Hứa Nhiều Làm Được Nhiêu?

Chương 3:




7..
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Thanh Thức lặng lẽ thở dài bất đắc dĩ một tiếng: “ Nàng đừng khóc nữa.”
Ta ôm chăn thút thít khóc, nước mắt tuôn rơi như mưa. Trong lòng đang hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà hắn.
Đồ chóa Thẩm Thanh Thức chếc tiệt, sao ban đầu không nói luôn là sẽ xảy ra mấy chuyện như thế này đi, lại còn gì mà tương kính như tân, kết quả thì sao, ta mới gả vào nhà hắn đã được bao nhiêu ngày đâu, hết bị hắn uy h i ế p b ó p cổ giờ lại tới lên giường ngủ với hắn rồi??
Sao số ta khổ thế này? Kêu trời trời nào thấu huhu!!!!
Thẩm Thanh Thức thấy ta khóc càng dữ dội hơn lập tức dịu giọng lại: “ Là ta có lỗi với nàng!”
Nghe được mấy lời này, ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, đầu nhanh chóng động não, cuối cùng cắn răng cắn lợi đáp lại: “ Vậy thì coi như ngài nợ ta một ân tình.”
Hắn gật gù nhưng không lập tức đồng ý: “ Nàng muốn thứ gì?”
Ta đưa tay lau nước mắt trên mặt, gằn từng chữ: “Ta muốn ngài hứa cả đời này cũng không được giếc ta, cũng không được ngược đãi ta.”
Nam nhân trước mặt nhướng mày, một lát sau gật đầu đồng ý.
Hừ, cái đồ nam nhân chóa Thẩm Thanh Thức lăn ta một đêm xong sáng nay khuôn mặt của hắn không còn trắng bệch như đêm qua nữa, mắt ta không mù, rõ ràng nhìn thấy khóe mắt và lông mày của hắn đều vì ăn được ta mà nhếch cao lên tận trời. Vài sợi tóc đen nhánh của hắn rũ trên xương quai xanh trắng như ngọc khiến cho cả người hắn như tỏa ra ánh sáng.
Ta không kìm được nhớ đến đêm qua.
Không phải nói hắn là cái đồ bệnh kiều yếu ớt sao??
Sao đêm qua ta không thấy nửa điều nào là yếu ớt thế? Không những không yếu ớt, thậm chí còn vô cùng dữ dội, mạnh bạo huhu.
Không được! Ta đang nghĩ đến cái gì thế này!!!!
Ta lắc lắc đầu để mấy thứ suy nghĩ đen tối trong đầu bay biến, nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Thức: “ Ngài mau thề đi!”
Thẩm Thanh Thức lười biếng dựa vào thành giường, duỗi ra ba ngón tay mảnh khảnh thon dài hướng thẳng lên trời: “ Ta thề cả đời này sẽ không giếc nàng, cũng sẽ không làm tổn thương đến nàng.”
“Nếu vi phạm lời thề này sẽ bị đày vào địa ngục vĩnh viễn, mãi mãi không siêu sinh.”
8.
Đúng như lời hứa của Thẩm Thanh Thức, ta bình bình an an trải qua ba năm yên bình ở Tuyên vương phủ vô cùng thuận lợi.
Thiên Nguyên năm thứ 59, đông chí.
Tuyết dày bao trùm cả kinh thành, khắp nơi đều một màu trắng xóa.
Trên mái hiên có vài khối băng, ngói lưu ly cũng bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng xóa.
Bên trong căn phòng được thải thảm nhung dày ấm áp đối lập hoàn toàn với sự lạnh lẽo ngoài trời.
Ta rón rén đứng dậy khỏi giường, mái tóc đen như gỗ mun xõa ngang vai.
Ta cúi đầu, hơi thất thần.
Một bàn tay trắng nhợt nhạt vòng qua eo ta, nhẹ nhàng vuốt v e.
Thẩm Thanh Thức nhổm người dậy, vùi đầu vào hõm cổ ta, chưa cả tỉnh ngủ, nheo mắt lười biếng hỏi:
“Sao nàng không ngủ thêm một lát?”
Ta sửng sốt một hồi lâu, mím môi trả lời: “ Ta mơ thấy ác mộng!”
