Hứa Tiên Chí

Chương 761: Báo Thù (Hạ) (2)




Nhưng mà biển hiện của nàng hiện giờ không có gì khác thường, giống như hắn chính là An Bội Tình Minh trước kia, hắn hàm hàm hồ hồ "Ân" một tiếng:
- Đúng, là Thiên Chiếu đại thần làm!
Vu nữ kính nể mà xấu hổ nói:
- Ta chỉ nhớ rõ hình như bị yêu hồ kéo vào trong ảo cảnh, không có thể giúp ngươi được cái gì, nhưng mà có thể phong ấn yêu hồ kia thì đúng là chuyên tốt.
Một Âm Dương sư vẫn không thể tin:
- Đây là thật sao? Yêu hồ thực bị phong ấn sao? Ai ôi!!!!
Tăng lữ bên cạnh vỗ đầu của hắn một cái, nói:
- Nếu chúng ta không có chết thì chúng ta thành công rồi.
Âm Dương sư đang muốn tức giận, đột nhiên ôm lấy người tăng lữ kia cười lên ha hả, Âm Dương sư sững sờ, cũng phát ra tiếng cười trong nội tâm.
Mọi người túm tụm đến bên cạnh An Bội Tình Minh, gọi "Tình Minh đại nhân" không ngừng, cho dù An Bội Tình Minh thoái thác đây là Hứa Tiên trợ giúp và Thiên Chiếu đại thần phù hộ, nhưng mà bọn họ xem ra Cửu Vĩ Yêu Hồ bị phong ấn không thể nghi ngờ là do Âm Dương sư vĩ đại nhất làm ra.
An Bội Tình Minh ừ một tiếng, cuối cùng cũng không nói đến hắn là do ảo ảnh cấu thành, biến cố trước mặt không thể nghi ngờ là do lực lượng hào quang vừa rồi, hắn đang nói trong lòng:
- Cảm tạ ngươi, Thiên Chiếu đại thần!
Hắn không có tiếp tục trầm luân trong hư ảo nữa, lại cũng không cần phải đối mặt với sự thật tàn khốc, hắn đã sinh tồn được trong khe hẹp giữa sự thật và hư ảo, bỏ đi sáng tạo thì đó là trí nhớ chân thật.
Nhưng nói cho hắn biết những lời này cũng không biết người đang ở nơi nào, An Bội Tình Minh ngửa đầu nhìn bầu trời:
- Hứa Tiên đại nhân, ngài đang ở nơi nào?
Có lẽ hắn cũng không phải là phàm nhân, chính là thần minh từ trên trời giáng trần chuyên môn đối phó Cửu Vĩ Yêu Hồ, sau khi nhiệm vụ hoàn thành liền bị Thiên Chiếu đại thần triệu hồi trở về.
Hứa Tiên lắc đầu, tỉnh táo lại, phát giác mình đang ở trong một cung điện thật lớn, muốn đứng dậy lại phát giác chính mình không thể động đậy.
Mấy đạo quang từ các góc độ khác nhau, phương hướng khác nhau xỏ xuyên qua toàn thân của hắn, đem hắn kiềm chế trên mặt đất, đừng nói là ngón tay, cho dù là vận dụng linh lực cũng không được, đây là quang chi lao lung, so với An Bội Tình Minh bày trận thì còn mạnh hơn cả ngàn lần.
Trên bảo tọa đại điện, Hi Hòa nói:
- Ngươi tỉnh.
Toàn thân của nàng toát ra hào quang giống như hóa thân của quang minh, làm cho người ta không thể nhìn rõ dung mạo của nàng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng, trong tay nàng đang vuốt ve ngọc bài, chính là nửa khối Âm Dương Kính.
Hứa Tiên lúc này phát giác hai thức bảo vật không còn trong tay của mình nữa, nhẫn nại nhìn qua hào quang trước mắt nói ra:
- Ngươi là người nào?
Người có thể dùng lực lượng chế phục hắn thì hắn có làm gì cũng vô dụng.
- Hi Hòa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Hi Hòa vẫn chưa trả lời, Hồ Tâm Nguyệt đã từ trong góc nhảy ra, nổi giận đùng đùng.
Hi Hòa đứng người lên, từ cầu thang đi xuống:
- Đương nhiên là báo thù!
- Hi Hòa!
Cái tên này làm nội tâm của Hứa Tiên chấn động, đương nhiên cái tên này hắn đã nghe qua rồi. Thê tử của Đế Tuấn trong truyền thuyết, mẫu thân của chín con Kim Ô bị Hậu Nghệ giết, khó trách có lực lượng cường đại như vậy. Vốn cho rằng Đông Doanh là hành trình trăng mật nhẹ nhõm, khi dễ khi tiểu quái và phàm nhân là được, không nghĩ tới lại gặp phải cừu nhân cường đại như vậy.
Trong lòng của hắn cười khổ: Huyền Ky a, ngươi tính quẻ sai rồi.
