Hứa Tiên Chí

Chương 729: Đi Sứ (2)




Nhưng nếu như Hứa Tiên nói là thực, hiện nay Đại Hạ đang phải đối mặt với một hồi nguy cơ lớn trước đó chưa từng có, người Hồ căn bản là không hề thật tâm hòa thân, mà chỉ là thử nghiệm, một khi tỏ ra nhu nhược mà nói, ngược lại sẽ là một chuyện xấu.
Ở trong quá trình này, Hứa Tiên vẫn trầm mặc không nói, hắn biết thân phận niên kỷ của mình đặt ở nơi này, lời nói ra cho dù có đạo lú cũng không thể khiến người tin phục. Hơn nữa Hoàng hậu nương nương này tựa hồ rất ghét mình, mình có nói phản đối hòa thân, nói không chừng không chỉ vô ích, còn có thể có hiệu quả ngược lại.
- Việc hòa thân, không phải chỉ liên quan đến quốc thể, càng liên quan đến người hòa thân. Khả Hãn người Hồ này nếu chỉ rõ danh tính muốn kết hôn với quận chúa, không bằng thỉnh quận chúa đến trên điện quyết định.
Lương Vương gần đây tìm hiểu tin tức, biết quận chúa có ý định đồng ý hòa thân, chỉ cần đương sự có thể đồng ý, những người khác còn có thể nói cái gì được.
Hoàng hậu nương nương nói:
- Chính là như vậy, tiên hoàng đã từng đáp ứng qua, có thể để nàng tự mình lựa chọn phu quân. Bất luận kẻ nào cũng không được ngăn cản, mặc dù là ai gia cũng như vậy. Đã như thế thì mời quận chúa lên điện đi!
Đang đợi Doãn Hồng Tụ đến, Lương Vương nhắc nhở nói:
- Sứ tiết Đông Doanh cũng ở ngoài điện chờ đợi, không bằng trước tuyên bọn họ tiến đến.
Hoàng hậu nương nương khẽ gật đầu, thái giám liền tuyên sứ tiết Đông Doanh tiến điện, mấy người lùn kiểu tóc cổ quái kia đi vào trong điện, chỉ khom lưng thi lễ, liền mở ra quốc thư, cao giọng niệm đọc:
- Nhật xuất chi quốc thiên tử gửi thư cho Nhật lạc chi quốc thiên tử...
Bộ dáng kiêu căng đó đã khiến quần thần nhíu mày, mà quốc thư này vừa đọc lên, càng dẫn tới một mảnh ầm ĩ. nguồn TruyệnFULL.vn
Chính là man di, dám tự xưng thiên tử, cùng thiên tử Đại Hạ bình khởi bình tọa, nhưng lại mơ hồ đè ép một đầu của Đại Hạ, cái gọi là quốc gia mặt trời lặn chẳng phải là có ý tứ mặt trời lặn tây sơn.
Nhưng sứ tiết Đông Doanh này chỉ là không coi ai ra gì niệm đọc ra tiếp, ý tứ đại khái đó là muốn Đại Hạ trao trả Đông Doanh đào phạm Vũ Đằng Thành, bằng không sẽ tự mình phái người tới bắt. Khẩu khí cuồng vọng không biết từ khi nào, mọi người đã nghẹn họng nhìn trân trối, sứ tiết của tiểu quốc trong biển kia, không ngờ cũng có thể ở trên triều đình Đại Hạ nói rõ ràng là nhìn thấu Đại Hạ loạn trong giặc ngoài, lẽ nào theo như lời Hứa Tiên mới vừa rồi là thật?
Tiểu hoàng đế nghe tựa hiểu tựa không, Hoàng hậu nương nương giận dữ cười ngược lại, trong lòng càng phát ra căm hận người nọ: ngươi chỉ lo bản thân thành tiên thành Phật, tiêu dao khoái hoạt, bỏ lại cô nhi quả phụ chúng ta, bị rất nhiều man di khi dễ tới cửa, sử dụng võ lực uy hiếp.
Nàng phất tay một cái, thái giám lại tuyên Vũ Đằng Thành lên điện, Vũ Đằng Thành vừa lên điện đã cúi đầu hô bái:
- Vũ Đằng Thành bái kiến Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
- Chính là người này, thỉnh nương nương đưa hắn giao cho chúng ta, mang về Đông Doanh đi, miễn cho tổn thương bang giao của hai nước.
Vũ Đằng Thành run rẩy từ trong lòng lấy ra một khối kim ấn:
- Vũ Đằng Gia chúng ta đã nhận qua hoàng đế Đại Hạ sắc phong, còn...còn thỉnh hoàng đế bệ hạ phái binh giúp ta lấy lại vị trí tướng quân.
Hiển nhiên lời nói này đã chuẩn bị không biết bao lâu rồi, một hơi vừa nói ra, nói đến cũng sắp muốn hư thoát. Hắn một chút cũng chưa từng nghĩ còn có thể trở lại Đông Doanh làm tướng quân, nói như vậy chỉ là muốn cho Hạ triều đừng đem hắn trả về.