Nam nhân đang vùi đầu trong hõm cổ ta nhẹ nhàng lại ái muội hôn dọc theo cần cổ, tay cũng không rảnh rỗi, duỗi ra kéo chiếc đai lưng màu đỏ rơi xuống:
Một bên vẫn vô cùng chăm chú hỏi: “ Nàng mơ thấy gì?”
“Mơ thấy ba năm trước ngài ở nhà ăn b ó p cổ ta suýt chếc.”
Động tác của Thẩm Thanh Thức chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ta cười dịu dàng: “ Điểm tâm sáng nay nàng muốn ăn gì, muốn ăn sủi cảo tôm hay cháo hạnh nhân?”
Ha hả, đồ chóa này lại bắt đầu đánh trống lảng rồi đấy.
Ta thờ ơ gạt bàn tay đang giữ eo ta xuống, xoay người mặc xiêm y.
Thay đồ xong, ta tiến tới mở cửa sổ, hóa ra đêm qua tuyết rơi thật nhiều, giống như vô vàn ngôi sao rơi xuống.
Đây đã là mùa đông thứ ba ta ở thế giới này rồi.
Ba năm này cuộc sống của ta như thế nào nhỉ?
Vô cùng ngoài ý muốn, trải qua rất tốt.
Thẩm Thanh Thức nổi tiếng là phu quân của gia đình khắp kinh thành.
Mỗi ngày đều kiên nhẫn trang điểm cho ta, đưa ta đi mua xiêm y váy vóc xinh đẹp, dẫn ta tới mua trang sức ngọc ngà châu báu, nhất quyết không nạp thiếp, cũng không đi rải hoa đào khắp nơi.
Thật ra cũng từng có nữ tử lớn mật muốn hiến thân cho hắn, vậy mà Thẩm Thanh Thức thế quái nào đóng vai nam nhân tốt đẹp quen lại nhất quyết cự tuyệt, thờ ơ từ chối nàng ta: “ Cả đời này ta có một mình thê tử nhà ta là đủ rồi.”
Một câu thuận miệng này của hắn khiến cho nam nhân trong kinh thành một phen điêu đứng.
Nữ nhân cả kinh thành này đều cực kỳ hâm mộ ta.
Vì sao ấy hả? Vì ngay cả nam nhân tầm thường cũng tam thê tứ thiếp, có mấy người giống như Thẩm Thanh Thức, nguyện cả đời cả kiếp này chỉ có một thê tử đâu?
Đấy là còn chưa nói đến, Thẩm Thanh Thức là ai? Là thế tử, đáng lẽ thê thiếp trong phủ của hắn cũng chỉ kém mỗi hoàng thượng và thái tử mà thôi.
Nhìn lại phu quân của chính mình, phu quân không tuấn tú như Thẩm Thanh Thức, không giàu có quyền thế như Thẩm Thanh Thức nhưng mà bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt lại hơn hẳn Thẩm thế tử một bậc.
Mấy nữ tử này càng nghĩ càng thấy thất vọng, nhìn thấy người bên gối mình lại càng tức giận sôi máo hơn.
Khiến cho nam nhân trong kinh thành này có một khoảng thời gian lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ, sợ lỡ chọc giận phu nhân nhà mình điên lên.
Nếu ta là người ngoài, không ở trung tâm của mấy lời đồn đại, ta còn có thể thuận miệng cảm khái Tuyên vương thế tử và Tuyên vương thế tử phi phu thê tình thâm, tình cảm mặn nồng vài câu đấy.
Nhưng đời mà, xui xẻo thay, ta lại chính là người trong cuộc.
Ta đương nhiên biết rõ tình cảnh của bản thân như thế nào.
Chưa nói đến việc Thẩm Thanh Thức là nam chính của cái thế giới này thì không thể không nhắc tới việc Thẩm Thanh Thức vốn đã được định sẵn sẽ thích nữ chính Lạc Vô Ưu.
Chỉ cần một tình tiết này thôi, tình cảm mà Thẩm Thanh Thức dành cho ta đúng là một lời khó nói hết.
Chân trước hắn vừa muốn dồn ta vào chỗ chếc, chân sau lập tức có thể tỏ ra yêu thương ta vô cùng.
Ha hả, ta có ngu đâu, thời đại nào rồi còn nghĩ rằng cứ lên giường là có thể nảy sinh tình cảm?
