Hứa Tiên Chí

Chương 485: Kim Nhãn




Tiết Bích cũng quyết tâm giảng thuật cho bọn họ nghe một phen, lại làm cho mọi người ngạc nhiên hơn trước.
"Đông Hoàng Thái Nhất ", "Hậu Nghệ Xạ Nhật", những nhân vật này, ai chưa từng nghe qua. Không ngờ nơi đây chính là chỗ ở của nhân vật trong truyền thuyết.
Cô Tùng đạo nhân nhìn qua Yến Tử đang được Hứa Tiên chữa thương, sợ hãi than nói:
- Thì ra hắn chính là Hậu Nghệ chuyển thế, lại là tọa hạ của Đông Hoàng Thái Nhất, đây lại là mộ tràng của thiên thần.
Tiểu Thanh cũng không quản cái gì Hậu Nghệ Thái Nhất, nhìn thấy Hứa Tiên bình an vô sự thì yên lòng, nhìn sang Yến Tử đang hôn mê, thở dài nhìn Tiết Bích nói:
- Ngươi không cần lo lắng, có hắn ở đây, a Tử cô nương nàng nhất định sẽ không có việc gì.
Tiết Bích gật gật đầu, nhưng sầu lo trên mặt không có tán đi, nhìn qua nữ hài tử còn mang theo vài phần trẻ con trên mặt, trong nội tâm tràn đầy thương tiếc, cho dù có sống qua thời gian cả ngàn năm, nhưng giống như một người phàm nhân chưa trải sự đời, không bị trói buộc. Chỉ cần có thể cứu nàng, cho dù muốn mình báo ân ra sao cũng được cả.
Qua trong chốc lát, Hứa Tiên mở to mắt, nhìn Tiết Bích ánh mắt chờ mong của Tiết Bích, hắn lại thở dài nói:
- Không được, quá chậm, nàng không thể chịu đựng lâu như thế.
Dù sao không phải thái dương chi lực bình thường, mà là pháp lực cường đại của Đông Hoàng Thái Nhất lưu lại. Hắn dùng toàn lực của mình, cũng chỉ có thể hút được một cây Thiên Hỏa Thần Mang vào trong cơ thể, tốn hao thời gian cũng mấy cái hô hấp, nhưng như thế cũng chẳng khác gì muối bỏ biển. Bởi vì lưu trong thân thể của nàng hơn mười vạn cây Thiên Hỏa Thần Mang, không đợi hắn hút xong, chúng đã bạo liệt rồi.
Tiết Bích bắt lấy tay của Hứa Tiên.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Nàng trong lúc tuyệt vọng quay sang hỏi Hàn Mai Tiên tử.
- Tiên Tử, vạn năm hàn huyền của ngươi có thể khắc chế hỏa lực không?
Tiểu Thanh thấy nàng tỉnh táo thong dong, nhưng cũng hiện ra vài phần thần sắc thê lương, không còn chút lãnh diễm ngạo mạn như lúc ban đầu. Trong lòng cũng không đành lòng, nếu như mình là nàng, tỷ tỷ bị như thế cũng thương tâm a! Có tỷ muội tình nghĩa như thế, nàng cũng không phải là người xấu.
Không đợi Hàn Mai tiên tử trả lời, Hứa Tiên nói:
- Không được, nếu áp chế cũng làm Thiên Hỏa Thần Mang bộc phát nhanh hơn mà thôi.
Ánh mắt quét về phía Ngư Nhi, thầm nghĩ, có nên vận dụng công đức chi lực không?
Suy nghĩ một chút cũng đành phải bác bỏ, không được, công đức chi lực đúng là lực lượng thần kỳ, nhưng nếu bảo Ngư Nhi đi cầu nguyện diệt sạch đám Thiên Hỏa Thần Mang này, tất cũng hóa thành một loại linh lực nào đó, khó bảo toàn sẽ không kíp nổ lực lượng trong thân thể Yến Tử, pháp thuật của Đông Hoàng Thái Nhất thật sự quá cổ quái cường hãn a.
Thần mang nhập vào cơ thể, nếu chịu thần phục thì giúp lấy ra, nếu không chịu, lập tức kíp nổ, tướng địch hóa thành tro tàn, ngay cả thần hồn cũng không bảo tồn được.
Nếu là Đông Hoàng Thái Nhất, nhất định sẽ có biện pháp.
Tiết Bích triệt để không có chú ý, Yên Tử càng thêm suy yếu, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tiểu Thanh hỏi:
- Hứa Tiên, thật sự không có biện pháp sao?
Hứa Tiên đứng lên, nói:
- Còn có một biện pháp!
Ngửa đầu nhìn qua đồ đằng Đông Hoàng Thái Nhất trên trần nhà.
Tiết Bích giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
- Cái gì?
Theo ánh mắt của hắn nhìn lên con mắt màu vàng của Tam Túc Kim Ô khảm trên trần nhà, nhất thời hiểu rõ, những Thiên Hỏa Thần Mang trí mạng kia là do bảo thạch phát ra, nếu như có thể khống chế, nói không chừng cũng có thể thu hồi thần mang a.
