Hứa Vị Trọng Sinh Ký

Chương 124: Bắt đầu cuối cùng [4] …




Kinh thành Tây thành môn , Trương phủ, tổ từ.
Trương Minh Thụy đứng ở trong tổ từ, đối mặt với linh đài bày hơn mười tầng bài vị thờ phụng tổ tiên Trương gia. Bài vị gỗ lim bày chi chít tựa như một cái lưới , cái lưới này trong một ngàn năm qua đều cố thủ ở Trương gia trong kinh thành , cũng chặt chẽ khóa chặt con cháu Trương gia trong một ngàn năm qua , không được tự do, vĩnh viễn là nô bộc của Sở triều hoàng thất!
Trương Minh Thụy lẳng lặng đứng, vận nguyệt sắc bào phục, bên hông mang ngọc bích màu tím, trên đầu quấn khăn vuông màu xanh, đều khiến khuôn mặt tuấn nhã ôn hòa thêm vài phần thoát tục, chỉ là cặp mắt kia lúc này nhìn chằm chằm linh đài lộ ra thâm u không thôi, đầy âm lãnh.
Thanh âm mơ hồ mềm nhẹ lúc này đột ngột vang lên “Ta quá xem nhẹ ngươi . Ha hả…… Quả nhiên, là kẻ mang huyết mạch Ngọc Thần Nữ sao có thể dễ dàng chịu thua người ?” Theo thanh âm mơ hồ vang lên, một cái bóng nửa trong suốt chậm rãi xuất hiện, ngay tại trước mặt Trương Minh Thụy.
Trương Minh Thụy khinh đạm cười “Tông chủ quá khen.”
“……Phương Hạo Nhiên kia đối với ngươi mà nói thực đặc biệt như vậy sao ?” Cái bóng kia đột ngột hỏi, thanh âm rất nhẹ nhu cũng thực băng lãnh.
“Mười sáu năm trước, tông chủ từ trên tay ta cướp đi hắn, hiện giờ ta cuối cùng cũng tìm hắn về .” Trương Minh Thụy thản nhiên nói .
“Ha hả…… Ngươi liền xác định như vậy, ngươi đã tìm hắn về thật rồi sao ?” Cái bóng nói rất mềm nhẹ nhưng vẫn lộ ra âm trầm.
“Hứa Vị…… Đã vào đến kinh thành, tam hoàng tử cũng đã đến đây.” Trương Minh Thụy đột ngột nói , ngữ khí rất nhẹ “Còn có…… Tông chủ, nguyện vọng lớn nhất của ngài cũng không phải là giết Phương Hạo Nhiên nha.”
Cái bóng kia trầm mặc , sau một lúc lâu, cũng trầm thấp nở nụ cười, thanh âm mềm nhẹ như thế hẳn lúc cười rộ lên phải làm cho người ta có cảm giác xuân về hoa nở, nhưng giờ phút này nghe tới cũng lại lộ ra lành lạnh “Ha hả…… Không tồi. Là kẻ si tình…… Ha hả…… Hảo. Ta sẽ không tái động Phương Hạo Nhiên kia, nhưng mà, Trương Minh Thụy, ở trước khi đại điển sắc phong hoàng tử chấm dứt, ngươi tốt nhất đừng có động tác gì . Nếu không, ta sẽ cho ngươi hối không kịp!” Nói đến chữ tốt nhất, trong thanh âm mềm nhẹ kia lộ ra sát khí lẫm liệt cùng thê lương.
Trương Minh Thụy hơi nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu chắp tay “Như thế, Minh Thụy đa tạ !”
Đợi đến khi Trương Minh Thụy lại ngẩng đầu lần nữa , cái bóng kia đã biến mất không thấy .
Trên mặt Trương Minh Thụy hơi hơi gợi lên ý cười, đôi mắt thâm u quét mắt linh đài kia, trong mắt hiện lên lãnh ý, chắp hai tay sau lưng, xoay người bước ra tổ từ, đợi đi tới cửa, Trương Minh Thụy đối người hầu đang cung kính chờ ở cạnh cửa tổ từ , nói “Niêm phong tổ từ, từ hôm nay trở đi, không cần lại tế bái tổ từ!”
Người hầu kia sửng sốt, lập tức vội vàng cung kính khom người chắp tay đáp ứng “Dạ!”
***********
Ba!
Phương Hạo Nhiên đặt một viên hắc kì chặn đứng đường lui đối phương, một tay phe phẩy cây quạt, rất là đắc ý lộ ra răng nanh sáng choang, cái bản lĩnh chơi cờ này, là do lúc trước Trương hồ ly kia dạy hắn ! Trừ bỏ hồ ly kia, Phương Hạo Nhiên hắn chỉ bại bởi một người, chính là lão sư Trang Cảnh của hắn. Nhìn lão nhân ngồi đối diện đang gãi đầu cong tai , hắn nhếch mép cười “Lão nhân ngài ổn chứ , cung đã bắn đi cũng không thể quay đầu lại a!”