Hoàng hậu nương nương nói:
- Hắn sẽ trở lại!
Vũ Đằng Thành rất sợ hãi, kêu lên một tiếng:
- Nhã miệt điệp!
Nói rồi xụi lơ trên mặt đất.
Mấy sứ tiết Đông Doanh nhìn nhau cười, trước khi xuất hải, tướng quân đã đem quốc gia Trung Thổ này nói giống như long đàm hổ huyệt, nhưng dựa vào võ sĩ trung dũng như bọn họ, ngay cả nương nương cầm quyền ở đây cũng đều phải khuất phục. Sau khi trở lại sẽ được phong thưởng thật hậu, hơn nữa nhất định có thể ở trên sử sách lưu lại một nét bút.
- Hoàng hậu nương nương cực kỳ anh minh.
Trong lòng lại nghĩ, nghe thanh âm của Hoàng hậu nương nương này cũng là nữ nhân thành thục mỹ lệ, đáng tiếc nhìn không thấy bộ dáng của nàng. Bất quá nếu như ánh mắt của bọn họ có thể xuyên thấu qua bức rèm che, thấy sát khí trong mắt Hoàng hậu nương nương có thể sẽ không còn đắc ý như vậy nữa.
- Hắn sẽ mang đầu các ngươi trở lại!
Hoàng hậu nương nương nói tiếp.
- Cái gì!
Sứ tiết Đông Doanh đại kinh thất sắc.
Hoàng hậu nương nương nhe răng cười nói:
- Đem mấy tên nô tài Oa nhân này xuống, chặt bỏ thủ cấp, tăng lại cho tướng quân của bọn hắn!
Thị vệ cung đình lập tức tiến lên đè mấy tên sứ tiết xuống.
Sứ tiết Đông Doanh lúc này mới biết tai vạ đến nơi, nhất thời trở nên cùng Vũ Đằng Thành không có gì khác biệt, hô to:
- Nương nương tha mạng, quốc thư không phải do chúng ta viết, chúng ta chỉ là phụng mệnh, chỉ là phụng mệnh!
Nguyên bản trong suy nghĩ của bọn họ, bức quốc thư này cho dù sẽ khiến cho hoàng đế Đại Hạ không vui, nhưng suy nghĩ đến tình thế hiện nay, cùng với quốc gia Đông Phương này luôn luôn biểu hiện ra khoan dung, rộng rãi, tuyệt đối sẽ không muốn tính mạng của bọn hắn. Nhưng bọn hắn đã quên, bản thân đang đối mặt với một nữ nhân. Hơn nữa còn là một nữ nhân rất có quyền thế, các loại tâm tình phẫn nộ sẽ làm các nàng không tồn tại bất cứ cố kỵ gì cả.
Văn võ bá quan tuy rằng cũng phẫn nộ với lời nói và việc làm của sứ tiết Đông Doanh nhưng cũng hiểu được không nên chém giết sứ tiết. Dù sao lưỡng quân tương giao, còn không chém sứ giả, nhưng nhìn sắc mặt của Hoàng hậu nương nương, nào ai dám đứng ra khuyên bảo.
Sứ tiết người Hồ trong lòng lo sợ, may mắn chính mình chưa từng kiêu ngạo cậy mạnh.
Vũ Đằng Thành sống sót sau tai nạn, lau lau mồ hôi trên mặt:
- Cảm tạ bệ hạ, cảm tạ nương nương!
Hắn đã làm tốt chuẩn bị sống quãng đời còn lại ở Trung Thổ, tuy rằng cũng muốn trở lại báo thù, nhưng đây hiển nhiên không phải dựa vào hắn là có thể nói làm được, tạm biệt núi Phú Sĩ.
Hoàng hậu nương nương nói:
- Không cần cảm tạ, ngươi có thể trở lại đi thu thập hành trang, chuẩn bị theo sứ tiết của chúng ta đến Đông Doanh đi.
Vũ Đằng Thành kinh ngạc nói:
- Trở lại?
Hoàng hậu nương nương nói:
- Có qua mà không có lại là phi lễ, nếu hắn đã phái sứ tiết đến, đại quốc chúng ta sao có thể không phái sứ tiết đi đáp lễ đây?
- Xin hỏi người thật muốn giúp ta trở thành tướng quân, không biết có thể phái bao nhiêu binh mã?
Vũ Đằng Thành đại hỉ, nếu là thật sự có thể đạt được binh mã Đại Hạ bang trợ, nói không chừng thật có thể lại ngồi lên bảo tọa tướng quân. Ta trở lại rồi, núi Phú Sĩ!
- Không, không có binh mã.
Lời nói của Hoàng hậu nương nương lập tức đem Vũ Đằng Thành một lần nữa đánh vào thâm uyên, không có binh mã nói vậy chẳng phải là trở lại đi chịu chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.