Hứa Tiên Chí

Chương 10: Tiệc rượu




Theo chế độ khoa cử ngàn năm, cuồng sinh như Kim Thánh Thán cũng không mấy người, không giống như cuộc thi tốt nghiệp trung học, năm nào còn có một vài người tự cho mình giỏi. Nhưng nếu để những người này đến trường thi, sợ là muốn tiêu sái cũng không nổi.
Trong trường thi chỉ có tiếng bút lông đưa trên giấy, các thí sinh cũng múa bút thành văn, Hứa Tiên cũng chỉ là một người vô cùng tầm thường trong số những người này.
Kết thúc cuộc thi, Hứa Tiên đặt bút xuống, bài thi được thu lại, đầu tiên là giám thị tiên sinh đọc một lượt, sau đó là tầng tầng truyền đọc, cuối cùng đưa tới trong tay viện thủ.
Trong một cái sân thanh nhã, một người trung niên cầm một bài thi xem xét cẩn thận, trên đó đề tên Hứa Tiên. Sau khi xem xong, nhẹ nhẹ đặt lên bàn, cười với những người bên cạnh:
- Văn Thụy, môn sinh này của ngươi, văn chương tuy không tệ, nhưng cũng không có gì đặc sắc.
Văn Thụy kia chính là Vương Học chính lão sư của Hứa Tiên, lúc này mỉm cười đưa ra một bài văn:
- Đứa cháu này cũng viết được văn chương cẩm tú.
Trên bài thi đề hai chữ Phan Ngọc.
Hai người, một người là Tổng đốc, một người là Học chính, chức vị chênh lệch thật lớn, nếu không phải năm xưa là đồng song bạn tốt, hơn nữa gia thế Vương gia khá lớn, chỉ sợ không thể ngang hàng như thế. Bất quá, quan trường chìm nổi, có thể gặp lại nhau một lần nữa quả là duyên phận khó được. Kỳ thi nhỏ này vốn không tới phiên bọn họ đến xem, nhưng vừa lúc cuộc thi này đều có hai hậu bối, lấy ra bình luận một phen, thỏa mãn cái tâm háo thắng.
Vương Học chính nói sang chuyện khác:
- Hình như ngươi đã quên cách đọc văn năm đó lão sư dạy chúng ta sao? Trước xem chữ, sau xem văn.
Phan Tổng đốc cười nói:
- Mặc dù Hứa Tiên này chữ đẹp, nhưng cũng không phải ta thiên vị, bất quá, chữ của cháu ta cũng vẫn đẹp hơn một chút.
Vương Học chính lắc đầu liên tục:
- Sai rồi sai rồi, lão sư nói, xem chữ không phải là đọc chữ, mà là xem tính tình. Ngươi xem, chữ của cháu ngươi tuy tốt, nhưng bút ý khúc chiết, khí âm nhu quá nặng, lòng dạ sợ là quá sâu. Vẫn là Hứa Tiên, chữ viết khoáng đạt không câu chấp, thái độ làm người sẽ đoan chính hơn.
Phan Tổng đốc cười mắng:
- Giỏi cho Vương Văn Thụy ngươi, vẫn cái tính không chịu thua ai. Ngươi đã quên năm đó lão sư nhận xét chữ ngươi thế nào rồi sao? "Quá cứng dễ gãy, quá nhọn dễ mài" Lại nói tới hai người này, lòng dạ sâu một chút chẳng lẽ là chuyện xấu?
Nói lại, lão cũng có chút cảm xúc, đọc sách thánh hiền, có mấy ai không có ý chí đem ra tế thế an dân? Chẳng qua là thế sự khó khăn, đến được cuối cùng cũng chỉ có lòng dạ ngày càng sâu.
Vương Học chính cũng cười nói:
- Thì ra ngươi vẫn nhớ, kệ chuyện bọn tiểu bối đi! Hôm nay muốn đòi ngươi vài chén rượu đây!
- Cầu còn không được, cầu còn không được. Ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ngày sau tự sẽ lên mây.
Không nói gì nữa, hai vị tri giao nâng cốc ngôn hoan.
Trong thư viện, Vương An đang hối tiếc vì dùng sai điển cố trong cuộc thi.
Hứa Tiên ở một bên khuyên bảo, Vương An vẫn ấm ức không vui.
