Hứa Tiên Chí

Chương 281: Tiêu tan




Sau khi Hứa Tiên nghe xong, thấy bộ dáng sầu lo của nàng, trong nội tâm thương yêu, vuốt ve gò má của nàng, nói:
- Để cho ta nghĩ biện pháp a!
Phan Ngọc tháo Âm Dương Kính trên cổ ra. Đặt lên bàn tròn ở trước giường, phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ.
Hứa Tiên nhíu mày tự hỏi, Phan Ngọc cũng yên tĩnh nằm trong ngực của hắn, ngóng nhìn hắn, ỷ lại vào hắn, bởi vì đây là nam nhân của mình. Tuy cảm giác mình có chút mềm yếu, nhưng giờ này khắc này, cứ như vậy nhu nhược tựa vào trong ngực của hắn, vô cùng bình yên.
Hứa Tiên có khả năng nghĩ đến biện pháp đơn giản nhất là ám sát Lương vương, hắn tự tin dựa vào thực lực của mình có khả năng thực hiện được, hơn nữa Lương vương cũng không phải người tốt lành gì, không có gì không thể hạ thủ. Nhưng hậu quả mang lại, vô cùng nghiêm trọng.
Lương vương vi cực nhân thần, tử khí doanh thể, mang trong mình số mệnh của vương triều, kết nối với một đầu long khí ở kinh thành này. Bằng vào pháp thuật muốn giết hắn, tất nhiên sẽ bị pháp thuật cắn trả, cho dù mình có dùng mười vạn công đức nện vào, cũng không cách nào đền bù lỗ thủng, chắc chắn đưa tới đại họa.
Nhưng mà, cũng không phải không có biện pháp.
Chợt Hứa Tiên nhớ tới một trong những lão sư của mình -- Pháp Hải.
Pháp Hải không đơn giản có một thân pháp lực, càng thông minh tuyệt đỉnh. Tỏng cốt truyện vốn có, hắn bắt Hứa Tiên bức Bạch Tố Trinh đi khắp Kim Sơn. Giết nhân mạng, phạm phải luật trời, cuối cùng nhất thành công báo thù, giam Bạch Tố Trinh hai mươi năm. Trong nội tâm khó chịu Lương vương cùng Lương Liên, lại mượn tay của Tiểu Thanh, nhưng hắn lại thấy chết mà không thèm cứu, mặc cho Lương Liên chết đi. Từ đầu tới đuôi, hắn làm vô cùng sạch sẽ. Loại cảnh giới này, hiển nhiên không phải dựa vào lời nói là có thể làm rõ.
Dù sao Hứa Tiên có một thân pháp lực, mặc dù có muôn vàn hạn chế với phàm nhân, nhưng nói như thế nào cũng là ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng trên thực tế vẫn có muôn vàn lỗ thủng để dựa vào. Tỷ như thời tam quốc, Tào Tháo nhiều lần muốn giết Tả Từ, Tả Từ chỉ có chạy trốn, lại không đi giết Tào Tháo. Nhưng hắn một phen trêu đùa, lại nói tiếp hắn không thể làm nhúc nhích cọng lông nào của vị bá chủ nhân gian, cho nên cả kinh thành tật, uống thuốc không khỏi, cho nên bệnh nặng chết đi. Vị Tả Từ công này, cũng có rất nhiều chỗ thủng để chui vào. Kỳ thật tâm nhãn của người tu đạo cũng rất nhỏ, cho nên không thể tùy tiện đắc tội, kết quả cuối cùng, phàm nhân không thể chiếm tiện nghi được.
Nội dung cốt truyện, Pháp Hải, Tả Từ đủ loại ý niệm đang đảo qua suy nghĩ của Hứa Tiên, trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, có biện pháp. Mình không thể giết hắn, nhưng là có thể chọc tức hắn. Giống như nguyên kịch Tiểu Thanh làm ra vậy, đến phủ Lương vương trộm mấy món bảo bối, dù sao đều là công phẩm của phiên bang, Lương vương không dám lộ ra ngoài, tất nhiên sẽ tức bệnh không dậy nổi.