Lão nhân kia oán hận trừng mắt, giận dữ nói “Tiểu tử ngươi cũng không hiểu cái đạo lý phải nhường lão nhân gia ta a !”
Phương Hạo Nhiên hai tay khẽ giang ra , rất là vô tội nói “Là ngài nói , phải chơi nghiêm túc tới cùng ! Nếu ngài muốn để tiểu tử ta đây nhường ngài vài bước, vậy ngài nên nói sớm nha !”
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu, vứt bạch kì trong tay đi “Ván này không tính ! Lại lại !”
Phương Hạo Nhiên nghe vậy, cười hắc hắc, cũng không nề hà mà thu gọn bàn cờ “Đến , lão nhân gia ngài muốn mấy ván sẽ mấy ván , tiểu tử ta hôm nay phụng bồi tới cùng , bất quá…… Có hay chăng nên đem lệnh bài của ngài lấy ra trước đi ?”
Lão nhân kia nghe vậy, quay đầu bình tĩnh nhìn về phía Phương Hạo Nhiên, đột ngột cười quái dị một tiếng “Tiểu tử! Ngươi cảm thấy lão nhân ta sẽ cho ngươi sao?”
Phương Hạo Nhiên đang muốn đáp lại, lão nhân kia cũng lại tự cố mục đích bản thân , mở miệng nói “Tam hoàng tử là mặc quỷ, chỉ bằng điểm ấy cho dù hắn lấy được bảy khối lệnh bài, Sở triều hoàng thất cũng sẽ không chấp thuận hắn đi lên ngai vàng kia! Đương nhiên, trừ phi hắn phát động làm phản!” Nói đến chỗ này, lão nhân kia lại khặc khặc cười quái dị nhìn Phương Hạo Nhiên, thần bí nói nhỏ “Còn có, Trương Minh Thụy kia hồi nọ đi theo phía sau ngươi thu thập cục diện rối rắm cho ngươi , hiện giờ đang đứng ở bên nhị hoàng tử , ngươi xác định, ngươi thật sự muốn trợ giúp tam hoàng tử ?”
Phương Hạo Nhiên nhìn nhìn lão nhân sau một lúc lâu, mới thở dài thật sâu, tả hữu nhìn quanh một phen, mới lộ vẻ cổ quái nhìn lão nhân , nói “Lão nhân gia ngài không sợ tai vách mạch rừng sao?” Cái gì làm phản linh tinh , lão cũng thực dám nói!
Lão nhân kia cũng cười lạnh liên tục “Ta sợ cái gì? Sở triều hoàng thất hiện giờ bất quá là một cái xác không mà thôi , mười hai gia tộc sớm đã đoạt quyền lực trong triều đình này rồi , trong đó đặc biệt thịnh chính là Trương Minh Thụy hảo hữu của ngươi! Bằng không, ngươi cho là mười hai gia tộc chúng ta đây tại sao không được ở luôn trong kinh thành mà chỉ chờ khi có lễ lớn mới được phép vào kinh thành , hơn nữa chỉ có một cái quán dịch?!” Mà để cho người buồn bực chính là, Trương Minh Thụy kia phái người từng bước từng bước tới tận cửa, đem gia tộc bảo trì trung lập vì không muốn bị kéo vào cái vũng nước bẩn kia “thỉnh” đến kinh thành!
Phương Hạo Nhiên nghe vậy, im lặng, đích xác, đây là hiện trạng triều đình hiện tại!
“Hoàng tử nếu muốn đăng cơ, nhất định phải lấy được lệnh bài của mười hai gia tộc chúng ta?! Hừ!” Lão nhân cười lạnh “Chỉ sợ năm đó thái tổ là điên rồi mới có thể định ra cái quy củ phá hư này !” Lại liếc Phương Hạo Nhiên một cái, nói “Ngươi lúc trước khi viết ra mười hai thiên sách lệnh kia chẳng phải đã nói hiểu rất rõ rồi sao ? Hiện giờ còn hỏi lão nhân gia ta có sợ không?”
Phương Hạo Nhiên vò đầu, ngượng ngùng cười.
Lão nhân kia bĩu môi, vươn tay hướng trong ngực lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Phương Hạo Nhiên “Cầm!”
Phương Hạo Nhiên tiếp nhận, hơi hơi sửng sốt, lập tức vui mừng quá đỗi, vội vàng chắp tay cảm kích nói “Như thế, tạ ơn lão nhân gia !”
Lão nhân kia xua tay, miễn cưỡng nói “Ngươi cũng đừng cảm tạ ta. Dù sao đều là sớm hay muộn cũng giữ không được , so với đưa cho nhị hoàng tử kia, chẳng thà ta cho ngươi.”