- Người không phải thánh hiền, ai có thể không có lỗi. Khảo quan cũng có thể thông cảm thôi, Vương huynh không cần lo lắng nhiều.
Hứa Tiên cùng Vương An đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại, một thanh niên cực kỳ tuấn mỹ đang thi lễ với mình, chính là Phan Ngọc.
Hứa Tiên thầm tán thưởng sự trưởng thành sớm của người xưa, Phan Ngọc này thoạt nhìn cũng không quá mười sáu mười bảy tuổi, ở thời đại này cũng chỉ là một học sinh cấp ba ngây thơ, nhưng xem lời nói cử chỉ của Phan Ngọc, đã rất có phong cách quý tộc, chỉ đứng cùng y một lát đã có cảm giác dễ chịu như tắm gió xuân. Hơn nữa, dung mãi tuấn mỹ hoàn hảo, khiến cho người ta không khỏi nhớ đến bốn chữ "quân tử như ngọc"
Phan Ngọc nói nói cười cười, mặc dù mục tiêu là Hứa Tiên, nhưng tuyệt sẽ không để cho Vương An cảm thấy bị lãng quên. Y âm thầm đánh giá Hứa Tiên, nếu bàn về dung mạo thì cũng bình thường, chỉ là ánh mắt trong suốt mà sáng rực, mang theo cảm giác thẳng thắn vô tư, cũng là hiếm thấy trong số những thư sinh này...
Hơn nữa y cũng cảm thấy, từ trong cử chỉ của Hứa Tiên cũng mang theo khí chất bất đồng, nhưng không nói ra cụ thể được. Phan Ngọc không biết, linh hồn của con người hiện đại đương nhiên mang theo thói quen của người hiện đại, nhún vai khi bất đắc dĩ, cách dùng từ đặt câu, thậm chí còn có chút hài hước kiểu Tây phương, cũng khiến cho hắn có hơi có chút ý tứ khác biệt.
Tất cả những cái này đều hội tụ lại, mỗi thứ một chút, khiến cho người ta có cảm giác nếu một người rách rưới thảm thương ngồi bất động ở bên đường, còn có người có thể nhìn thấy được cái gì đó như "Ánh mắt thâm thúy" từ y, thì đó mới thực sự là thiên hạ bái phục.
- Sau này mọi người là đồng môn rồi, hôm nay tại hạ làm chủ, muốn mời mọi người tụ tập một chút. Không biết hai vị có nể mặt không?
Sóng mắt Phan Ngọc khẽ động, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Hứa Tiên.
- Vậy thì đa tạ Phan huynh rồi. Ta đã sớm đói bụng.
Hứa Tiên nhếch miệng cười đáp. Hắn cảm thấy, khi đi học liên hoan tụ tập cũng là chuyện rất bình thường.
Phan Ngọc sửng sốt, đây chỉ là lời nói khách khí một chút, không nghĩ rằng Hứa Tiên lại thẳng thắn như thế, cũng cười nói:
- Hứa huynh cũng rất thống khoái. Ta phải đi mời thêm xem có ai đi nữa. Nói thật ta cũng hơi đói bụng.
Vương An bên cạnh hơi đỏ mặt, sau khi Phan Ngọc đi thì oán giận.
Hứa Tiên không khách khí nói:
- Có ăn thì ăn, nhiều lời như vậy làm gì!
Vương An tiếp tục than thở, nhưng Hứa Tiên cũng không để ý, mới vừa rồi cuộc thi còn đông đúc, nhưng bây giờ đã không còn một mống.
Thư viện Cận Thiên cách Tây Hồ không xa, trong Vọng Nguyệt lâu bên hồ, mọi người rối rít ngồi xuống. Tiệc rượu đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ một lát trên bàn đã bày đầy thức ăn.
Con sâu tham ăn trong bụng Hứa Tiên không nhịn được nữa rồi, mặc dù nơi này cũng có xuất thân nghèo khổ, nhưng hắn vốn là người hiện đại, mặc dù gia cảnh bình thường, nhưng ở tiệm ăn, đồ ăn mặn cũng là bình thường. Kể từ khi xuyên việt, chỉ có một tỷ tỷ lo cho gia đình như thế, bữa ăn có cơm đã là không tệ rồi, nếu còn chê thì...