Lương vương bị bệnh, đương nhiên sẽ giải khẩn cấp cho Phan vương. Đến lúc đó không người nào có thể trị liệu, thời điểm đi cầu tới mình, thì quyền chủ động đã nằm trong tay của mình rồi.
Hứa Tiên hỏi Phan Ngọc nói:
- Minh Ngọc, tình huống bây giờ rất nguy cấp sao?
Phan Ngọc nói:
- Trong mấy ngày này, sẽ không có vấn đề gì, Hán Văn, ngươi đã nghĩ ra biện pháp sao?
Trên mặt có chút ít thần sắc vui sướng.
Hứa Tiên xoa bóp cái cằm của nàng, cười nói:
- Ai bảo ta là nam nhân của ngươi chứ? Đương nhiên phải phân ưu cho nhạc phụ đại nhân rồi.
Sau đó nói ra ý định của mình một lần, tuy thoạt nhìn có rất nhiều lỗ thủng, tỷ như ai có thể bảo chứng Lương vương nhất định sẽ bị bệnh, nhưng Hứa Tiên cũng không cách nào giải thích.
Sắc mặt Phan Ngọc đỏ lên, dùng sức ôm chặt lấy hắn, cũng không hỏi nhiều, lựa chọn tin tưởng hắn hoàn toàn.
Hứa Tiên sờ sờ mi tâm của nàng, cười nói:
- Không lo sap?
Phan Ngọc mỉm cười gật gật đầu, nếu chuyện này thành công, phụ vương nhất định sẽ tán thành hắn hoàn toàn.
Hứa Tiên nói:
- Ta cũng có chuyện. Muốn thương lượng với ngươi.
- Cái gì?
Hứa Tiên nói:
- Ta muốn đem thân phận của ngươi nói cho Vân Yên nghe, về sau khi ở chung, ta không muốn lừa dối nàng.
Tính tình của Vân Yên không để ý bên cạnh Hứa Tiên có bao nhiêu nữ tử khác, nhưng nhất định sẽ để ý khi bị Hứa Tiên lừa gạt, bằng thông minh của nàng như thế nào lại không phát giác Hứa Tiên nói dối rất vụng về, nhưng không đi vạch trần mà thôi. Hắn không muốn những lời nói dối biến thành tổn thương.
Phan Ngọc vểnh môi lên nói:
- Hán Văn ngươi thật ôn nhu a!
Đây là ưu điểm lớn nhất, cũng là khuyết điểm lớn nhất của Hứa Tiên. Nàng có thể cảm giác được, Vân Yên đã tiến vào nội tâm của hắn, cũng không vượt qua dự đoán của nàng, cũng giống như đoán được Vân Yên không thể nào thoát khỏi mị lực của Hứa Tiên. Hắn chính là người như vậy, có đôi khi ôn nhu quá phận, đối với người xa lạ còn như thế, chớ nói chi người sớm tối bầu bạn cùng mình.
Mặc dù Hứa Tiên biết rõ đây là bí mật lớn nhất của nàng, nếu mình nói ra, nàng nhất định sẽ tiếp nhận. Nhưng trong nội tâm sẽ còn chút áy náy, muốn đền bù tổn thất cho nàng, bỗng nhiên đứng dậy.
Phan Ngọc kinh ngạc nói:
- Làm cái gì?
Kỳ thật nàng cũng không có ghen, còn say mê trong vui sướng của hắn.
Hứa Tiên cười nói:
- Hống ngươi ah!
Nắm bàn tay trắng nõn của nàng.
Phan Ngọc khó hiểu ý nghĩa, đi tới bên cạnh bàn với Hứa Tiên.
Hứa Tiên trải rộng mặt giấy ra, nghiên mực đã chuẩn bị, đề bút viết lên giấy.
Phan Ngọc lẩm bẩm theo bút tích của hắn.
Hán việt:
Trường tương tư,
Tại Trường An.
Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan,
Vi sương thê thê điệm sắc hàn.
Cô đăng bất minh tứ dục tuyệt,
Quyển duy vọng nguyệt không trường thán.
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan,
Thượng hữu thanh minh chi cao thiên,
Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan.
Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,
Mộng hồn bất đáo quan san nan.
Trường tương tư,
Tồi tâm can.
Dịch:
Trường An dằng dặc nhớ nhau
Giếng vàng vọng tiếng dế sầu kêu thu
Lung linh sắc lạnh sương mù nguồn TruyenFull.vn
Nhớ nhung da diết đèn lu mờ dần
Cuốn rèm ngắm nguyệt thở than
Người thương ẩn hiện sau tàn mây trôi
Trên cao xanh thắm khung trời
Dưới con nước biếc chơi vơi sóng sầu
Trời cao đất rộng hồn đau
Mộng hồn khó đến dãi dầu quan san
Tương tư hoài... đứt ruột gan.
* Đây là bài Trường tương tư kỳ 1 của Lý Bạch.
Biểu lộ của Phan Ngọc xuất hiện biến hóa, kinh ngạc, vui sướng, trầm tư.
Ý cảnh của thơ giống như đang nói lên nổi sầu tương tư khi biệt ly của Hứa Tiên.
Trường An dằng dặc nhớ nhau. Giếng vàng vọng tiếng dế sầu kêu thu. Lung linh sắc lạnh sương mù. Nhớ nhung da diết đèn lu mờ dần. Cuốn rèm ngắm nguyệt thở than.
Phan Ngọc cảm giác chiếc bóng của mình đơn bạc, giống như tìm được hô ứng trong bài thơ, mà không phải cô đơn của một người. Kết quả là, nỗi khổ ly biệt này, có chút ít buồn đau, tí ti ai oán, trong thơ cũng tán đi. Bỗng nhiên trong nội tâm có chút chua xót, vành mắt có chút đỏ lên, dựa vào Hứa Tiên nói:
- Ta chỉ nói tùy tiện thôi, ngươi tội gì ghi thơ buồn như vậy.
Trong mắt đã có vài giọt nước mắt rơi xuống.
Hứa Tiên cảm thấy quái lạ, hắn chưa bao giờ thấy bộ dáng nhu nhược như thế của Phan Ngọc, cho dù vừa rồi là đại nạn của gia tộc, cũng duy trì phong độ như trước.
Bỗng nhiên hắn hiểu ra, nàng một mình ở trong kinh thành này, chịu không biết bao nhiêu khổ sở, áp lực của thân nhân, nổi khổ khi ly biệt với mình, thậm chí biết rõ chính mình đang có niềm vui mới, vô cùng đau buồn, đủ loại đủ loại. Nàng một mực ức chế trong nội tâm, thẳng tới khi gặp lại mình, vẫn chiếu cố tới cảm xúc của hắn, cho tới hôm nay, vào lúc này, hiểu được ý nghĩa trong bài thơ, cho nên tất cả tích tụ đè nén, cũng bộc phát ra ngoài.
Bỗng nhiên Hứa Tiên có chút thống hận chính mình, tại sao bản thân mình không có phát giác ra. Ôm lấy vai của nàng, bỗng nhiên thấy có chút gầy gò, trong nội tâm của hắn đau xót. Rất nhỏ mà khắc sâu, nàng có thể dùng cường lực đối mặt với ngoại giới, nhưng làm thế dễ dàng tổn thương chính mình. Cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên mặt của nàng, ôn nhu an ủi.
Phan Ngọc vội vàng lau nước mắt, cũng có chút xấu hổ. Tư thái nữ nhi này rất khó gặp trên người của nàng, dễ dàng xúc động trái tim của Hứa Tiên. Hôn lên bờ môi mỏng của đối phương, trong đắng chát xen lẫn mật ngọt, ngọt ngào. Ôm lấy nàng đi tới bên giường, cởi vớ giầy của nàng ra. Chân ngọc vô cùng nhỏ nhắn, giống như do ngọc tạo thành.