Nàng lập tức nói:
- Ta sẽ đi lấy.
Hồn nhiên không để ý tới chuyện Long Vương Ngao Nghiễm pháp lực hùng hậu cũng không làm gì được, làm gì tới phiên nàng chứ.
Hứa Tiên ngăn nàng lại, nói khẽ:
- Ta đi!
Trong lòng của hắn cũng không có nắm chắc, cho dù có Thái Dương tinh, cũng không thể miễn trừ tổn thương do Thiên Hỏa Thần Mang đem lại, ngay cả Ngao Nghiễm là người có pháp lực, thân thể cường đại, cộng thêm có tín ngưỡng lực cũng không chịu đựng được, chính mình lấy cái gì chống đỡ đây? Nhưng không thể trơ mắt nhìn nữ hài như thế chết đi. Truyện được copy tại Truyện FULL
Tiết Bích nhìn qua Hứa Tiên thật sâu.
- Đại đân đại đức của quân, Tiết Bích kết cỏ ngậm vành, chắc chắn tương báo.
Nàng trước kia uống nhiều Hoàng Lương Nhưỡng như thế cũng không nói lời cảm tạ, nói ra những lời này, đã không phải là hiểu rõ ân oán, mà là thệ ước chân chính.
Sau đó mấy người bọn họ né tránh sau những cây cột lớn, lại vận dụng mấy trọng linh lực phòng hộ, khỏi bị vạ lây, đặc biệt không thể cho Yến Tử tổn thương càng thêm tổn thương.
Chỉ có Tiểu Thanh muốn nói lại thôi, nhìn qua Hứa Tiên, cuối cùng nhất thở dài, chỉ nói:
- Cẩn thận!
Hứa Tiên nhìn nàng mỉm cười một cái, thả người bay về phía Kim Ô chi nhãn. Mắt thấy con chim khổng lồ kia càng ngày càng lớn, như đã từng có dũng khí kiếp trước, cuộc đời này không ngại khiêu chiến một lần.
Nhưng giờ phút này hắn muốn biết rõ, rốt cuộc Hậu Nghệ thắng như thế nào, trong nháy mắt cuối cùng đó, trên người của Đông Hoàng Thái Nhất tản ra khí thế hoàn toàn áp đảo Hậu Nghệ. Nhưng đoạn hình ảnh đó ngưng trệ ngay tại đó. Trừ phi khôi phục được đoạn trí nhớ này, nếu không thì chẳng biết được ngọn nguồn.
Ý nghĩ này chợt lóe lên, Hứa Tiên đã tiếp cận mái vòm.
Kim Ô chi nhãn lại phát ra hào quang sáng chói mắt.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy toàn thân như vạn cây kim châm đâm qua, đau đớn chập choạng mang theo nhiều tư vị khác nhau, giống như đang thụ hình. Hắn vận dụng linh lực phòng ngự với Thiên Hỏa Thần Mang không có chút tác dụng nào, bị những thần mang rậm rạp kia đâm lên người, đâm vào thân thể cùng thần hồn, mặc dù không có bộc phát cũng rất khó chịu.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Bích Thủy Kim Tinh Tráo của Tiết Bích có thể chống cự tất cả công kích, cũng không ngăn cản được Thiên Hỏa Thần Mang. Có câu nói "Không có tường nào không lọt gió", cho dù chắc chắn ra sao, cũng tồn tại khe nứt, nhưng mắt thường không thấy được mà thôi.
Rậm rậm tới cực điểm, Thiên Hỏa Thần Mang đối với người tu linh lực mà nói, chính là bức tường xuyên thấu, gần như bỏ qua tất cả phòng ngự, tốc độ quét qua nhanh tới mức không ngăn cản được, còn bộc phát trong cơ thể.
Bỏ qua phòng ngự, không cách nào né tránh, vừa chạm vào chết ngay lập tức! Đây chỉ là một góc của băng sơn mà thôi. Đông Hoàng Thái Nhất có thể vào thời đại cường giả xuất hiện lớp lớp xưng là Đế, rốt cuộc là mạnh tới trình độ nào? Hỗn đản, mau dừng lại đi.
Khá tốt thân thể của hắn và thần hồn được thái dương chi lực rèn luyện qua, vẫn có thể chịu đựng được, một bên đem chủ tinh vận chuyển tới cực hạn, dốc sức liều mạng luyện hóa Thiên Hỏa Thần Mang trong thân thể, một bên cắn răng bay lên cao hơn.
Nhưng càng tới gần Kim Ô chi nhãn, Thiên Hỏa Thần Mang càng nhiều, lập tức vượt qua tốc độ luyện hóa, chỉ có thể cứng rắn thừa nhận. Hứa Tiên có thể cảm giác thân thể của mình đang từ từ hòa tan, không cách nào ngăn cản được, nhưng mà. Vẫn không thể buông tha cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.