Hứa Tiên Chí

Chương 379: Kim Bài (2)




Coi như là tình cờ thành gia gia trong gia gia, vậy tôn nghiêm đã từng bỏ xuống có thể lấy lại được sao? Đi lại trong nhân gian, lễ phép giữa người với người luôn là không thiếu được, nhưng vẫn là câu nói kia, không ngại lấy bình đẳng như nhau, không cần cố ý phá hư lễ phép tới hiển lộ rõ ràng bản thân, càng không thể câu nệ mà co đầu rút cổ, sao không xem như là một cuộc gặp gỡ khó có được, đến thể nghiệm một lần xuyên qua đặc biệt chứ?
Đây cũng là chỗ bất đồng lớn nhất giữa Hứa Tiên và người bình thường, cho dù quyền cáo chức trọng như Lương vương Phan vương, cuối cùng không khỏi sa vào trong nhân thế này.
Mà Hứa Tiên chỉ là cưỡi thuyền dạo qua nhân thế này mà thôi, mở mắt nhìn cảnh tượng hai bên bờ sông, nhìn giang hồ xa, xem triều đình cao, cũng bất quá là thuận nước đẩy thuyền, tâm không đình trệ. So với chân chính Tiên thơ với "thiên tử hô lai bất thượng thuyền" thì tiêu sái hơn rất nhiều, bởi vì Lý Bạch chung quy vẫn phải cầu Hoàng đế, một khi thất sủng liền khó tránh khỏi thổn thức, cảm thán cho tao ngộ của bản thân.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rốt cục đợi đến Gia Ngự hoàng đế bỏ qua cho Hứa Tiên, Quỳnh Lâm yến đã là tản mát, nhưng cũng giúp cho Hứa Tiên miễn rất nhiều xã giao.
Kim bài đã đúc tốt, bức họa Chung Quỳ cũng đã bồi xong. Tất cả đều ban cho Hứa Tiên, để cho Hứa Tiên cảm thán hiệu suất của công tượng Cung đình.
Gia Ngự hoàng đế khai báo nói:
- Ngươi nếu có chuyện gì quan trọng, cầm lấy kim bài này thì có thể trực tiếp tiến cung gặp trẫm!
Nếu nói có chuyện quan trọng, dĩ nhiên chính là chỉ chuyện có liên quan đến Trường Sinh Bất Lão mà thôi.
Hứa Tiên tạ ơn xong, liền vội vã quay về trong đại điện.
Trong điện đã trống vắng rồi, các vị Tiến sĩ đều đã rời đi, Phan Ngọc còn dựa lưng vào cột cung điện, ở chỗ cũ đợi chờ, thấy Hứa Tiên đi ra ngoài, hướng hắn khẽ mỉm cười, chờ hắn đi tới bên cạnh, liền sóng vai đi ra ngoài, một cách tự nhiên thoáng như hình bóng tương hợp.
Xe ngựa Phan gia chờ đợi ở bên ngoài cửa cung, sau khi hai người lên xe ngựa. Hứa Tiên đem chuyện vừa rồi cùng nói một phen cho nàng nghe, rồi sau đó lấy kim bài mới được ban thưởng ra, hỉ hả ở trước mắt Phan Ngọc huyền diệu nói:
- Kim bài, ôi chao, kim bài! Chưa từng thấy sao, mở to mắt đi!
Phan Ngọc liếc hắn một cái, đối với hắn thỉnh thoảng bộc phát tính trẻ con cũng là hoàn toàn không có biện pháp.
- Mau đem tới cho ta nhìn một cái!
Đối với kim bài này, nàng cũng rất tò mò.
Hứa Tiên tiện tay đem kim bài đưa cho Phan Ngọc, thuận thế đem nàng ôm vào trong ngực, chóp mũi rúc vào trong mái tóc đen của nàng, nhẹ ngửi tóc thơm của nàng.
Phan Ngọc bình yên nằm tựa vào trong ngực Hứa Tiên, vuốt vuốt kim bài lớn vừa lót trong lòng bàn tay nàng. Phía trên quả nhiên có khắc mấy chữ như Gia Ngự hoàng đế đã nói, bốn phía hoa văn trang sức là Bàn Long đồ án, phía dưới dùng sợi tơ Minh Hoàng bện thành chùm tua màu vàng. Cái đồ vật này, quả nhiên là quý không thể nói, chính là Vương gia nhìn thấy mặt tấm kim bài này cũng phải cung kính hành lễ.
Hứa Tiên đột nhiên hỏi:
- Minh Ngọc, ngươi nói cầm kim bài này có thể ăn chùa uống chùa không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Cái kim bài này để cho hắn nhớ lại Bạch Cật Kim Bài của Lý Bạch, thi nhân nổi tiếng đời trước, cầm lấy cái kim bài này, vô luận tới chỗ nào cũng có thể ăn chùa uống chùa, còn có thể đến khác khố phòng của các phủ mà lấy tiền tiêu, quả thực chính là Visa card phiên bản cổ đại, hơn nữa còn là thẻ có thể quét vô số lần, chẳng qua là không biết cái kim bài của mình có chức năng này hay không.
