Hứa Tiên Chí

Chương 832: Tim Của Chúc Dung




Trực tiếp bay tới nơi thưa thớt.
Chúc Dung hiển nhiên không giống Sở Kiếm Hùng là kẻ hèn hạ, hắn nhanh chóng đuổi theo Hứa Tiên, hỏa vân biến mất trên bầu trời.
Cửu Thiên Huyền Nữ do dự một chút không có đuổi theo, cũng ngăn cản Ngao Ly cùng Tiểu Thanh, chiến đấu như vậy các nàng không có khả năng xen vào. Nàng lưu lại xử lý công việc, cảnh tượng thần dị như vậy không nên lưu truyền ra.
Sau khi đi vào vùng núi hoang vắng, Hứa Tiên dừng bước lại, lấy Xạ Nhật thần cung ra, giương cung chỉ lên hỏa vân.
Hỏa vân xoay tròn co rút lại, vốn chỉ là gương mặt mơ hồ, lúc này dần dần hiện ra tứ chi.
Hỏa vân biến mất không còn, một hỏa ma đỉnh thiên lập địa từ trên trời giáng xuống, trong tiếng nổ vang ầm ầm làm sập hai ngọn núi nhỏ.
Toàn thân Chúc Dung có lân phiến hỏa hồng, giống như từ nham thạch nóng chảy tạo thành, hai lỗ tai đeo hai khuyên tai có hình hỏa xà, chân đạp hai con rồng lửa, trong miệng gầm thét, hắn nhìn qua Xạ Nhật thần cung của Hứa Tiên vài lần, nói:
- Ngươi là Hậu Nghệ!
Rồi sau đó chẳng những không sợ ngược lại cười lên ha hả, bộ dáng thích thú:
- Quá tốt, rốt cuộc có thể chiến đấu thống khoái rồi, nhìn xem ngươi có bổn sự giết ta không!
Hắn và Hậu Nghệ đều là thiên thần, nhưng hắn không có chết trong tay của Hậu Nghệ, mà sau khi đánh bại Cộng Công thì tính mạng kiệt quệ mà vẫn lạc.
Trong tâm của những thiên thần này vĩnh viễn sẽ không dập tắt ý chí chiến đấu, cho dù không hề có lý do cũng khai chiến, chuyện sinh tử không đặt trong lòng.
Hứa Tiên nói:
- Vậy đến thử xem!
Một đạo kim quang ngưng tụ thành mũi tên trong tay của hắn.
- Đợi một chút!
Thời điểm chiến đấu căng thẳng, một đám mây đen cuốn tới, đi vào trước mặt Hứa Tiên, hiện ra gương mặt hồng hào của Thần Chung Quỳ.
- Chung đạo hữu cớ gì ngăn ta?
Thần Chung Quỳ hướng Hứa Tiên thi lễ, một tay chỉ vào Chúc Dung, lo lắng nói:
- Hứa đạo hữu, đó chính là Chung Lê a!
Hứa Tiên ngạc nhiên, nhìn qua hỏa ma dữ tợn kia.
...
Một tháng trước thì Phan Ngọc đánh bại tinh nhuệ của hồng cân quân, bắt đầu chém giết tàn quân Bái Hỏa Giáo khắp nơi.
Thôn xóm nhỏ dưới chân núi Chung Nam, sau khi Thần Chung Quỳ phong thần thì Chung Lê sinh hoạt khôi phục bình tĩnh, cũng không cần hầu hạ Thần Chung Quỳ đọc sách vất vả, cả ngày trồng cây cỏ hoa lá vô cùng nhàn hạ.
Đứng bên cạnh cái ao nhỏ, khó tránh khỏi nhớ lại người trước kia, tâm ý theo nước ao phiêu đãng, thân ảnh cưỡi ngựa giống như đứng ở trước mặt.
nhưng đối với hắn mà nói, ưng thuận lời hứa với một cô gái thôn dã như nàng không đáng gì!
Lắc đầu dứt bỏ những tạp niệm này, xoay người cầm cuốc xới đất, hôm nay là đầu xuân nên ngắm hoa là tốt nhất.
