Hứa Tiên Chí

Chương 430: Không Hứa




Một vương triều như vậy bắt đầu hạ màn!
Hôn quân tận thế và họa quốc yêu hậu, cũng bị quan ghi sử dùng ngòi bút của mình viết vào, lưu truyền răn đe hậu thế.
Dưới mặt đất gió lửa liên thành, trên trời có mây trắng.
Nữ võ thần tán thán nói:
- Ngươi làm rất tốt!
Đây không phải chuyện bằng lực lượng có thể làm được, mị thuật cùng ảo thuật kết hợp, có năng lực khống chế tuyệt đối với phàm nhân. Kế tiếp, nàng chỉ cần phái người phụ tá anh chủ lên đăng cơ, nhanh chóng thống nhất thiên hạ thành lập tân vương triều, nhiệm vụ của nàng xem như hoàn thành.
Hồ Tâm Nguyệt lại có chút ấp úng không vui, thậm chí lo sợ bất an, căn bản vô tâm tiếp nhận tán dương này.
Nữ võ thần nhìn ra tâm sự của nàng, nhưng cũng không vạch trần, mà giao một cái hộp vào trong tay của Hồ Tâm Nguyệt, nói:
- Nếu như quyết định, thì chạng vạng tối hôm nay tới Côn Lôn Sơn a, ta sẽ chờ ngươi ở đó.
Nói xong cũng hóa thành cầu vòng biến mất tại chân trời.
Hồ Tâm Nguyệt mở nắp hộp ra, một cổ mùi thơm lạ lùng đập vào mặt, đây là quả đào phát ra hào quang, trong đó ẩn chứa linh lực bàn bạc, chính là bàn đào trong truyền thuyết. Miễn cưỡng cười một cái, thu hồi hộp, thả người bay thẳng về núi Thanh Thành.
Thạch động vẫn duy trì bóng dáng trước kia, chỉ có dây leo càng dày đặc hơn.
Hồ Tâm Nguyệt đi vào trong động. Thấy Bạch Tố Trinh nghiêng người nằm trên giường đá.
- Tiểu bạch, ta trở về!
Nhưng mà Bạch Tố Trinh đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích.
Hồ Tâm Nguyệt ngồi bên giường, xuất bàn đào ra, sau đó dùng âm thanh nhẹ nhõm sung sướng nói:
- Xem nè, đây là bàn đao Vương Mẫu nương nương ban thưởng đấy, muốn ăn không? Gọi tỷ tỷ sẽ cho ngươi ăn!
"..."
Hồ Tâm Nguyệt đẩy đẩy vai của Bạch Tố Trinh, nói:
- Chúng ta đi Dao Trì a!
"..."
Thần sắc Hồ Tâm Nguyệt trở nên ảm đạm, nói:
- Ta phải đi!
"..."
Hồ Tâm Nguyệt mạnh mẽ nhét bàn đào vào trong miệng, ăn liên tục, phung phí của trời, thịt bàn đào vào miệng liền hòa tan, hương khí tản mạn ra khắp nơi, cây cỏ chung quanh sinh trưởng mạnh mẽ, cho dù là tuyệt phẩm trong nhân gian, cũng không có mỹ vị này, nhưng tiến vào trong miệng của nàng lại đắng chát. Ăn một nửa, đem một nửa kia nhét vào trong hợp, đặt ở bên giường, bước nhanh ra ngoài động.
Cùng đồng ý đi Dao Trì, cuối cùng lại không thực hiện được.
Bạch Tố Trinh chợt ngồi dậy, trên gương mặt xinh đẹp đoan trang của nàng đầy nước mắt, cầm lấy quả bàn đào. Chậm rãi ăn nó.
Trong nội tâm yên lặng nói thầm:
- Ta sẽ đi, dùng phương pháp của chính mình.
...
Mặt trời rực rỡ lên cao, trong Hứa phủ vẫn yên lặng như trước.
Bạch Tố Trinh đắm chìm trong thêu thùa, đến cuối cùng kết thúc công việc của mình, cũng cẩn thận từng li từng tí, cam đoan nhịp nhàng ăn khớp, tuyến tuyến tương tục, mới có thể có hiệu lực.
Hứa Tiên đã không tu hành nữa, thường ngày ở trong trạng thái chơi bời liêu lỏng, có khi đi vào trong núi du ngoạn với Tiểu Thiến, có khi ngồi xổm bên hồ lười biếng nói chuyện với Tiểu Thanh.
Khi ban đêm, trong sân vang lên tiếng đàn sâu kín, sau khi Vân Yên tiến vào cảnh giới "Luyện Khí Hóa Thần", trải qua mấy ngày nay tu dưỡng, đã bắt đầu trở nên vững chắc.
Hứa Tiên ngồi đối diện với Vân Yên, hỏi:
- Yên nhi, chuẩn bị cho tốt chưa?
Vân Yên nhấn dây đàn một cái, gật gật đầu.
- Xem nghĩ ra nên bắt đầu rồi!