Phan Ngọc lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Nói:
Ngươi tính toán cầm tấm kim bài này qua ăn chùa uống chùa sao?
Đường đường Tiên thơ, vấn đề thứ nhất khi nhận được Ngự Tứ Kim Bài, dĩ nhiên là hỏi có thể dùng để ăn uống chùa hay không. Nếu để người khác biết, thật không biết là có vẻ mặt như thế nào.
- Ngươi nếu là thật sự muốn làm như vậy mà nói.., không có một lão bản nào dám lấy tiền của ngươi."
Hứa Tiên mở to hai mắt, môt bộ ngươi quá coi thường ta.
- Làm sao sẽ, ăn chùa uống chùa thì đi theo ngươi là đủ rồi, nào còn cần dùng đến tấm kim bài nát này!
Ban đầu ở Hàng Châu, hắn đi theo Phan Ngọc ăn uống không ít.
Phan Ngọc buồn cười, bật cười lớn, vươn ra một con ngọc thủ, khẽ vuốt gương mặt Hứa Tiên, thở dài nói:
- Nếu ngươi còn có thể theo ta ăn uống chùa thì tốt rồi, đáng tiếc, hiện tại đã không cần!
Hứa Tiên nhìn hai tròng mắt của nàng, thật thà nói:
- Hiện tại cũng cần a!
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng cắn vào vành tai xinh đẹp tuyệt trần của nàng.
Phan Ngọc giận hắn một cái, cũng không kháng cự, vẫn cắn răng nhẫn nại lấy tư vị kỳ dị kia.
Một lát sau, Hứa Tiên ngẩng đầu lên, khoa trương nói:
- Khóe miệng còn lưu hương, mùi vị tuyệt vô cùng.
Phan Ngọc lấy ta che khuôn mặt ướt át đang đỏ bừng, lại không nhịn được dùng khuỷu ta huých hắn một cái.
Hứa Tiên nắm tay đang cầm kim bài của Phan Ngọc, nhìn kim bài nho nhỏ kia, lần nữa lâm vào suy tư, một lát sau, hỏi vấn đề thứ hai về kim bài.
- Minh Ngọc, ngươi nói này kim bài làm bằng vàng ròng đấy sao?
Chẳng lẽ giá trị kim bài này chỉ có cái này sao? Phan Ngọc căn bản bỏ qua vấn đề này, quả quyết đáp:
- Không biết!
Hứa Tiên cũng là thật thà lo lắng lấy.
- Hoàng đế có tiền như vậy, chắc là tinh khiết a, bất quá nghe nói vàng ròng cũng là màu vàng, một khối này cũng là ánh vàng rực rỡ!
Vuốt vuốt mũi quỳnh của nàng nói:
- Coi như ngươi không nói, ta cũng có thể kiểm tra được!
- A!? Đừng!
Phan Ngọc còn không kịp ngăn cản, liền thấy Hứa Tiên thống khoái đem kim bài bỏ vào trong miệng, dùng sức khẽ cắn. Nàng nhanh tay lôi ra.
Phan Ngọc chỉ thấy phía trên kim bài, hiện ra rõ ràng hai hàng dấu răng, nhất thời nói không ra lời.
Hứa Tiên lại nhức đầu rồi.
- Ngươi nói rốt cuộc là cắn thành dấu là vàng, hay là cắn không ra dấu răng là vàng?
Trên ti vi, tiểu nhị cũng thích làm như vậy, chủ yếu để cho tiểu nhị biểu đạt vui mừng đối với tài phú khổng lồ, hơn nữa mỗi thấy cắn đều lòi ra là vàng giả. Nhưng là người ta cũng không giải thích cặn kẽ, rốt cuộc làm sao mới có thể biết được là vàng thật.
Như vậy để cho Hứa Tiên rất là vô cùng đau đớn.
- Hiện tại đóng kịch truyền hình chân thực quá không chịu trách nhiệm rồi!
Quan trọng nhất, hắn quên một điểm, nếu hắn dùng lực qua cắn mà nói.., cho dù bách luyện tinh cương cũng có thể cắn hiện lên dấu răng.
Phan Ngọc túm lấy kim bài, dạy dỗ:
- Vật Ngự tứ, vô luận là tổn hại hay là mất cũng là tội đại bất kính! Nếu như bị người phát hiện thì phiền toái!
Cái này so với kim châu ngọc bích ban thưởng trên tiệc rượu khác nhau rất lớn.
Hứa Tiên nói:
- Cái này... Sửa chữa lại không được sao?
Kim Linh lực rót vào trong kim bài, nhớ lại kim bài hình dáng lúc trước, dấu răng trên kim bài liền dần dần biến mất.
- Hứa công tử pháp lực vô biên, được rồi này!
Bên ngoài thành Trường An, lúc này đang cuối tiết xuân, ánh sáng rạng rỡ tới cực điểm, ánh mặt trời sáng lạng đã mang theo cái nóng oi bức của mùa hè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.