Thời điểm nàng hoàn tất công việc bận rộn đi vào nhà trúc, một đám thương khách đã chờ ở nơi này, nhìn chằm chằm nhìn qua nàng, trong mắt hiện ra hào quang sáng quác, tuyệt đối không phải ánh mắt dâm đãng.
Một người cầm đầu mở miệng hỏi:
- Cô nương ngươi tên là gì?
Chung Lê hơi cảm giác bất an, nhưng vẫn trả lời:
- Ta gọi là Chung Lê, các ngươi là người nào, tại sao tới nơi này.
Một đám người trao đổi ánh mắt, đều hiện ra vẻ mặt hưng phấn, nhao nhao bất chấp thân phận tôn ti, thúc giục người cầm đầu.
- Nhanh lấy thánh vật ra đây!
Người cầm đầu đưa tay vào trong ngực thăm dò, lấy một đồ án đỏ thẫm trong áo ra, đây là tấm tơ lụa có đồ hình chín đóa hỏa diễm, chúng còn thiêu đốt hừng hực giống như muốn lao ra khỏi bức tranh.
Chung Lê thân ở trong núi, không biết ngọn lửa này đại biểu ý nghĩa gì, nếu để cho quan phủ biết chắc chắn sẽ dẫn đại quân tới đây tiêu diệt.
Bởi vì đây chính là tiêu chí của Bái Hỏa Giáo, cấp bậc cao thấp chính là số lượng hỏa diễm, hồng cân quân bình thường còn không có nổi một đóa hỏa diễm, mà đàn chủ Bái Hỏa Giáo một phủ châu chỉ có bảy đóa hỏa diễm mà thôi.
Có được chín đóa hỏa diễm chỉ có giáo chủ Bái Hỏa Giáo và pháp vương mà thôi, pháp vương của Bái Hỏa Giáo đều có pháp thuật huyền môn, trong Bái Hỏa Giáo cũng là thiên nhân.
Hôm nay Hồng Cân Quân ở Giang Bắc bị đánh tan tác, tàn quân bị triều đình tiêu diệt ở khắp nơi, một pháp vương không thể nào chỉnh đốn cục diện, vãn hồi bại cục, lại lẻn vào trong núi sâu tìm kiếm một nữ tử bình thường, thật sự là kỳ quái.
Mà ai tưởng tượng nổi chứ, tất cả pháp vương của Bái Hỏa Giáo đều không để ý giáo vụ của Bái Hỏa Giáo, lại đi tìm kiếm nữ tử a.
- Tìm được!
Trong tay pháp vương Bái Hỏa Giáo pháp Vương cầm một tảng đá kỳ quái, hào quang phía trên như trái tim đang nhảy lên, thời điểm tới gần Chung Lê thì đột nhiên bộc phát hào quang chói mắt.
Chung Lê theo bản năng sợ hãi lui ra phía sau, nhưng đôi mắt của nàng lại đỏ như máu, trong đó xuất hiện một cảnh tượng toàn thân nàng thiêu đốt bừng bừng, đứng ở giữa thiên địa, đứng ở trong hồ lớn, hồ này sâu tới mắc cá chân của nàng, mà nàng đang giao chiên với một thân ảnh cao lớn, cuối cùng đánh bại người này.
Cự nhân này lại vùng lên đâm đầu thẳng vào vách núi, đem ngọn núi nguy nga nứt thành hai đoạn, thiên địa chấn động, hồng thủy tàn sát bừa bãi.
Nàng cười to nhìn qua màn này, tiếng cười dần dần sa sút, thân hình đang thiêu đốt trong hỏa diễm bừng bừng hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một trái tim đỏ thẫm nằm trong hồ nước.
Nàng lập tức hiểu được đây là vật gì.
Tim của Chúc Dung!
Thần sắc Chung Lê chấn động, mạnh mẽ lắc đầu, khôi phục thanh tỉnh, đã thấy người kia dùng pháp vương Bái Hỏa Giáo cầm đầu, cùng quỳ lạy nàng..
- Các ngươi đây là...