Nguyên tác hắn cùng nữ chính Lạc Vô Ưu lăn lộn với nhau cũng chưa hề xuất hiện tình tiết tình cảm, mãi sau này hắn thấy nàng vừa lương thiện vừa hoạt bát đáng yêu vừa mạnh mẽ cứng cỏi mới chậm rãi yêu thích nàng.
Ta thiện lương hoạt bát đáng yêu chỗ nào? Mạnh mẽ cứng cỏi chỗ nào? Ta có cái mọe gì để hắn thích?
Đối với sinh vật mang tên nam chính bệnh kiều này, không thể trách ta nảy sinh nghi ngờ hắn đang làm chuyện xấu nên chột dạ dược.
Ta càng ngày càng chắc chắn hơn vào phỏng đoán hắn đang âm mưu chuyện xấu gì đó, chẳng qua chuyện này mất thời gian trù tính mà thôi.
9.
Thời gian trôi qua nhanh như chóa chạy ngoài đồng, chỉ còn hai tháng nữa là sẽ hết hạn ba năm thỏa thuận của ta và Thẩm Thanh Thức. Đúng là tình tiết nguyên tác, dù có muộn thì vẫn phải xảy ra, nữ chính Lạc Vô Ưu cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Nàng giống hệt như miêu tả trong nguyên tác, Lạc Vô Ưu trời sinh đã ngây thơ đáng yêu, tính tình hoạt bát phóng khoáng, thần y hiếm có khó tìm.
Độc dược của Thẩm Thanh Thức mang trong người hơn hai mươi năm, thái y khắp thế gian này đều bó tay không có phương pháp, nàng lại có thể trị được.
“ Hai ngày châm cứu một lần, chỉ cần nửa năm là có thể khỏi hẳn.”
Để thuận tiện chữa bệnh, Thẩm Thanh Thức danh chính ngôn thuận mời nàng chuyển tới Tuyên vương phủ.
Cũng sai người chuẩn bị cho nàng một biệt viện tốt nhất cho nàng ở.
Kể từ đó trở đi, bên ngoài bắt đầu xuất hiện những tin đồn nhảm nhí, nào thì là Thẩm thế tử cuối cùng cũng không nhịn được nữa, không quản được nửa dưới người mình chuẩn bị nạp thê thiếp rồi, nào thì nhìn xem ba năm tình cảm phu thê mặn nồng cuối cùng vẫn phải nạp thiếp…
Không những thế còn ngang nhiên đem người vào trong phủ.
Thuận nước đẩy cốt truyện, Lạc Vô Ưu tới gặp riêng ta để giải thích, nói cái gì mà nàng và Thẩm Thanh Thức không hề có gì mờ ám, nói gì mà ta đừng nghe mấy người ở bên ngoài nói bậy.
Thẩm Thanh Thức cũng thổi gió bên tai nói ta phải tin tưởng hắn.
Ta bên ngoài tươi cười đáp ứng, nói ta đương nhiên tin tưởng hai người.
Nhưng trong lòng ta ấy hả, ta mà tin các người thì ta là trẻ con ba tuổi vắt mũi chưa sạch mất.
Thẩm Thanh Thức mỗi ngày rất đều đặn tới chỗ của Lạc Vô Ưu châm cứu, một lần châm cứu là châm cứu liên tục hai canh giờ.
Bắt đầu từ đây, hắn dần dần không đòi lăn lộn cùng ta nữa.
Có rất nhiều khi ta cảm nhận được rõ ràng d ụ c vọng mạnh liệt của hắn, nhưng không hiểu vì sao hắn luôn cố hết sức để tự mình kìm nén lại, tình nguyện cơ thể yếu ớt cũng đi dội nước lạnh chứ không động vào ta.
Ha, đây là vì Lạc Vô Ưu mà thủ thân như ngọc đúng không?
Ta lạnh nhạt nhìn người đang tỏa ra khí lạnh kia, cười mỉa mai.
Đúng là đồ chóa Thẩm Thanh Thức, đồ bạc tình bạc nghĩa, gì mà phu quân mẫu mực cả kinh thành cơ chứ!
Ta giận điên lên, bỗng giật nảy mình.
Hắn vốn là nam chính, thích nữ chính cũng là điều đương nhiên, ta chỉ là nữ phụ độc ác, tức giận cái quằn què gì, có tư cách mọe gì mà tức giận cơ chứ??