Phương Hạo Nhiên cười “Lão nhân gia sẽ không sợ đồn đại mặc quỷ loạn thế sao?”
Nghĩ tới lời đồn đại trong kinh thành, cái gì mặc quỷ loạn thế , Phương Hạo Nhiên trong lòng cười lạnh, thật đúng là đủ vô tri !
Lão nhân kia cười nhạo nói “Lão nhân ta xem ra, thế đạo này nha, từ một ngàn năm trước đã rối loạn rồi !”
**********
Phương Hạo Nhiên phe phẩy cây quạt đi ra khỏi quán dịch, thời điểm đang muốn lên xe ngựa, tầm mắt vô ý khẽ chuyển, lại không từ giật mình sửng sốt.
Xe ngựa ở phố đối diện , nam tử tuấn mĩ vận nguyệt sắc bào phục , buộc khăn vuông xanh nhạt đang đối hắn cười nhàn nhạt , tươi cười rất nhạt, nhưng ôn nhu cất giấu ở nơi đó vẫn không chút nào che dấu. Phương Hạo Nhiên có chút hoảng hốt, nhìn nam tử kia chậm rãi hướng hắn đi tới, hắn tựa hồ lại thấy, từng, nam tử này thường thường giống như lúc này , vận nguyệt sắc bào phục, ở thời điểm hắn không biết , yên lặng chờ, sau đó, ở khi hắn làm xong chuyện hoặc là từ chỗ người ta bái phỏng trở về , ở một góc sáng nào đó, hoặc là một con phố đối diện, nam tử này đối hắn cười khinh đạm, nhẹ giọng gọi “Hạo Nhiên……”.
“Làm sao vậy?” Bất đồng chính là, lúc này, nam tử lại nhìn hắn ngẩn người, lộ ra tươi cười sủng nịch có chút bất đắc dĩ, thấp giọng hỏi ‘ Làm sao vậy’, còn vươn tay nhẹ nhàng cầm tay hắn.
Phương Hạo Nhiên bị nắm tay, xúc cảm hơi lạnh gọi trần trí hắn quay về, giật mình sửng sốt một chút, có chút ngơ ngác đáp “Nhớ ngươi.”
Thốt ra lời này xong , Phương Hạo Nhiên liền đột nhiên lúng túng , hắn đang nói cái gì nha. Mà đối với nam tử, cũng chỉ hơi hơi mở to hai mắt, tâm tình lập tức tốt lắm , cong cong đôi mắt nở nụ cười. Nhìn nam tử nở nụ cười, Phương Hạo Nhiên ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi, đáng tiếc, vành tai hồng hồng chứng minh tâm tình hắn lúc này quẫn bách.
“Cái kia…… Chúng ta đi thôi.” Phương Hạo Nhiên giãy tay ra , xoay người đang muốn hướng xe ngựa đi đến, nhưng lập tức lại bị nam tử đang cười kia kéo quay về “Hạo Nhiên, chúng ta đi bên này.” Dứt lời, liền dùng lực đạo tuy rằng thực ôn nhu nhưng tuyệt không cho cự tuyệt đem tay Phương Hạo Nhiên cầm chặt , bước nhanh hướng ngõ nhỏ bên kia đi đến.
Phương Hạo Nhiên bị lôi kéo như vậy có chút phản ứng không đến, nhưng không thể giãy tay ra, còn có nam tử đang nện bước về phía trước kia rõ ràng so với dĩ vãng thoải mái hơn nhiều lắm, bước chân nhẹ nhàng kia cũng giấu không được tâm tình vui sướng, giống như hài đồng lúc vui mừng, khiến cho Phương Hạo Nhiên hắn không thể cường lực giãy dụa , chỉ có thể trong lòng âm thầm mặc niệm, ngàn vạn lần đừng để cho nhị ca thấy a.
Thật không ngờ rằng , ngay tại khi Phương Hạo Nhiên bị Trương Minh Thụy lôi đi, Phương Kính Nhiên cũng đang hướng Liên gia quán dịch đi tới , vì thế, một màn thừa tướng đại nhân vận nguyệt sắc bào phục cười cười lôi đi đệ đệ của mình đều rơi vào trong mắt Phương Kính Nhiên . Phương Kính Nhiên hơi hơi hí mắt, Hạo Nhiên này dám đem lời hắn nói đều trở thành gió thoảng bên tai sao?!
Đợi rẽ vào ngõ nhỏ, người đi đường rất thưa thớt, ngõ nhỏ này hắn rất quen thuộc, tuy rằng đã rời đi kinh thành mười mấy năm, nhưng những ngày khi xưa , những ngày hắn thích lôi kéo một con hồ ly nào đó chạy loạn xung quanh phố lớn ngõ nhỏ nơi kinh thành để tìm kiếm mỹ thực hảo tửu , hắn cũng không quên ! Hơn nữa, càng khắc sâu, tựa như mới ngày hôm qua thôi .