Hứa Tiên cũng không phải người lắm chuyện, cho nên chẳng những hắn ăn, mà còn ăn rất vui vẻ. Chẳng qua, những ngày đó quả thật gian nan. Hứa Tiên nhớ lại, biến đau buồn thành dạ dày, hung hăng gắp một cái đùi gà, ngoạm từng ngoạm ăn, thề rằng sau này có tiền, ngày nào cũng phải ăn đùi gà.
Người bên cạnh đều nghị luận về tiền đồ tương lai, quốc kế dân sinh. Hứa Tiên vẫn chiến đấu với đùi gà, cũng chẳng có ý định dừng ăn đùi gà mà đi học chí nguyện vĩ đại. May sao, ở đây nhiều người, tất cả đều chỉ lo phát biểu cao kiến của mình, không chú ý đến người bên cạnh.
Chỉ có Phan Ngọc thi thoảng vẫn liếc hắn một cái, cảm thấy thú vị. Cuồng sinh không quan tâm đến ánh mắt người khác y cũng đã gặp, nhưng cuồng pháp như hắn thì thật đúng là lần đầu tiên thấy. Chỉ chốc lát sau, ngay cả y cũng nghi ngờ, đùi gà này thật ngon thế sao? Gắp một cái nếm thử, cảm thấy vẫn mùi vị cũ.
Nhiều người như vậy, đương nhiên không thể ngồi ăn, mà người đọc sách cũng không thể chơi đoán số như ngoài phố, đã có người đề nghị ngâm thơ uống rượu, mọi người rối rít hưởng ứng.
Phan Ngọc làm chủ, là người đầu tiên, y cũng không khách khí, thoải mái đứng lên, dung mạo vốn đã tuấn mỹ tuyệt luân, sau uống rượu mặt lại đỏ lên, đẹp như tranh vẽ. Còn chưa ngâm thơ, mọi người đã bị phong thái của y làm cho rung động, sau khi ngâm thơ, lại càng được cả sảnh ủng hộ. Ngay cả Hứa Tiên cũng dừng ăn khen một tiếng hay.
Đến lượt Hứa Tiên làm thơ, hắn mỉm cười bỏ đũa trong tay xuống, không chút nghĩ ngợi, người khác cho là hắn đã có chuẩn bị trước, lại không ngờ hắn cầm chén tự rót cho mình ba chén rượu, rồi quay sang Vương An bên cạnh:
- Tới phiên ngươi!
Mọi người cười ngất, điều này có nghĩa tứ văn hôm nay bất lực, vị này cũng không chút khách khí, lại cầm đũa lên.
Hành tửu như thế, Hứa Tiên lấy rượu ra thi, vô luận là điền từ hay làm thơ, hắn cũng không tham gia, chỉ ở đây ăn uống thả cửa.
Kỹ thuật nấu rượu cổ đại chưa phát triển, rượu rất nhạt, lại là chén nhỏ, cho nên Hứa Tiên cũng không thèm để ý, chỉ là rượu nhạt chén nhỏ đôi khi lại càng dễ say. Khi tiệc rượu tan, hắn đã nửa say nửa tỉnh. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Mọi người lảo đảo quay về thư viện Cận Thiên, thư viện đã sớm an bài phòng xá, bất kể học sinh là bần hay phú thì chỗ ở cũng giống nhau. Hai người một phòng, Phan Ngọc và Hứa Tiên là cùng phòng.
Vốn là đồng hương Vương An và Hứa Tiên một phòng, hiện giờ lại thành hai người họ cùng phòng, đây chính là an bài của trưởng bối rồi. Chỉ mong hai người có thể kết thành bạn tốt, tương lai trên con đường làm quan giúp đỡ lẫn nhau.
Lư hương bàn nhỏ, bình phong giường khắc, gian phòng bố trí cũng trang nhã.
Phan Ngọc, Hứa Tiên lảo đảo dìu nhau vào phòng, Hứa Tiên cắm đầu ngã xuống giường, hừ khẽ một tiếng.
Đôi mắt vốn mơ màng của Phan Ngọc lập tức trong lại, lấy ra một chiếc lá ngọc màu đỏ sẫm từ trong miệng, rót một chén trà, thả chiếc lá ngọc vào trong chén, chỉ chốc lát sau, chiếc lá biến sắc, nước trà trong chén đã tỏa ra mùi rượu, Phan Ngọc lấy lá ngọc đã trở thành màu trắng từ trong chén ra, bỏ vào ngực.
- Phan huynh, đây là cái gì?