Ta nhắm mắt lại, chợt bình tĩnh rất nhiều.
Dù sao cũng chỉ còn hai tháng nữa, đến lúc đó ta lập tức bỏ dép chạy lấy người, quan tâm hai người bọn họ đến với nhau hay không đến với nhau làm cái quái gì!
10.
Hai tháng nói dài cũng không dài, dường như trôi qua nhanh như cái chớp mắt.
Trên thực tế, ba năm trước, khi chúng ta mới kết hôn,Thẩm Thanh Thức đã viết sẵn một phong hưu thư, cho tới bây giờ vẫn luôn đặt nó trong thư phòng.
Nhưng có vẻ hắn đã quên rồi.
Ta tình cờ phát hiện ra phong hưu thư này cách đây một năm trước.
Thời hạn ba năm đến, lần nữa đọc phong hưu thư này, ta bất giác đặt tay lên bụng mình.
Một sinh linh bé bỏng không biết từ bao giờ đã đến bên ta
Đứa nhỏ này đến ngoài ý muốn.
Dù ta uống canh tránh thai rất đều đặn nhưng đứa nhỏ này vẫn cứ đến.
Ta biết rõ đứa nhỏ này có thể gây cản trở mình không thể chạy trốn, cũng đôi lần có ý định phá bỏ nhưng sau lại luyến tiếc không nỡ, dù sao đây cũng là đứa con đầu lòng của ta mà.
Do do dự dự một hồi.
Thôi vậy, ta sẽ tự mình nuôi nó.
Dù sao thì ta cũng đã kiếm được không ít của cải từ Thẩm Thanh Thức, đủ để hai mẹ con ta ăn sung mặc sướng suốt đời.
Sau khi quyết định xong, ta mang phong hưu thư đến gặp Thẩm Thanh Thức.
“Ba năm đã trôi qua, đã đến lúc thế tử thực hiện lời hứa ngày hôm đó rồi.”
Thẩm Thanh Thức dùng hai ngón tay xoay tờ giấy trên bàn, đôi mắt đen láy quét qua những dòng chữ hắn viết ba năm trước, ánh mắt trầm tĩnh như nước.
Một lúc lâu sau, hắn cười nhẹ một tiếng, hưu thư bị xé thành từng mảnh ngay trước mắt ta, rơi lả tả xuống thảm nhung màu đỏ như những bông tuyết.
Đôi mắt tối đen như mực của Thẩm Thanh Thức phản chiếu ánh nến đang nhảy múa rực sáng.
Hắn tiến sát gần ta, nụ cười trên môi vừa dịu dàng vừa b3nh hoạn: “Trong bụng Khanh Khanh đã có cốt nhục của ta rồi, đừng nghĩ đến việc rời đi nữa.”
Ta sốc nặng.
Ta có một người bạn là bác sĩ y học cổ truyền ở thế giới thực nên bị ảnh hưởng mà tìm hiểu một chút.
Vậy nên ta tự bắt mạch mới biết mình mang thai.
Ta chắc chắn không ai trong Tuyên vương phủ biết.
Làm sao Thẩm Thanh Thức lại phát hiện ra cho được?
"Gần đây Khanh Khanh rất thích ngủ, lại đột nhiên thèm ăn đồ chua cay. Thân là phu quân của nàng, sao ta có thể không lưu tâm được."
Ta cắn nhẹ môi dưới, quay mặt đi: “Dù ta có thai hay không thì chính miệng ngài đã hứa sẽ trả tự do cho ta sau ba năm mà.”
Thẩm Thanh Thức ung dung nói: “Ta đổi ý rồi.”
Bốn chữ này tuy nhẹ tựa lông hồng nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, đ á n h mạnh vào trái tim ta.
"Ngài có ý gì?"
Sắc mặt ta thay đổi, sắc mặt không ổn: “Đường đường là Tuyên vương thế tử, chẳng lẽ ngài tính nuốt lời hay sao?”
"Tại sao không?" Hắn nhướng mày hỏi, thản nhiên như thể người lật lọng là ta chứ không phải là hắn vậy.
"Ở lại bên ta không phải tốt hơn sao, Khanh Khanh?"
"Hơn nữa, nàng còn đang mang trong mình hài tử của ta, nàng có thể đem nó đi đâu chứ? Về Khương gia sao?"
