Hứa Tiên Chí

Chương 472: Tìm kiếm




Vân Yên sóng mắt khẽ động, cười nói:
- Nhớ ah! Nhưng so sánh với Tiểu Thiến tỷ tỷ si tình, thật sự là hổ thẹn a, quá hổ thẹn!
Tiểu Thiến quay đầu lại sẳng giọng: Text được lấy tại Truyện FULL
- Ít giễu cợt ta đi, không biết ai đêm qua ôm ta, hô hào phu quân, không biết có bao nhiêu si mê quấn quít a?
Sau đó học theo âm thanh của Vân Yên.
- Phu quân, phu quân!
Thổi phù một tiếng, sau đó cười rộ lên.
- Có sao?
Sắc mặt Vân Yên đỏ lên, lộ ra thần sắc hoài nghi, nói:
- Ngươi đang gạt ta phải không?
Tiểu Thiến cố nén cười, chân thành nói:
- Có, bộ dáng như vậy dù là nữ tử nhìn thấy cũng động tâm a, chỉ hận mình không phải là nam nhân, không thể hoan ái với muội muội ngươi.
Sóng mắt của Vân Yên lưu chuyển, nói:
- Ta không tin!
Một đạo kim ảnh vạch phá bầu trời, Tiểu Thiến híp mắt nhìn qua, nói:
- Thư của tướng công tới, lần này tới thật nhanh, đó là?
Đã thấy một người quen thuộc hạ xuống, càng lúc càng lớn.
Hứa Tiên nhìn vào trong bờ suối, thấy hai nữ nhân như châu như ngọc, nhìn thấy hai giai nhân đang vui mừng, nhe răng cười nói:
- Kinh hỉ!
- Ah!
Tiểu Thiến, Vân Yên đều mở to mắt, trong nội tâm suy nghĩ tới người nào đó, thì người đó xuất hiện trước mặt, kinh hỉ nói:
- Quan nhân!
- Tướng công!
Bước nhanh nghênh đón. Muốn nhào vào trong lòng ngực của hắn, bỗng nhiên ngừng bước chân, nhìn về phía đối phương.
Hứa Tiên đã đưa tay ôm các nàng vào trong ngực của kình, các nàng đều đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn dựa vào ngực của Hứa Tiên.
Hứa Tiên ngồi trên tảng đá bên bờ suối, cho các nàng một trái một phải ngồi trên đùi của mình.
Vân Yên hỏi:
- Tại sao phu quân về sớm như vậy, chẳng phải đang đi tìm Thất Minh Chi sao?
Hứa Tiên cũng giảng thuật chuyện trên biển một phen, trừ chuyện Hàn Mai tiên tử ra thì không có chút giấu diếm nào.
- Vì vậy ta liền đem Ngao Ly đưa về đây, sau khi nghỉ ngơi, lại đi tìm Thất Minh Chi.
Lần tao ngộ đó làm cho Vân Yên cùng Tiểu Thiến đều sợ hãi thán phục không thôi, Hứa Tiên đem nội đan giao cho Tiểu Thiến.
- Chậm rãi thu nạp a, thời điểm độ kiếp ta sẽ giúp ngươi, trước tiên nếm thử tư vị của Hoàng Lương Nhưỡng trước nhé?
Tiểu Thiến tiếp nhận nội đan, gương mặt vô cùng cảm động, nói:
- Cảm ơn tướng công.
Giống như hoa lan trong u cốc, nháy mắt nở ra, khuynh quốc khuynh thành.
Có thể thấy nàng cười như vậy, tâm tình của Hứa Tiên được khuây khoả, khó có thể nói nên lời.
- Vậy trở về đi. Hoàng Lương Nhưỡng cần nấu trong chốc lát.
Vân Yên cùng Tiểu Thiến nghe Hứa Tiên nói vậy cũng đồng ý, liền quay về động phủ trong Phượng Hoàng Sơn, đang có một ít yêu tinh chiếm giữ tại bốn phía, vừa thấy Tiểu Thiến là "Hắc Sơn lão yêu" trở về, nhao nhao né tránh thi lễ.
Cũng có nhiều công việc cần hỏi ý của Tiểu Thiến, đều bị Tiểu Thiến tùy ý ứng phó, đi vào trong động phủ.
Hứa Tiên chỉ thấy đây là cung điện thật lớn, chính giữa có một bảo tọa, phía trên có trải da mãnh hổ, vách tường bốn phía có trang trí hoa lệ, sau khi trải qua tạo hình, treo các loại đầu lâu dã thú, hiện ra một cổ khí thế uy nghiêm khắc nghiệt, làm cho Hứa Tiên cảm thán Tiểu Thiến có thưởng thức đặc biệt, nhưng cũng biết thường ngày nàng lãnh đạo chúng tinh quái, cũng cần chút ít uy nghiêm.
Thời điểm này, một con yêu báo và một con sơn tinh có tranh chấp, lôi kéo nhau tới trước mặt Tiểu Thiến bình phán, yêu quái chung quanh bảy mồm tám miệng lên tiếng bình luận, nói chuyện giống như phàm nhân đang xem náo nhiệt.
