Hứa Tiên Chí

Chương 352: Tà Dương




Cho dù Phan Minh Ngọc luôn luôn trấn định cũng phải hoảng sợ. Hứa Tiên cho dù không có gì phải sợ hãi, nhưng hắn cũng phải mở to mắt ra nhìn. Hắn tuy đã biết rằng Chung Quỳ xấu, nhưng lại không nghĩ hắn lại xấu như vậy. Ở kiếp trước, trong nhiều bức họa, mặt Chung Quỳ cũng chỉ là đen hơn người thường và có một chòm râu dài mà thôi. Nhưng hôm nay thực sự chứng kiến Chung Quỳ, thì mới biết được bức tranh đó đẹp tới cỡ nào, hình dáng của Chung Quỳ thực sự không có nét bút nào có thể miêu tả được.
Sự xấu xí của Chung Quỳ không phải khiến người ta buồn nôn, đau đầu, cũng không khiến hắn trở nên bỉ ổi, mà làm hắn trở nên dữ tợn tới cùng cực. Lông mày rậm, sắc mặt lạnh lung, hai mắt đầy những tơ máu rậm rạp, miệng hắn còn lồi ra hai cái răng nanh. Loại hình dáng này tựa như tên sát nhân cuồng ma trong lúc đối mặt với nạn nhân, khuôn mặt hắn thể hiện sự hung ác cùng cực. Nếu như con người xấu xí có thể hù dọa được trẻ con, còn sự xấu xí của hắn có thể hù chết trẻ con.
Ngoại trừ dung mạo ra, Hứa Tiên coi như đã chưng kiến nhiều hung hồn ác quỷ có tướng mạo cổ quái kỳ dị hơn, nhưng Chung Quỳ lại mang theo một cỗ sát khí cực kỳ mãnh liệt, tưởng như chỉ cần hắn liếc nhìn ai đó, sẽ lập tức khiến người đó biến thành mảnh vụn.
Bạch Hổ chủ sát, Khuê Mộc Lang là tinh cầu đầu tiên trong Bạch Hổ thất tinh. Cho dù có chuyển thế thì cỗ sát khí này cũng không có biến mất, nên mới tạo ra được dung mạo hiện giờ của Chung Quỳ.
Chung Quỳ thấy mình tạo ra động tĩnh lớn như vậy, hắn thấy được mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu, Chung Quỳ tiến lên một bước, nhưng hành động của hắn lại làm đám sĩ tử thối lui một vòng lớn.
Hoàng Đế cũng rất buồn bực, cho dù xấu xí cỡ nào thì bọn tiến sĩ các ngươi cũng không nên đối xử với người ta như vậy chứ. Hoàng Đế rất thất vọng với đợt tiến sĩ lần này.
Vương Văn Thụy đứng ở bên cạnh cao giọng quát:
- Các vị tân tất tiến sĩ, chớ sợ hãi. Hãy trở về vị trí của mình.
Nhóm tân tấn tiến sĩ lúc này mới trấn định lại, từ từ trở về vị trí của mình, nhưng không có một người nào dám ngẩn đầu nhìn Chung Quỳ. Cho dù liếc qua Chung Quỳ, cũng khiến bọn họ run lên bần bật. Các vị tiến sĩ đứng gần Chung Quỳ nhất thì trở nên sợ hãi tới tột độ, than thể run rẩy, tưởng như Chung Quỳ là một đầu mãnh hổ còn bọn họ là một đám cừu non chờ làm thịt. Nếu không phải sợ hoàng quyền, bọn hắn đã sớm bỏ chạy. Trong tâm, bọn hắn chỉ thầm cầu nguyện Chung Quỳ không để ý tới bọn hắn.
Hứa Tiên cười khổ không thôi, hính dáng này của Chung Quỳ làm văn trạng nguyên quả thực quá lãng phí. Nếu hắn làm võ trạng nguyên thì chỉ cần liếc nhìn người khác là có thể hù chết người đó. Dùng chiêu đó, quả thực đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi. Mà dùng Chung Quỳ để trị quỷ cũng được, ác quỷ không có than thể hồn phách, dùng sát khí của Chung Quỳ thì ác quỷ nào thấy hắn, chân tay đều mềm nhũn ra thúc thủ chịu trói.
Hoàng Đế cũng có chút tò mò:
- Chung Quỳ, ngươi quay mặt lại.
Phàm nhân đều có tâm lý tìm điều lạ, nên Hoàng Đế cũng rất tò mò cuối cùng Chung Quỳ có hình dạng gì.
Thân thể của Chung Quỳ run lên, không động đậy, nhưng trong lòng hắn đang rất buồn. Từ nhỏ, hắn đã có dung mạo như thế này, ngoại trừ cha, mẹ và em gái không ai không chê hắn. Bọn hắn đều nói Chung Quỳ là ác quỷ gửi hồn người sống, gia môn tất gặp bất hạnh. Mẹ của Chung Quỳ thường dùng " Khuê tinh nhập mộng" để an ủi hắn, nói rằng hắn sẽ thành nghiệp lớn trong tương lai.
