Hứa Tiên Chí

Chương 561: Đương Triều




Chưởng quỹ ở trong mơ mơ màng màng, đột nhiên đã bị dọa sợ, trong nháy mắt đó, ý niệm trong lòng cực kỳ cường liệt, liền tự đâm thủng một tầng giấy này, truyền lại đến trong tai của Hứa Tiên.
Để Hứa Tiên nhìn được con đường Tha Tâm Thông, hắn nguyên bản còn đang lo lắng, Tha Tâm Thông này rốt cuộc phải tu luyện như thế nào, không ngờ tới dưới cơ duyên xảo hợp, lại có điều thu hoạch. Sau đó chỉ cần theo con đường này lại đi xuống là được.
Chưởng quỹ thấy Hứa Tiên không đáp, chỉ cho rằng hắn là nhìn ra được, hắn đã duyệt người vô số, người có thể đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt như thế tuy rằng hiếm thấy nhưng cũng không phải không có. Chỉ sợ chọc người không hài lòng, cũng không hỏi nhiều, lui xuống đi.
Chung Quỳ hỏi:
- Thế nào?
Hứa Tiên cười lắc đầu nói:
- Không có gì!
Chuyện tu luyện tuy rằng khẩn yếu, nhưng là không cần nóng lòng nhất thời, hắn giơ lên bát rượu nói:
- Chung huynh, ta trước kính ngươi một chén.
Hứa Tiên cùng Chung Quỳ nâng bát lên cụng nhau, mấy bát rượu đổ vào bụng, phút chốc cả người liền nóng lên, tâm tư cũng trở nên linh hoạt.
Hai người chuyện trò mọi chuyện sau khi ly biệt, Chung Quỳ từ sau khi phong thần, trung với cương vị công tác, tróc quỷ hàng yêu không hề nói chơi, danh tiếng dần lên, cung phụng cũng nhiều theo.
Chung Quỳ nói:
- Địa phủ từng sai người đến triệu, muốn phụng ta làm Quỷ vương!
Hứa Tiên trong lòng khẽ động:
- Chung huynh cảm thấy thế nào?
Hắn biết Địa phủ phong Quỷ vương này, không thể so với thủ hạ của Quỷ Đế những Quỷ vương tự phong kia, mà là Thiên đình chân chính sắc phong, cùng Hắc Bạch vô thường như nhau, đều là "nhân viên trong biên chế".
Xem ra địa phủ cũng không phải hoàn toàn không có nhãn quang. Bất quá bất quá chính là đường đường Khuê Mộc Tinh Quân chuyển thế, cũng theo lý nên nhận được coi trọng.
Chung Quỳ đem bát rượu đặt lên bàn, nhíu mày nói:
- Các nơi tai hoạ nổi lên bốn phía, hại người vô số, Địa phủ đám Diêm vương ngồi không ăn bám, không biết quản chế, ta làm loại Quỷ vương Địa phủ lại có ý nghĩa gì?
Hứa Tiên nói:
- Địa phủ cũng có chỗ khó xử của Địa phủ, bất quá chung quy không thoát khỏi bốn chữ đánh giá "kẻ ăn thịt người". Hôm nay tình huống hỗn loạn, tất nhiên không phải Địa phủ thậm chí Phật môn muốn thấy, nhưng muốn xử lý Lục Đạo Luân Hồi rất nhiều sự vụ khó phân phức tạp này, không phải bằng vào đủ pháp lực. Giống như mời nhà triết học đi làm CEO quản lý công ty, đó là tự tìm phá sản.
Hứa Tiên bỗng nhiên nói:
- Bất quá nếu có một ngày, không ai có thể đủ cách tân Địa phủ, thanh trừ lệ cũ, Chung huynh có thể nguyện đến làm Quỷ vương một lần này, vì người trong thiên hạ ban phúc trấn trạch, loại trừ tai hoạ sao?
- Không biết ai có đại chí như vậy?
Chung Quỳ biết rõ còn cố nói, hắn có thể trúng trạng nguyên, há lại là người ngu dốt, vừa nghe Hứa Tiên nói như vậy, liền biết hắn nói không phải người bên ngoài.
Hứa Tiên nói:
- Kẻ hèn bất tài, chính là tại hạ, bất quá đương nhiên hôm nay nói đến chỉ là một ý niệm trong đầu.
Nếu ý niệm trong đầu này có một ngày thật muốn đi thực hiện, Chung Quỳ không thể nghi ngờ là trợ lực thật tốt.
- Quỳ nguyện làm thân khuyển mã!
Chung Quỳ không chút do dự nói ra, hắn đang lo không biết nên làm sao báo đáp Hứa Tiên.