Một câu hỏi vang lên khiến cho Phan Ngọc cả kinh, lá ngọc trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất. Hứa Tiên đáng ra nên nằm trên giường ngủ say lại đang thản nhiên như không nhìn y, hai mắt sáng ngời, chẳng có nửa điểm say. Phan Ngọc thầm rùng mình, thẫm nghĩ chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm người, Hứa Tiên này lại là người lòng dạ thâm sâu như thế?
Hứa Tiên nào có lòng dạ gì, chỉ là hắn đã tập luyện qua tâm pháp đạo giáo, mặc kệ say thế nào, chỉ cần một chút linh quang chưa tận, thì giải rượu sẽ nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Hứa Tiên vươn vai, nói:
- Ui cha, khát nước quá!
Bước tới cầm cái chén trà trên bàn ừng ực uống vào. Phan Ngọc không kịp ngăn cản, chỉ đành thở dài một tiếng, chỉ thấy ánh mắt đã khôi phục thần trí của hắn nhanh chóng mơ màng.
Chiếc lá ngọc kia là được khắc thành từ túy ngọc, túy ngọc là thần ngọc ngàn vàng khó cầu của người uống rượu, chỉ cần đặt miếng ngọc này trong rượu, chỉ chốc lát sau ngọc sẽ biến thành màu hồng, hệt như người say rượu. Mà rượu mình uống lại không mùi không vị, như uống nước, có thể ngâm được cả hũ rượu, tới khi ngọc đỏ hồng như say, thả ngọc vào nước trắng, đợi ngọc chuyển trắng lại, thì nước đó sẽ biến thành rượu ngon thượng đẳng.
Phan Ngọc dùng mỹ ngọc bực này khắc thành hình chiếc lá, đặt trong miệng, đương nhiên ngàn chén không say. Chẳng qua là nếu mấy người kia biết thần khí như thế bị dùng để làm chuyện vớ vẩn này, không biết sẽ oán đến thế nào!
Chén nước nho nhỏ kia được thả túy ngọc vào, quả thực không khác rượu mạnh là mấy. Hứa Tiên một ngụm uống sạch, cho dù luyện đạo pháp gì cũng vô dụng. Đứng tại chỗ lảo đảo bước hai bước, ngã sấp xuống giường, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Rượu ngon, rượu ngon!
Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên trên giường thật không biết nên đánh giá thế nào, là không chút tâm cơ hay tâm cơ thâm trầm? Chỉ đành cười khổ.
Nhìn bộ dáng hắn bất tỉnh nhân sự, y than thở khe khẽ:
- Không câu chấp vô tư là tốt, có điều nát rượu say mèm, cuối cùng vẫn không hợp đạo thánh hiền.
Hứa Tiên lơ mơ nghe được lời nận xét của Phan Ngọc, nhưng cũng chỉ cho là bạn cùng phòng đùa giỡn, ngâm:
Thiên nhược bất ái tửu, tửu tinh bất tại thiên.
Địa nhược bất ái tửu, địa ứng vô tửu tuyền.
Thiên địa kỳ ái tửu, ái tửu bất quý thiên.
Dĩ văn thanh bỉ thánh, phục đạo trọc như hiền.
Hiền thánh ký đĩ ẩm, hà tất cầu thần tiên.
Tam bội thông đại đạo, nhất đấu hợp tự nhiên.
Đãn đắc tửu trung thú, vật vi tỉnh giả truyên.
(Nguyệt hạ độc chước kỳ 2 - Uống rượu một mình dưới trăng kỳ 2 - Lý Bạch
Nếu trời không thích rượu
Sao Rượu ở chi trời?
Nếu đất không thích rượu
Suối rượu ở chi đời?
Trời đất đã thích rượu
Thích rượu không thẹn trời.
Đã nghe trong tựa thánh
Lại nói đục như hiền
Thánh hiền đều uống rượu
Cầu mà chi thần tiên?
Ba ly hiểu đạo lớn
Một đấu hợp tự nhiên
Chỉ mong được thú say
Kẻ tỉnh mặc ai khen.)
Bài "Nguyệt hạ độc chước" này của Lý Bạch là bài thơ giắt khóe miệng của hắn ở kiếp trước, chuyên môn dùng để đánh trống lảng sau khi say, hôm nay dù say, nhưng ngâm lên vẫn thông thuận vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.