Hứa Tiên Chí

Chương 805: Cố nhân




Mà tiêu hao hết trước tiên chính là hắn chứ không phải Thanh Long.
Mà hắn nhìn qua chiến trường, quân Hạ liên tục bại lui, người Hồ thanh thế phóng đại, bởi như vậy lực lượng của Thanh Long cũng tăng mạnh.
Trong lòng của hắn mặc niệm:
- Minh Ngọc, toàn bộ nhờ ngươi.
Phan Ngọc đi mỗi bước thì thời gian cân nhắc càng dài, quân cờ nho nhỏ trong tay của nàng lúc này nặng nề như núi. Mà Lữ Động Tân thì hạ cờ như bay, căn bản không có nửa điểm cân nhắc, giết cho cờ trắng tan tác.
Phan Ngọc do dự cả buổi, rốt cục cũng hạ xuống một con, nhưng lập tức sinh ra hối hận, bởi vì không chịu nổi áp lực thật lớn nên đi đi sai lầm, cơ hồ đem môt nửa giang sơn nhường cho cờ đen.
Lữ Động Tân lại hạ xuống một con, nói:
- Đại cục đã định!
Trong nội tâm thì thở dài, vừa vào cuộc thì đều là quân cờ, hắn cũng không ngoại lệ.
Lữ Động Tân đang muốn đứng dậy, Phan Ngọc nói:
- Đợi một chút!
Lữ Động Tân cau mày nói:
- Như thế nào, còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại sao?
Hắn đã đánh bại quân trắng, đừng nói là cờ lực của Phan Ngọc không bằng Lữ Động Tân. Loại cục diện này cho dù là lão ngoan đông thánh thủ kỳ nghệ cũng tuyệt đối không thể không bại.
Phan Ngọc cười nói:
- Các hạ đã đi sai cờ.
Ánh mắt Lữ Động Tân nhìn qua quân cờ trên bàn, ánh mắt bình thản đã lộ ra nét kinh hãi, tay của hắn đặt quân cờ tuyệt sát giết quân trắng, lệch một thiên, rơi vào vị trí bên cạnh, không ngờ là nhìn lầm. Chính mình làm sao có thể phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy được, ánh mắt của hắn lại nhìn qua Phan ngọc:
- Ngươi dùng pháp thuật gì có thể lừa gạt ánh mắt của ta?
Phan Ngọc cười mà không nói, lấy trong ngực một tấm Âm Dương Kính còn một nửa có thần quang lưu chuyển.
Trước khi đi Hứa Tiên đem khối mảnh vỡ của Phan Ngọc dung nhập vào Âm Dương Kính, rốt cuộc cũng có năng lực vặn vẹo sự thật, năng lực thi triển ảo thuật cũng phát huy hoàn toàn, bằng này ảo thuật này thi triển lặng lẽ làm cho Lữ Động Tân nhìn lầm bàn cờ.
- Âm Dương Kính?
Lữ Động Tân cũng lập tức nhớ tới Âm Dương Kính trong tay Đông Nhạc Đại Đế, bằng vào pháp lực của Phan Ngọc đương nhiên không có pháp lực lừa gạt ánh mắt của hắn, màpháp bảo có thể làm được điểm này hắn chỉ thấy qua Âm Dương Kính, cũng tự tay đánh nát.
Lữ Động Tân ngồi xuống lần nữa:
- Đã như vầy chúng ta tiếp tục thôi, thủ đoạn này không nên thi triển lần hai.
Nếu không phải đem toàn bộ tinh lực đặt vào đấu pháp với Hứa Tiên, hơn nữa căn bản không đặt Phan Ngọc vào trong mắt, do đó hạ cờ sai, hắn cũng không sai lầm.
Phan Ngọc thở dài một tiếng:
- Trong tay ta thoáng vặn vẹo cảnh tượng bàn cờ đã là cực hạn, nào dám hy vọng xa vời giấu diếm các hạ lần hai.
Lại hạ quân cờ xuống, lúc này không có lãng phí thời gian cân nhắc.
Bỗng nhiên sắc mặt của Lữ Động Tân đại biến, bởi vì quân cờ vừa đặt xuống hình thức bàn cờ đại biến, vừa rồi là tàn binh bại tượng do hắn tùy ý tàn sát, vậy mà liên hợp lại đưa hắn đại Long vây vào giữa trận, thành xu thế tàn sát Long. Phan Ngọc thất bại lại biến thành chiến thắng.
Nhưng hắn còn có tự tin phá vây, Phan Ngọc vừa hạ quân cờ sai kia đột nhiên biến thành diệu thủ, hoàn toàn đóng đinh một tia sinh cơ cuối cùng của đại Long.
Đại Long bị tàn sát, đã thành kết cục đã định.
Hứa Tiên dùng toàn bộ tinh lực tranh đấu với Thanh Long, mà hắn thao túng thân thể long và bạch tuột đấu với tam thánh thú, tuy cũng làm ba thánh thú khác trọng thương, tạm thời không có biện pháp làm khó mình, nhưng uy thế trên người Thanh Long ngày càng lớn mạch.