Theo động tác của Hứa Tiên, quần áo trên người của nàng, từng món từng món rơi dần ra, dần dần hiện lên thân hình mỹ lệ, da thịt của nàng trắng bóng tới mức có thể phản xạ ánh trăng bạc, cho dù là đùi ngọc thon dài hơn bộ ngực ngạo nhân, trong nội tâm của Hứa Tiên, chỉ có hai chữ hoàn mỹ để hình dung. Thậm chí có ảo giác trong tích tắc, trước mặt mình không phải nữ nhân sống sờ sờ, mà là một mỹ nhân do ngọc điêu khắc thành, phàm nhân làm gì có được thân thể hoàn mỹ như thế chứ!
Tuy Phan Ngọc xấu hổ, nhưng chung quy không có e sợ giống như nữ tử bình thường, lúc còn lại cái quần lót trắng, Hứa Tiên đã dừng ở đây, ôm nàng vào trong ngực, thân cận da thịt nên cảm xúc rất hoàn mỹ, bộ ngực cao ngắt của nàng dán lên ngực của hắn, tư vị không cách nào miêu tả được. Hứa Tiên vuốt ve tấm lưng sáng bóng, cảm giác được nội tâm của nàng vô cùng mệt mỏi, càng cần một bờ vai vững trải, an ổn giấc ngủ, cũng không phải kích thích của nhục dục. Dù sao ở trong kinh thành, còn có rất nhiều thời gian, cũng không vội trong nhất thời.
Dục vọng trong nội tâm bị dập tắt, chỉ còn lại có nhu tình, cảm xúc từ da thịt của nàng, thưởng thức tư thái, cũng là một loại mỹ diệu.
Phan Ngọc yêu và thông cảm với hắn, dịu dàng ngoan ngoãn nằm trong ngực của Hứa Tiên, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mà hữu lực, dưới sự vuốt ve của hắn chìm vào trong giấc ngủ. Lo lắng trên lông mày của nàng đã tiêu tán đi. Biến thành ôn nhu tinh khiết vui sướng. Được hắn ôm ấp, như trốn vào thế giới khác.
Hứa Tiên nhẹ nhàng hôn lên gương mặt lúc ngủ của nàng, trong nội tâm cũng an tường, ôm ấp nàng, vào lúc này như ôm lấy cả thế giới.
Trong chủ viện của vương phủ, Phan Chương khoác y phục trên vai lo lắng.
Phan thị đi ra hỏi:
- Vương gia, tại sao còn không ngủ? Đang lo lắng việc công sao?
- Không phải.
Phan Chương nói:
- Tên hỗn đản kia đang ở trong phòng của Ngọc nhi, ta làm sao ngủ được! Ai, ngay cả danh phận cũng không có.
Sau khi thức dậy, Hứa Tiên đã thấy Phan Ngọc đang ăn mặc chỉnh tề, ngay cả bữa sáng cũng chuẩn bị tốt, tựa giống như ngày bọn họ ở trong thư viện vậy.
Phan Ngọc thúc hắn rời giường ăn cơm, thu thập giường chiếu, sau đó hai người ăn một bữa thật ấm áp.
Tuy được ở chung với nhau nhiều hơn chốc lát, nhưng Hứa Tiên hôm nay còn muốn đi bái kiến lão sư Trương Văn Thụy, chỉ có thể đi vội ra ngoài. Trước tiên đi tới tiểu viện của Vân Yên, lên tiếng chiếu cố, ôm nàng một cái, đi ra cửa.
Lại chưa phát giác ra thời điểm hắn ôm Vân Yên, sắc mặt của Vân Yên có điểm cổ quái, nàng rõ ràng ngửi được mùi hương trên người của Hứa Tiên, loại hương khí này không phải bất cứ hương khí nào mà nàng biết, rõ ràng là mùi thơm tự nhiên trên thân thể của con gái mới có. Hơn nữa không ở chung trong thời gian dài, tuyệt đối không thể có được hương vị nặng như vậy.