“Minh Thụy, quán bán bánh nướng lớn vẫn còn nha !” Phương Hạo Nhiên giữ chặt người nào đó đang bước nhanh trong ngõ nhỏ này , nhãn tình sáng lên , nhìn chằm chằm một tiểu quán ở cách đó không xa đang có người hô không ngừng ‘ bánh nướng lớn đê , bánh nước lớn đê’ , hắn nuốt nuốt nước miếng, hắc hắc cười nói “Đi! Chúng ta đi ăn!”
Người nào đó đang muốn gấp rút lôi người ta đến địa bàn của mình, cũng chính là Trương Minh Thụy, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, người này…… Thật sự là, nhưng nhìn cặp mắt sạch sẽ trong sáng kia cùng nụ cười hắc hắc ngây ngô bên miệng, nhịn không được nắm tay người ấy thật chặt, thấp nhu nói “Được.”
Mặc kệ bao nhiêu năm, hắn đều không thể cự tuyệt .
Ngồi ở trước tiểu quán, nhìn Phương Hạo Nhiên bên cạnh xoàn xoạt xoàn xoạt cắn, thỉnh thoảng nói chuyện “Ta nói nha, ngươi hôm nay lại tới tìm ta như thế này , lại còn tự tại thỏa mái như thế , không có việc gì chứ ?”
Trương Minh Thụy mỉm cười, vươn tay đến bên người Phương Hạo Nhiên, nhẹ nhàng lau đi mảnh vụn bên miệng Phương Hạo Nhiên , một bên có chút bất đắc dĩ nói “Ngươi cẩn thận chút, kẻo nghẹn .”
“Không có việc gì!” Phương Hạo Nhiên nói mơ hồ không rõ, cúi đầu lại cắn một miếng thật to , ngẩng đầu tiếp tục hàm hồ nói “Ngươi còn chưa nói đâu nhá !”
Trương Minh Thụy chỉ cười nhưng không nói. Bánh nướng trong tay cũng chưa từng động qua, một đôi mắt ôn nhu thật sâu nhìn chăm chú vào người bên cạnh .
“Đúng rồi, ngươi về sau nếu tới tìm ta thì cẩn thận một chút, nhị ca ta…… Hắn thực sinh khí.” Phương Hạo Nhiên cắn nốt miếng bánh nướng cuối cùng, vò đầu có chút bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt Trương Minh Thụy hơi hơi khẽ chuyển, thản nhiên nói “Ta biết.”
Hiện giờ, người Phương gia tối không muốn gặp mình , không phải Phương Dung, không phải Phương Tung đối mình nói lời lạnh nhạt, mà là Phương Kính Nhiên cung kính gọi mình là thừa tướng đại nhân.
Nếu…… Không phải bởi vì mình đối Hạo Nhiên có phân tâm tư này, có lẽ Phương Kính Nhiên sẽ không đến nỗi không muốn gặp mình như vậy, ai kêu trong hai huynh đệ Phương gia, người hiểu rõ Hạo Nhiên nhất kỳ thật chính là Phương Kính Nhiên kia chứ .
Bất quá, thì tính sao?
Trương Minh Thụy kéo Phương Hạo Nhiên, nâng tay ngừng lại đôi tay đang không ngừng sát miệng của Phương Hạo Nhiên, nâng lên tay mình nhẹ nhu lau đi mảnh vụn ở khóe miệng Phương Hạo Nhiên, lau xong , mỉm cười, tiếp tục cầm lấy tay Phương Hạo Nhiên , hướng lão gia gia tóc đã trắng xóa của tiểu quán mỉm cười , buông vài tiền đồng “Lão nhân gia thỉnh thu hảo.”
Phương Hạo Nhiên cười hì hì đối lão gia gia nói “Lão nhân gia, cũng đã nhiều năm như vậy rồi nhưng hương vị bánh nướng nhà ngài vẫn ngon vậy a!” Dứt lời, còn giơ ngón tay cái lên.
Lão gia gia tóc trắng xóa ha hả cười ngây ngô một tiếng , gãi đầu đối Trương Minh Thụy cùng Phương Hạo Nhiên lắp bắp nói “Hai vị công tử cảm tình vẫn tốt như vậy a.”
Phương Hạo Nhiên hơi hơi sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn hai đôi tay đang nắm lấy nhau bị che ở dưới tay áo rộng thùng thình , có chút ngượng ngùng đánh cái ha ha “Ha ha…… Phải không? Ha ha……”
Trương Minh Thụy chỉ cười khẽ, tiếp tục nắm tay Phương Hạo Nhiên, xoay người bước nhanh rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.