Hồ Tâm Nguyệt liếc xéo, nói:
- Ta đã lừa ngươi thôi.
Nàng vốn chỉ muốn kéo Hi Hòa làm giúp đỡ, mà tùy tiện nói ra.
Hi Hòa nói:
- Xem ra lúc này là ngươi đoán đúng, ta đã dò xét qua kiếp trước của hắn rồi, mặc dù có rất nhiều che dấu cùng che đậy, nhưng mà không sai, hắn chính là Hậu Nghệ!
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi thật sự là già mà hồ đồ, loại người này sao có thể là Hậu Nghệ chuyển thế đây?
Hi Hòa nói:
- Ngươi không tin? Vậy để cho hắn nói ra đi! Ta nghĩ Hậu Nghệ cho dù chuyển thế nhiều lần hơn nữa cũng không phải là kẻ không dám thừa nhận thân phận của mình.
Hồ Tâm Nguyệt nhìn về phía Hứa Tiên, nghĩ thầm: không thể nào! Trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế! Không nên thừa nhận ah!
Hứa Tiên nói:
- Ngươi nói đúng, ta chính là Hậu Nghệ.
Thực sự không phải là hành động theo cảm tình, mà ở trước mặt người này nói dối căn bản không có chút ý nghĩa nào.
Hồ Tâm Nguyệt không nói ra lời: chuyện này làm sao có thể?
Hứa Tiên lườm Hồ Tâm Nguyệt:
- Thì ra đây mới là sát thủ giản củ ngươi, xem ra là ta xem nhẹ ngươi.
- Nếu ngươi đã thừa nhận thì ta sẽ báo thù, còn di ngôn gì nữa không?
Hi Hòa đi đến trước mặt Hứa Tiên, cũng đưa ngón tay lên chỉ vào mi tâm của Hứa Tiên. Ngón tay của nàng có một tia hòa quang nhỏ đang cấp tốc xoay tròn chờ phát động.
Hứa Tiên cảm giác trán của mình bỏng rát và đau đớn, mi tâm bay ra một dám khói xanh, Hi Hòa chỉ dùng hư chỉ mà đã khiến hắn cảm giác được nguy cơ. từ đạo quang mang lớn như hạt đậu nành, nhưng lực lượng hủy diệt ẩn chứa trong đó nếu như đánh trúng hắn chính diện thì chỉ có con đường chết, hơn nữa là thần hồn câu diệt.
Hứa Tiên dốc sức liều mạng suy nghĩ tìm kiếm cơ hội sống sót, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối thì bất luận âm mưu kỹ xảo gì cũng vô dụng.
- Không có sao? Vậy chết đi!
Hi Hòa nghiêng đầu, quang mang trên ngón tay vượt qua tất cả.
- Đại nhân nhà ta rốt cuộc thế nào?
Mọi người trong sứ đoàn đưa mắt nhìn An Bội Tình Minh chất vấn.
An Bội Tình Minh nói quanh co không có trả lời, tình cảm của sứ đoàn xúc động mãnh liệt về tin tức Hứa Tiên, ngay cả hai phó sứ cũng có chút không kiên trì nổi. Chủ yếu là lần đi sứ sang Đông Doanh này Hứa Tiên xảy ra chuyện gì thì kết quả của bọn họ cũng không tốt.
Lúc này bầu trời đêm bỗng nhiên sáng ngời, chỉ thấy một đạo quang mang vạch phá bầu xuyên qua chân trời.
Mọi người dừng tranh chấp lại, có người lẩm bẩm nói:
- Là sao băng sao?
Hồi lâu sau đạo hào quang kia biến mất ở phía chân trời.
Hứa Tiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, bởi vì đạo quang mang kia chỉ sượt qua má của hắn. Chỉ thấy Hồ Tâm Nguyệt dùng hai tay cầm chặt cổ tay của Hi Hòa, lại nghĩ tới tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi mà đổ mồ hôi lạnh.
Hi Hòa nói:
- Tiểu Nguyệt?
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi không thể giết hắn!
- Vì cái gì?
- Hắn là quan nhân âu yếm của tiểu Bạch, hắn có Thiên Thiên Tâm Kết trói buộc với tiểu Bạch, nếu như hắn chết tiểu Bạch cũng sẽ chết theo. Thỉnh ngươi buông tha hắn đi, xem như ta cầu ngươi, Hi Hòa nương nương!
Hồ Tâm Nguyệt dùng hết khí lực toàn thân lên tiếng.
Hi Hòa chậm rãi nói:
- Đây là lần thứ hai ngươi gọi ta là nương nương, ngươi nói tiểu Bạch chính là con rắn nhỏ sao?
- Ngươi nhìn thấy nàng? Nương tử của ta nàng ở nơi nào?
Hứa Tiên mãnh liệt ngẩng đầu.
Hi Hòa nói:
- Nàng ngay ở chỗ này, yên tâm đi, ta đã gián đoạn liên hệ của Thiên Thiên Tâm Kết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.