Trong nội tâm Vân Yên buồn bực, chẳng lẽ tối hôm qua Phan Ngọc tìm biệt nữ tới cho phu quân. Khách quý tới chơi, lại mang thiếp thất cho hảo hữu thị tẩm, chuyện này trong đại môn hộ không xem vào đâu, nhưng phu quân cũng không phải là ngươi như vậy a?
Hứa Tiên biết rõ một cái ôm này, lại cho nàng được nhiều tin tức như thế, đại khái sẽ đổ mồ hôi hột. Nếu sinh ra trong hiện đại, dám đi trộm hương trước mặt thế tử, tuyệt đối là một chuyện không thể nào. Nhưng khá tốt không phải hiện đại, Hứa Tiên cũng không cần biệt nữ gì, Vân Yên cũng không để ý nhiều, nàng có nghĩ tới vỡ đầu, cũng không đoán ra được, Phan Ngọc chính là nữ tử.
Lúc này, Phan Ngọc đi vào trong nội viện, cười nói:
- Phượng Nhi, ah, bây giờ là Yên nhi, đã lâu không gặp!
Ban ngày mới lên, huyên y đai ngọc, vĩnh viễn vẫn có phong thái tuấn mỹ. Nhưng vào lúc này nhìn Vân Yên cười nói, cũng không muốn nói nhiều.
Vân Yên cau mày, sao Phan Ngọc lại xưng hô như thế với mình?
Hứa Tiên cưỡi ngựa chạy tới phủ của Vương Văn Thụy. Tuy lúc này là sáng sớm, người người lai vãng qua lại nam bắc cũng tấp nập, Hứa Tiên đành phải thúc ngực đi từ từ.
Nhưng hôm qua làm việc vội vàng, chưa kịp lưu ý cảnh sách ở Trường An này. Hôm qua gặp Phan Ngọc, chung giường với nàng suốt một đêm, tiêu tan nỗi khổ tương tư, hôm nay cũng có hào hứng. Cho nên cũng không đi vội vàng, nhìn qua mặt tiền cửa hàng hai bên đường, nghe tiếng người và ngựa xe qua lại, cũng có hứng thú.
Trong đám có không ít người dị quốc, nói tiếng Hán rất quái dị, cả hai nói chuyện nghị luận với nhau. Hứa Tiên cũng không phân rõ được ai và ai, thuộc về quốc gia gì, chỉ dùng ánh mắt hứng thú quan sát mà thôi.
Lúc này, ở phía nam có một đội kỵ mã chạy tới, hô quát trong phố xá sầm uất này, khoảng chừng hơn trăm người. Kỵ sĩ tướng mạo hung hãn, vừa nhìn đã biết không phải nhân sĩ trung nguyên, ngôn ngữ càng không phải tiếng Hán. Chỗ đặt chân của ngựa, trang bị loan đao cung tiễn, đoàn xe đang lê bước đi ra ngoài thành.
Người trên phố xá chỉ trỏ nghị luận, tiếng nói nhao nhao. Giống như sứ thần phiên bang này, mang cống vật triều bái thiên nhan. Mà những người Hồ kia nhìn qua các loại gấm hai bên đường, trong sợ hãi thán phục còn lộ ra thần sắc tham lam.
Một người trong đó có diện mục ngăm đen, con mắt xích hoàng, trên vai có một con chim cắt, ngồi trên một thớt hãn huyết bảo mã vô cùng thần tuấn, niên kỷ cũng trên dưới hai mươi, có vẻ là thống soái của đám người kia, đang vuốt ve loan đao bên hông, bên môi xuất hiện lộ ra vẻ khát máu, nếu có một ngày, có thể phóng ngựa đạp phá tường thành Trường An, thì đó là tư vị bực nào.
Hứa Tiên cưỡi ngựa đi theo một đường, đi qua ngã tư đường, dòng người càng hỗn loạn. Có một đoàn xe, từ bắc hướng nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.