Đúng lúc này, thân hình Thanh Long dừng lại, ngay sau đó thân hình thu nhỏ lại, thẳng đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Rốt cuộc trên mặt của Hứa Tiên biến thành vui mừng, buông lỏng một hơi, nhìn qua chiến trường bên dưới, rốt cuộc quân Hạ chiếm được thế thượng phong, đem quân Hồ chia thành vài phần và tiến hành vây quét.
Thanh Long bị pha, cả đại trận biến thành bất ổn, ngay cả ba thánh thú cũng gào thét, hóa thành linh lực biến mất giữa thiên địa.
Nam thiên bảy mươi hai trận, nhao nhao tan vỡ tiêu vong.
Dưới tán cây, Lữ Động Tân lại đưng lên nói ra:
- Ngươi thắng.
Một chiêu hạ quân cờ sai cả bàn tan tác. Mặc dù hắn dốc sức vãn hồi nhưng vẫn thất bại.
Trong lòng Phan Ngọc thở dài một hơi, rốt cuộc không duy trì tư thế thong dong đươc nữa, một đường phá trận mà ra, lại tốn hao tinh thần đánh cờ với Lữ Động Tân, cho dù tinh thần hay thân thể của nàng đều hao phí đến mức tận cùng. Nhưng giờ này khắc này trong lòng có cảm giác thỏa mãn cực lớn.
Bỗng nhiên cảnh tượng bốn phía biến đổi, thanh sơn lục thủy như màn sân khấu bị phá tan, bọn họ quay trở lại đài cao, chỉ nhiều hơn một bàn cờ đá xanh, tán cây và Lữ Động Tân.
Cát bụi tan hết, dưới đài cao quân Hồ binh bại như núi đổ, đang chuẩn bị thối lui, quân Hạ thừa cơ công kích, ra sức đuổi giết tàn quân.
Phan Ngọc nhìn thấy bàn tay đặt lên vai của mình, quay đầu lại liền trông thấy Hứa Tiên đang tươi cười.
Hứa Tiên nói:
- Lữ đạo hữu nghĩ như thế nào?
Lữ Động Tân cũng như trút được gánh nặng, vuốt râu nói:
- Lúc gặp lại có thể cùng uống say.
Vung tay lên thì bàn cờ đá xanh và hắn đã biến mất.
Hứa Tiên nhìn lên phía chân trời, một trận chiến này thu hoạch lớn nhất chính là tránh được đại chiến sinh tử của hai bên, ngược lại dùng quân cờ kết bạn, cho dù thắng bại thì không rơi tới mức đồng quy vu tận, quả nhiên là giỏi tính toán.
Tuy trận chiến này thứ đánh bạc hơi lớn, tam sinh tam thế ân oán, vận mệnh hai quốc gia, thiên thiên vạn vạn tánh mạng người, nhưng hắn cuối cùng vẫn thắng, không, là bọn hắn thắng.
Hứa Tiên cúi đầu nhìn qua Phan Ngọc, Phan Ngọc cười nói:
- Ta làm cũng không tệ nhỉ?
Hứa Tiên cười nói:
- Tốt lắm, hỗn đản Lữ Động Tân này tại sao thua, cũng bởi vì con dâu của ta, hắn không có con dâu a.
Phan Ngọc mỏi mệt nói:
- Vậy là tốt rồi, ta... Một lát thôi...
- Ngủ đi.
Hứa Tiên ôm lấy nàng đi qua bên cạnh đài cao, dưới đáy là ngàn vạn người đang hoan hô, trong tiếng hoan hô này Phan Ngọc nhắm mắt lại, dựa vào thân hình của Hứa Tiên mê man đi, nàng thật sự là quá mệt mỏi.
Trong Chung Nam sơn, Lữ Động Tân thả bàn cờ đá xanh vào chỗ cũ, Hán Chung Ly từ trong động đi ra, nói:
- Như thế nào?
Lữ Động Tân cười cười nói:
- Quả nhiên là nhân sinh như quân cờ, thế sự khó liệu.
Hán Chung Ly có chút kinh ngạc nói:
- Ngươi đánh cờ còn thua sao.?
Lữ Động Tân cười nói:
- Không phải vẫn bại bởi sư huynh sao?
- Ha ha ha ha, ta nói cái gì thế này, Động Tân tiểu nhi, càn rỡ tự đại, thua không nghi ngờ, vừa mới mang hảo tửu tới, mọi người đến chè chén một phen, chúc mừng một chút.
Một tiếng cười lớn, một người đàn ông chống trượng từ trong động đi ra ngoài, bên cạnh có năm người khác, hoặc là thiếu niên thanh tú tóc mai rủ xuống, hoặc nữ tử mặc váy dài xinh đẹp tuyệt trần, nhìn qua Lữ Động Tân đều mỉm cười, hoàn toàn không có xem thất bại của hắn là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.