Pháp vương Bái Hỏa Giáo đứng dậy, mặt mũi tràn đầy cuồng hỉ nói:
- Quả nhiên đạo sĩ kia tính là thật, xem ra đoạt thiên hạ có hy vọng rồi. Hiện tại chúng ta tìm được người, là công lao to lớn. Thỉnh cô đi theo chúng ta.
Cao tầng Bái Hỏa Giáo không đem tinh lực đặt lên chiến trường, mà là dùng tim nhái của Chúc Dung toàn tâm toàn ý tìm kiếm thần minh mà bọn họ tín ngưỡng, chỉ cần có thể nghênh đón Hỏa thần hàng lâm, như vậy thắng bại của chiến tranh không sao cả.
Người của Bái Hỏa Giáo cuồng nhiệt, lại làm cho Chung Lê càng thêm sợ hãi, muốn kêu gọi huynh trưởng Thần Chung Quỳ, lại cảm giác thân thể không động đậy được, cùng pháp vương Bái Hỏa Giáo bay lên trời.
Sâu trong ngọn núi chung quanh có một tế đàn, có rất nhiều giáo chúng Bái Hỏa Giáo đang tụ tập nơi này, trong miệng tụng niệm chú văn, quỳ lạy tế đàn, trung ương tế đàn có hỏa diễm cao mấy trượng.
Đây là tim Chúc Dung chân chính, Chung Lê nằm phía trên tim Chúc Dung, hai mắt nhắm chặt, giống như lâm vào ngủ say, biểu hiện trên mặt biến ảo bất định.
Cuồng nộ, chiến ý, dữ tợn, đủ loại biểu lộ không thuộc về thiếu nữ hiện ra trên mặt của nàng.
Người của Bái Hỏa Giáo đang tế bái, tim của Chúc Dung càng ngày càng sáng ngời, giống như dung nham đang thiêu đốt, hỏa diễm đem thân hình Chung Lê nuốt hết, quần áo bị áo giáp dung nham thay thế, thân hình của nàng chìm vào trong tim của Chúc Dung.
Chúc Dung có tên là Trọng Lê, thực sự không phải là yêu thần chết trận, mà giống như phật gia tọa hóa.
Mà thần hồn của nàng cực kỳ cường đại, không có tiêu tán như phàm nhân, nhưng bởi vì đang ở trong quá trình ngủ say, cũng không có khôi phục ý chí của Chúc Dung, cứ như vậy cả đời lâm vào trong luân hồi, cứ như vậy tới hôm nay.
Hiện tại không phải là thế giới trước kia, tim của Chúc Dung mực dù có lực lượng cường đại, nhưng cũng chỉ có Chúc Dung mới vận dụng được.
Nhưng Chúc Dung từng như các yêu thần khác, đem một tia thần niệm lưu lại trong Thái Nhất thần điện, Thần Điện mở ra thì cổ thần niệm này cũng kích hoạt.
Đây cũng là nguyên nhân Bái Hỏa Giáo trù tính tới nay.
Vạn đạo xích quang từ trong lòng Chúc Dung phóng ra, đem lòng núi u ám chiếu sáng lên, dần dần hòa tan tế đàn và mặt đất chung quanh, đem đất vàng biến thành dung nham nóng chảy.
Đại địa rung chuyển, ngọn núi rung động lắc lư, bỗng nhiên một dòng dung nham nóng chảy bắn ra ngoài, Bái Hỏa Giáo lập tế đàn chính là một miệng núi lửa ngừng hoạt động.
Pháp vương Bái Hỏa Giáo dẫn người lui ra ngoài, giáo đồ Bái Hỏa Giáo muộn một chút bị dung nham nuốt chửng, lực lượng của dung nham ngay cả Nhân Tiên cũng khó chống lại.
Mọi người của Bái Hỏa Giáo lui ra chừng hai mươi dặm, đứng trên một ngọn núi khác nhìn qua ngọn núi lửa đang bộc phát, chỉ thấy mây đen và hỏa diễm phóng lên trời, một thân ảnh đỉnh thiên lập địa hiện ra.