Hơn nữa hắn gian khổ học tập mấy chục năm, trong lòng cũng có chí lớn vì thiên tử bình định thiên hạ, đề nghị này cũng đang hợp với khẩu vị của hắn. Hôm nay nhân gian đế vương đã không ở trong mắt hắn, cũng không cần phải hắn đến phụ tá. Nếu có thể phụ tá một vị Địa phủ chi vương, cũng là một loại chuyện vui. Hắn thấy nhân từ nhân từ quả quyết, ân uy cỏ đủ, nếu có thể quản lý Địa phủ, tất nhiên hơn xa một đám Diêm La kia.
Hứa Tiên không ngờ tới chính mình còn chưa nói cái gì, Chung Quỳ đã biểu thị như vậy nghĩ thầm:
- lẽ nào chính mình quả nhiên người mang ca vát làm diễn viên chính, bá vương chi khí vừa phóng ra, chúng tiểu đệ cúi đầu liền bái lạy sao? Bất quá ta còn giống như không thả ra đây.
Sau đó Hứa Tiên nói rõ chính mình là Đông Nhạc Đại Đế chuyển thế, cho nên mới có suy nghĩ như vậy, Chung Quỳ nghe được càng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói rằng quả nhiên là thiên ý, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút ý vị phong vân tế hội, quân thần tương hợp.
Đương nhiên, đây không phải là hai thanh niên nhân uống rượu sau đó suy nghĩ lung tung, nhìn ra tương lai.
Có câu là "Tửu phùng tri kỷ thiên bôi tửu", không để ý chưởng quỹ càng nhìn càng mở lớn con mắt, hơn mười vò rượu đã đổ vào bụng hai người, cảm giác say dần lan ra, Hứa Tiên cũng thấy nóng mặt, đứng dậy hướng phía sâu trong dòng sông bên cạnh nhìn ra xa.
Ngưng mắt vừa nhìn, đã thấy ẩn hiện đèn đuốc sáng trưng; nghiên tai vừa nghe, loáng thoáng nghe được có tiếng đàn ca sáo nhị.
Hứa Tiên chỉ vào nước sông nói với chưởng quỹ:
- Đang lúc đại tang, trong khúc sông này vẫn còn có thuyền hoa sao?
Tửu điếm khach sạn không cấm được, tuyệt đối là cấm tiệt ca vũ đàn sáo.
Chưởng quỹ bán đi hơn mười vò rượu ngon, trong lòng cũng cảm thấy khoái hoạt, trong lúc đó lại bị Chung Quỳ lôi kéo uống mấy bát, cảm giác say dâng lên, cũng không lại cố kỵ rất nhiều, hỏi:
- Ngươi cũng biết dòng sông này họ gì không?
Chung Quỳ nói:
- Lời này kỳ quái rồi, dòng sông còn có họ sao?
Hứa Tiên nói:
- Khúc giang, khúc giang, chẳng lẽ là họ Khúc?
Chưởng quỹ lắc lắc cái đầu:
- Không phải họ Khúc, mà là họ Doãn. Hôm nay tiên hoàng băng hà, còn có người nào có thể quản được đến trong Phù Dong Viên này nữa?
Hứa Tiên đã biết được ý hắn, Thái Tử đăng cơ xưng đế, nhưng tuổi còn nhỏ, tất cả đương nhiên toàn bộ dựa vào Doãn hoàng hậu phân phó. Mà Phan Lương hai nhà tranh chấp không dứt,s không chút nào uy hiếp hoàng quyền. Thiên hạ tự nhiên đã ở trong tay Doãn gia, không khỏi khẽ thở dài:
- Thương nữ không biết vong quốc hận, cách giang do xướng cúc hoa hoa. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
- Lời này cũng không thể nói loạn được.
Chưởng quỹ mặc dù không hiểu nghe văn thơ, không biết được câu thơ nào, lại đem hai chữ "vong quốc" nghe được rõ ràng, sợ đến cảm giác say toàn bộ thanh tỉnh.
Hứa Tiên cười cười cũng không thèm để ý, hắn đã sũy nghĩ chuyện tối nay, minh bạch thiên hạ đại loạn cũng tất nhiên không phải là thoáng cái loạn lên, khí số tuy rằng có vẻ hư vô, nhưng nguyên nhân khiến cho hỗn loạn lại nhất định không phải hư vô, tất nhiên có rất nhiều thiên tai trong đó. Điều hắn cần làm chính là nỗ lực đi bình định những mầm tai vạ này.
- Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân.
Đạo lý này hắn cũng hiểu được, thiên hạ chung quy có một ngày nào đó sẽ loạn, dòng sông lịch sự to lớn không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể ngăn cản. Nhưng ít ra không phải hiện tại, vương triều này còn chưa đi tới tình cảnh đó. Trong lúc hưng hong, bách tính đều khổ, vẫn là đem những ngày thái bình này có thể sống thêm vài ngày chính là vài ngày đi sao.
Hơn nữa dựa vào các loại tri thức hắn có được từ hậu thế, nếu có thể vì Nhân Hoàng sở dụng, cũng không chắc không thể cải biến bố cục lâu đời trăm nghìn năm qua của Hoa Hạ, khai sáng ra khí tượng mới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.