Vân Yên nhắm nhắm hai mắt lại, nín hơi tập trung tư tưởng suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên nàng chính thức ẩn thân, tiếng đàn cũng ngừng lại, nhưng tiếng đàn trong nội tâm của nàng không ngừng lại chút nào, làm cho hồn phách của nàng xuất hiện ụuật động vô cùng kỳ dị. Nhưng có chuẩn bị mấy ngày nay, cũng cũng tính là quá khó khăn, không qua bao lâu, nàng đã cảm thấy thần hồn dần dần lướt nhẹ, giống như muốn thoát thể bay ra ngoài, chuyện này làm cho nội tâm của nàng sinh ra sợ hãi, nhưng lập tức bị đè xuống.
Hồn phách từ từ rời khỏi thân thể, bắt đầu cảm thấy thoải mái, dần dần bay lên không. Vân Yên quay đầu. Nhìn thấy mình đang tĩnh tọa phía dưới, nàng thử ngắm nhìn bốn phía, quả nhiên cảnh sắc không hề giống nhau, thậm chí nhìn thấy Lục Khỉ đang ẩn nấp trong cầm.
Nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Hứa Tiên, chỉ có thể nhìn thấy một đám mây màu vàng đang tức giận. Đám mây tức giận này đang thiêu đốt, nhưng nó lại thu liễm vào bên trong, bằng không thì âm thần bạc nhược yếu kém của nàng sẽ bị hòa tan. Nàng thử lướt qua nóc phòng, bay lên không trung, cảm niềm vui sướng khi được bay lượn tự do, cảm giác này hoàn toàn khác với lúc đáp mây mà đi.
Nhưng chẳng được bao lâu, nàng đã cảm thấy mệt mỏi, nàng biết đây là bơi vì đạo hạnh của nàng còn kém, không thể xuất khiếu lâu dài, vội vàng trở lại trong cơ thể, lúc này thở ra một hơi, nhưng cảm giác đau đầu xuất hiện dồn dập.
Hứa Tiên nhẹ nhàng mát xa trán của nàng, rót vào một tia thái dương chi lực, Vân Yên cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tập trung tinh thần hấp thu linh lực của Hứa Tiên. Nàng đã hiểu được tri thức ở trong đó rồi, biết rõ nếu muốn đem Âm Thần chuyển hóa thành Dương Thần, ngày sau cần không ít thái dương chi lực, nhưng thái dương chi lực là thứ vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là trạng thái Âm Thần. Bị ánh mặt trời chiếu vào một cái sẽ bị thương, thậm chí trí mạng. Nhưng mà thái dương chi lực của Hứa Tiên rót vào người nàng đã được pha loãng đi rất nhiều, liên tục không ngừng cũng không tạo thành nguy hiểm gì, đây chính là đường tắt tốt nhất mà nàng cần đi.
Bỗng nhiên Hứa Tiên dừng tay, cười lên, vuốt ve cái cằm của nàng, nói:
- Hiệu quả như vậy dường như quá chậm a.
Sắc mặt Vân Yên đỏ lên, đương nhiên biết rõ ý của hắn là gì, nếu như dùng song tu chi đạo, linh nhục tương hợp lẫn nhau, khí cảm trao đổi, đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều. Nhưng lần trước bơi vì loại tư vị này. Cũng đã làm nàng không ngồi dậy nổi.
- Thỉnh phu quân thương tiếc, ngày mai ta còn phải lên đài đấy!
Hứa Tiên vuốt ve gò má của nàng, nói:
- Đó là đương nhiên!
...
Vào lúc sáng sớm, cửa chính đã có âm thanh gõ của vang lên, Hứa Tiên đi ra mơ cửa chính, mắt nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Doãn Hồng Tụ hiện ra trước mặt, kinh ngạc nói:
- Hồng... Quận chúa, làm sao ngươi tới đây!
Thấy sau lưng của nàng có đai đội nhân mã, vội vàng đổi giọng.
Doãn Hồng Tụ phất tay với những người ở sau lưng, nói:
- Các ngươi ở tại chỗ này!
Vội vàng cầm tay của Hứa Tiên tay hỏi:
- Hán Văn, Yên nhi ở nơi nào?
Chuyện này làm cho vô số thủ hạ phía sau mở to mắt, thời đại này chú ý nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi quận chúa là hoàng thân quốc thích, vô cùng cao quý, xem ra nghe đồn quả nhiên không phải giả. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hứa Tiên do dự một chút, có nên giãy ra hay không, liền kéo tay của nàng, kéo nàng vào trong cửa, một lần nữa đem cửa chính đóng chặt lại, đem những ánh mắt hiều kỳ và xem náo nhiệt kia ngăn cách ở ngoài cửa.
Doãn Hồng Tụ cũng kịp phản ứng lại, giống như điện giật buông tay ra, xấu hổ một chút, nhưng thời điểm nay, ngượn ngùng không vượt qua được hiếu kỳ trong nội tâm của nàng, vẻ mặt tán thưởng nhìn qua Hứa Tiên, giống như lần đầu tiên quen biết hắn vậy, còn kém vỗ vỗ vai của hắn, nói một câu:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.