Thần Chung Quỳ nhận được tin tức chạy tới nơi thì người đã không còn.
Ngọn núi vốn có cũng không còn lại gì nữa, đất đá trong phạm vi mười dặm bị hòa tan, hóa thành kết tinh, dưới ánh mặt trời lóe lên hào quang sáng rọi, trong đó lưu lại hỏa diễm cường đại, làm cho Thần Chung Quỳ âm thầm kinh hãi, hắn trùng trùng điệp điệp nện một búa xuống, tiếp tục bước trên đường tìm kiếm muội tử.
Thẳng đến Trường Giang thì Bái Hỏa Giáo lại ra tay lần nữa, Chúc Dung hiện thân giữa thiên địa.
Hứa Tiên nghe giảng thuật thì mới hiểu được ngọn nguồn, khẽ mĩm cười nói:
- Đã như vầy, ta không cần dùng cung.
Tuy dùng Xạ Nhật thần cung bắn xuyên qua tim của Chúc Dung là lựa chọn tốt nhất, nhưng đã là Chung Lê thì không làm như vậy được.
Chúc Dung phát ra tiếng gào phẫn nộ, hung hăng giẫm mạnh, mặt đất xuất hiện vết rách, từng mạch dung nham từ dưới đất phun trào lên, lại nhìn Thần Chung Quỳ quát:
- Cút ngay!
Nham thạch nóng chảy bốn phía, đại địa văng tung tóe, khói đen cuồn cuộn, đây là nơi sơn thanh thủy tú nhưng lại hóa thành địa ngục. cho dù Chúc Dung là thượng cổ yêu thần, cũng là cường giả đếm được trên đầu ngón tay.
Hứa Tiên đẩy nhẹ ngực của Thần Chung Quỳ, Thần Chung Quỳ lập tức bay ra ngoài trăm dặm, bên tai còn nghe được âm thanh của Hứa Tiên.
- Yên tâm đi, thứ mất đi sẽ tìm trở về.
Hắn tự biết bằng thực lực của chính mình đã không cách nào tham gia vào chiến đấu này, khẽ cắn môi quay người bay ra xa.
- Cầm cung lên!
Chúc Dung gào thét một tiếng, nham thạch nóng chảy bỗng nhiên hóa thành long xà, bay về phía Hứa Tiên, nhìn thấy Hứa Tiên vứt bỏ cung không cần, chẳng những không cảm thấy may mắn, ngược lại còn tức giận.
Nhân loại thượng cổ biến thành thiên thần thì vô cùng khát vọng chiến đấu, đại khái không phải bất luận là người tu hành nào hiện giờ hiểu được, bọn hắn không có tuổi thọ trăm ngàn năm nhàn nhã, mà là trong tính mạng ngắn ngủi đem lực lượng của bản thân thiêu đốt tới tận cùng, chính vì tính mạng náo nhiệt không gì sánh kịp, mới không tiếc đem thân đầu nhập vào tử vong.
Vì vậy Khoa Phụ có thể chết từng ngày, Hình Thiên có thể đoạn thủ tái chiến, cho dù là Hậu Nghệ khiêu chiến Đông Hoàng Thái Nhất trong nội tâm cũng tồn tại ý chí giống nhau.
- Vậy phải xem lực lượng của ngươi thế nào.
Hứa Tiên phát ra một hồi cười to, hắn đã quán thông trí nhớ tam thế, cũng kế thừa ý chí như vậy, hôm nay cũng bị Chúc Dung kích phát ra.
Đầu với trời, đấu với đất, đấu với người hắn vô cùng vui sướng.
Thiên Địa Pháp Tướng!
Thân hình Hứa Tiên cấp tốc tăng trưởng, trong chớp mắt biến hóa thành bộ dạng cao lớn như Chúc Dung, không, là cao hơn Chúc Dung một đầu.
Nhưng mà nham thạch nóng chảy chạm vào vạt áo của hắn lập tức bị bắn ra, tan thành mây khói.
Hứa Tiên không cần bất luận pháp thuật hay vũ khí nào, hai bàn tay khổng lồ bắt lấy vai của Chúc Dung.