Nhưng há miệng thấy đầy răng nanh, phun ra mùi máu tanh. Tình cảnh này, đại khái có thể hù chết phàm nhân.
Vân Yên đi chuẩn bị thức ăn, Tiểu Thiến ngồi trên bảo tọa cao, bình phán cho chúng. Hai bên là Thải Nhân, Mị Nương là hai tỷ muội yêu thỏ, mở to con mắt căng tròn, không yên lòng giơ cây quạt, con mắt không ngừng nhìn qua Hứa Tiên, quả nhiên là đảm nhiệm công tác thị nữ, nhưng dường như không xứng chức a.
Mà Hứa Tiên thực sự ngồi trên bảo tọa. Ôm lấy Tiểu Thiến đang đỏ mặt vào trong ngực, cười xem nàng bình phán thế nào, thấp giọng nói vào tai của nàng:
- Không biết có làm uy phong của ngươi yếu đi hay không, có muốn ta đi xuống dưới không?
Tiểu Thiến ngứa lỗ tai, tiếng lòng rung rung, vặn vẹo hạ thân, nói khẽ:
- Tướng công muốn như thế nào thì cứ làm đi.
Bỗng nhiên một tiếng than nhẹ, cảm nhận được Hứa Tiên biến hóa, lỗ tai cũng đỏ hồng lên.
Mặc dù cách mấy tầng quần áo, nhưng xúc giác từ thân thể mềm mại của nàng cũng nhạy cảm hơn, đặc biệt là thứ cứng rắn ngạo nghễ kia đang đội mông của nàng lên. Càng làm cho tâm thần của Tiểu Thiến nhộn nhạo, thân thể xuất hiện biến hóa, chống đỡ không cho nươc trong u cốc chảy ra ngoài.
Lũ yêu thấy Hắc Sơn lão yêu ngày thường uy phong lẫm lẫm, lúc này lại nói những lời nhu nhược thế kia, cũng không cảm thấy có gì khác thường cả.
Ngày đó trên Phi Lai Phong, chúng đều nhìn thấy uy phong của Hứa Tiên, trong mắt của chúng chỉ có quan niệm cường giả vi tôn, đại vương nhà mình có thể dựa vào tiên nhân cường đại như thế mới tốt.
Hứa Tiên không đành lòng để Tiểu Thiến túng quẫn, khua tay nói:
- Các ngươi tất cả lui ra đi thôi! Có chuyện gì ngày mai nói sau.
Hắn cũng xuất uy nghiêm của Đông Nhạc Đại Đế ra, lũ yêu sao có thể kháng cự, nhao nhao thối lui.
Đột nhiên huyệt động to như vậy cũng yên tĩnh xuống, chỉ còn lại Hứa Tiên cùng Tiểu Thiến hai người, Tiểu Thiến uốn éo thân thể. Đôi mắt như nước của nàng xuất hiện một chú oán hận, nhưng môi mỏng của nàng bị miệng của Hứa Tiên khóa cứng, chỉ còn lại tình ý như nước.
Hứa Tiên cách quần áo, hai bàn tay vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, mà nàng đang khát vọng được vuốt ve. Do tình sinh dục, khó kháng cự nhất.
Khi Vân Yên lãm xong thức ăn quay về, nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp thế này, trong nội tâm khẽ động, đem đồ ăn buông xuống, phát ra từng tiếng nổ vang.
Đôi mắt của Tiểu Thiến thanh tỉnh, vội vàng tách Hứa Tiên ra. Không dám nhìn qua Vân Yên.
Rồi sau đó hai vị giai nhân hầu hạ hai bên, có rượu có mỹ thực vô cùng thích ý, mà Hoàng Lương Nhưỡng nấu chút ít.
Sau đó uống hết số Hoàng Lương Nhưỡng kia, đổi lấy một hồi say rượu.
Thời điểm Hứa Tiên tỉnh lại, trên người dục thể giao xoa. Áo ngủ bằng gấm che đậy, lộ bờ vai mượt mà ra ngoài, nhưng đêm qua cảnh đẹp không chỉ thưởng ngoạn một lần, tình cảnh này, không phải ba chữ "Ôn nhu hương" là có thể nói hết.
Động tác của Hứa Tiên kinh động các nàng, mở to mắt ra, nhớ tới đêm qua đều cảm thấy ngượng ngùng. Các nàng đều có tính tình vô cùng thuận theo, đối với Hứa Tiên ta cần ta cứ lấy, cũng không tương cự, ngay cả mình ngượng ngùng cũng làm cho Hứa Tiên cảm thấy thỏa mãn, đương nhiên là tiện nghi cho Hứa Tiên, tối qua hắn ước lượng xem ngực của ai to hơn.
Hứa Tiên thay quần áo đứng dậy, chuẩn bị ăn uống, cùng các nàng cũng ăn sáng với hắn, sau đó tạm biệt.
Hứa Tiên đáp ứng các nàng mau chóng lấy được Thất Minh Chi rồi trở về, làm cho các nàng không cần phải lo lắng. Tình cảnh này, hắn cũng khó có thể dứt bỏ.
Chỉ có hạ tâm sắc đá, nói một tiếng tạm biệt, kim ưng cũng bay lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.