Nhưng về sau, cha mẹ hắn đều bị bệnh chết. Tất cả mọi người đều nói hắn hại chết cả cha mẹ của mình.
Hắn cũng có ý muốn tự tử, nhưng chung quy hắn không muốn lãng phí mạng sống của mình như vậy. Chung Quỳ càng chăm chỉ đọc sách, cấu được công danh, để chứng minh bản thân mình, cùng an ủi vong hồn của cha mẹ.
Một thị vệ trong điện liều chết khuyên Hoàng Đế:
- Bệ hạ, không thể!!!
Hoàng Đế nhăn mày, trong triều làm gì có chỗ cho thị vệ nói chuyện, chờ một chút nữa sẽ điều người xử trí hắn.
Vương Văn Thụy nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Chung Quỳ! Ngươi không nghe thấy thánh chỉ sao?
Chung Quỳ bất đắc dĩ quay người lại. Đồng tử của Hoàng Đế co rút lại, lưng tựa chặt vào ghế, tay nắm chặt thành ghế, nếu không phải có Long khí gia trì, thì hắn đã bị cỗ sát khí kia chấn nhiếp. May mắn rằng hắn không tỏ ra thái độ thất thố nào. Vương Văn Thụy cũng lui ra sau một bước, rồi hít sâu một hơi.
Tên thị vệ vừa can gián Hoàng Đế tiến lên một bước nói:
- Còn không quỳ xuống!
Hắn cũng là đại nội cao thủ nhưng đối mặt với tên thư sinh trói gà không chặt phía trước này, hắn có cảm giác rằng không đủ can đảm để tiến lên phía trước.
Chung Quỳ cuống quit quỳ xuống:
- Thần có tội!
Hoàng đế cùng Vương Văn Thụy nhìn nhau và khẽ lắc đầu.
Hứa Tiên thở dài, lần này chức trạng nguyên của Chung Quỳ chỉ sợ không giữ được. Lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, đó là tâm lý thường tình của mọi người. Cho dù là Lưu Bị am hiểu việ chiêu hiền đãi sĩ, lần đầu hắn nhìn thấy Phượng Sồ Bàng Thống cũng rất không thích.
Tại thời đại phong kiến này, tuyển quan lại đều lấy điều kiện " thân, ngôn, thư, phán". Cái gì gọi là thân? Thân chính là thân thể. Làm quan cần có ngũ quan đoan chính, hình dáng uy nghiêm, nếu không sẽ rất khó tạo ra quan uy. Cái gì là ngôn? Ngon chính là ăn nói rõ rang, bố cục rõ ràng, nếu không sẽ có trướng ngại trong con đường làm việc. Cái gì là thư? Thư chính là chữ viết phải tinh tế, sắc xảo, khiến bản báo cáo có sức hút hơn với cấp trên. Phán là gì? Phán chính là tư duy nhanh nhẹ, phán đoán sáng suốt, bằng không sẽ làm hỏng việc.
Thân là được liệt vào điều đầu tiên, nên nó cực kỳ quan trong. Lẽ ra nếu Chung Quỳ xấu thì cũng không ảnh hưởng tới ngôi vị trạng nguyên của hắn, nhưng cái xấu này có chút đăc biệt mà thôi.
Hoàng đế khôi phục dáng vẻ, thản nhiên nói:
- Chung Quỳ, dung nhan của ngươi không hợp, nếu thành trạng nguyên, sẽ khiến nhiều người không phục. Sau này làm quan, lại làm mất uy nghi của triều đình. Tuy rằng ngươi ngày đên dùi mài kinh sử, cũng không dễ dàng gì trẫm không đành lòng truất phế ngươi.
Nếu ngày mai tân khoa trạng nguyên cưỡi ngựa đi dạo phố, mọi người đều biết mặt mũi của Chung Quỳ, thì khác nào kỳ thi này sẽ trở thành một trò cười.
Chung Quỳ vốn ôm một tia hi vọng dù sao chính Hoàng đế đã bắt hắn lột khăn che mặt ra, nhưng nghe những lời nói của Hoàng đế, làm Chung Quỳ triệt để mất hy vọng. Máu nhở ra từ trán, cuối cùng Chung Quỳ ngẩng đầu kêu to:
- Bệ hạ!
Thanh âm thê lương ai oán làm tất cả mọi người chỉ có thể thở dài.
Nội tâm của những tử sĩ khác lại mừng thầm, Chung Quỳ xếp hạng chót, nếu hắn không trở thành trạng nguyên thì tất cả mọi người có thể tiến them một bước.
Trình Tàng Kiếm cũng thầm than Thiên Ý trêu người, hắn cũng có chút đồng tình với người sĩ tử tên Chung Quỳ này, nhưng nói vậy, việc hắn có thể tiến thêm vào một vòng thì đó lại là truyện rất may mắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.