Chúc Dung chỉ cảm thấy bờ vai có lực lượng lớn truyền tới, còn không kịp phản ứng đã bị trùng trùng điệp điệp đè xuống đất, phát ra tiếng nổ vang ầm ầm.
- Như thế nào!
Hứa Tiên cười ha ha, vung quyền đánh lên người Chúc Dung.
Chúc Dung không phải là người yếu thế, tránh né một quyền của Hứa Tiên đánh tới, hai tay kìm trên lưng áo của Hứa Tiên, nổi giận gầm lên một tiếng, ngã ra sau.
Một tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, linh lực chấn động bay ra ngoài ngàn dặm.
Tất cả người tu hành chạy tới xem thế nào, Thiên Tiên giao đấu không nhiều, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì há hốc mồm, hai cự nhân đấu đá quyền cước với nhau, đả kích lên người đối phương, lại hoàn toàn không có đấu pháp. Không phải như hai Thiên Tiên tại giao chiến, mà là man nhân đánh nhau.
Nhưng mà hai man nhân này, Chúc Dung tiện tay bẻ gãy ngọn núi quăng tới, dẫm nát một tòa núi lớn, núi lớn chậm rãi ăn mòn thành cái động, không chèo chống nổi lực lượng của hắn. Tư thế hủy thiên diệt địa này đủ để cho bất luận người tu hành nào cũng hãi hùng khiếp vía.
Tam Mao Chân Quân theo Mao Sơn chạy đến, có chút run sợ nhìn qua Hứa Tiên, Mao Doanh lẩm bẩm nói:
- Thiên Địa Pháp Tướng! Là Đế Quân!
Mao Doanh nói:
- Đế Quân sao?
Hứa Tiên bắt lấy trán của Chúc Dung, cười lớn nắm đầu của Chúc Dung, hung hăng đập xuống mặt đất, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng của Đông Nhạc Đại Đế như thế này.
Hào quang trên người Chúc Dung ảm đạm một chút, trái tim trong lồng ngực nhảy mạnh một cái, chiến ý mạnh mẽ bị hòa tan, hào quang sáng ngời, hỏa diễm đỏ thẫm phun trào, đem Hứa Tiên bao phủ vào trong.
Toàn thân Hứa Tiên dấy lên hỏa diễm bừng bừng, ngay cả bằng lực lượng của hắn cũng không cách nào hoàn toàn chống cự thế lửa lan tràn, cũng là thần hỏa của Chúc Dung, khi lửa cháy không ngừng thiêu đốt. Thiên Địa Pháp Tướng nhanh chóng thu nhỏ lại, mà thân hình Chúc Dung không ngừng biến lớn.
Một lát sau thân thể hai người cao hơn trăm trượng, Chúc Dung dùng hai tay hung hăng nắm cổ Hứa Tiên, giống như tráng hán nắm cổ đối thủ gầy yếu, hơn nữa chênh lệch này không ngừng mở rộng.
Hai chân Hứa Tiên cách mặt đất, nhất thời lâm vào nguy cấp.
Chúc Dung cảm giác pháp tướng Hứa Tiên trong tay trở nên yếu ớt, cuồng tiếu nói:
- Đây là kết cục khi ngươi không cần cung!
Tuy ban đầu tức giận Hứa Tiên không xuất toàn lực, nhưng lúc này lại không cho Hứa Tiên bất cứ cơ hội gì, giả vờ giả vịt chơi cái gì công bình quyết đấu, một khi chiến đấu thì không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt đối thủ mới là mấu chốt.
Hứa Tiên không quan tâm, trong đôi mắt có kim quang bắn ra, đã vận dụng Thông Thiên Nhãn gần mức cực hạn, ánh mắt lướt qua hỏa diễm bừng bừng, quét qua thân hình khổng lồ của Chúc Dung, bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động.
- Có!
Thiên Địa Pháp Tướng khổng lồ trở nên như ẩn như hiện, chân thân của Hứa Tiên từ pháp tướng bắn ra ngoài, kiếm quang đâm sâu vào thân hình của Chúc Dung, pháp tướng lập tức tiêu tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.