta!” Phó Tây Giang cầm roi trong tay lạnh lùng nói: “Ngươi nếu còn có nửa phần bộ dáng của con cháu Phó gia thì liền đúng mực cam chịu trách phạt cho ta!”
Phó giác lãng chần chờ. Phó Tây Giang nhìn đứa con do dự không quyết, sắc mặc âm trầm nói: “Ngươi đừng lại làm cho phụ thân thất vọng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.