Mẫu thân nguyên chủ đã qua đời vì bệnh tật hai năm trước, chưa đầy nửa năm, Khương phụ đã cưới nữ nhân nuôi ở ngoài hơn mười năm của mình vào cửa, còn dẫn theo một đôi huynh tỷ long phượng lớn hơn nguyên chủ một tuổi.
Một nhà bốn người họ đang vui vẻ hạnh phúc, Khương gia đã sớm không còn chỗ cho ta nữa rồi.
"Không phải việc của ngài."
"Ngài chỉ cần thả ta đi là được."
Thẩm Thanh Thức cúi đầu, suýt nữa cụng đầu vào ta: “Đã ba năm rồi, hẳn là Khanh Khanh phải hiểu rõ ta rồi mới đúng chứ.”
Làm sao ta có thể không hiểu hắn đây?
Mấy giá trị cực đoan, điên rồ và yandere còn nằm ngoài cả bảng xếp hạng luôn mà.
Chỉ cần nhìn trúng thứ gì, hắn sẽ không từ thủ đoạn để có cho bằng được.
Hắn không thèm quan tâm làm thế nào để có được nó, cướp cũng tốt, trộm cũng được, miễn là hắn có thể đạt được mục đích của mình.
Nghĩ đến đây lòng ta thắt lại.
Thấy sắc mặt ta trầm xuống, Thẩm Thanh Thức cúi đầu cười, đưa tay qua lưng ta, bế ta đến chiếc ghế gỗ đàn hương chạm trổ hoa văn.
Sau đó hắn ngồi xổm xuống, ngang tầm nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút quyến rũ si mê: “Ở lại đây, ta sẽ cho nàng tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất.”
“Cả hài tử này nữa.”
Ánh mắt hắn di chuyển xuống bụng ta, đôi bàn tay trắng đến phát sáng nhẹ nhàng vuốt v e: “Bé con cũng cần có phụ thân mà."
Ta: “Muốn có phụ thân cũng đâu phải chuyện gì khó. Ta ra bên ngoài chọn bừa một người làm cha bé con cũng được mà.”
Thẩm Thanh Thức mỉm cười: “Hài tử của ta không thể gọi nam nhân khác là cha được.”
Ta giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Cùng lắm là bỏ hài tử này đi!”
"Khanh Khanh nỡ bỏ nó đi sao?"
Hắn từ tốn nói: “Vất vả lắm nó mới đầu thai được vào bụng Khanh Khanh. Nếu nàng bỏ nó đi thì nó sẽ lại biến thành cô hồn dã quỷ, lang thang một mình trên thế gian này.”
"Nếu hài tử đã đến đây thì nhất định nó có duyên với ta và nàng, nó muốn làm hài tử của Khanh Khanh, nếu Khanh Khanh không cần nữa thì nó sẽ buồn biết bao."
"Khanh Khanh không thể nhẫn tâm như vậy được..."
Ta:"……"
Đừng hòng PUA ta nữa!
11
Ta bị cầm tù rồi.
Cũng không ngạc nhiên lắm.
Yandere, tình yêu cưỡng ép, giam cầm đều là những yếu tố bình thường.
Nhưng may là hắn không nhốt ta trong phòng bằng xích vàng hay xích bạc gì đó.
Ta có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn trong vương phủ.
Ta cũng có thể ra ngoài phủ một hoặc hai lần một tháng.
Tuy nhiên, luôn có người hầu theo sát ta không rời nửa bước.
Lúc đầu ta giận dữ chất vấn hắn: “Ngài đã thề là sẽ không giếc ta hay ngược đãi ta rồi mà. Giam cầm cũng được coi như là ngược đãi!”
Thẩm Thanh Thức rất bình tĩnh: “Vậy để ta xuống địa ngục mãi mãi đi.”
Đừng nói trên đời này có địa ngục hay không, lùi lại một bước, cho dù có địa ngục thì sao?
Trong thế giới của Thẩm Thanh Thức, dù có phải xuống địa ngục đi chăng nữa thì hắn vẫn phải đạt được điều mình muốn và làm được những gì mình muốn.
Ta:"……"
12.
Đông qua xuân tới, tuyết bắt đầu tan, hàng liễu bên bờ sông lặng lẽ đâm chồi, tạo nên khung cảnh vạn vật hồi sinh.
Tuyên vương phủ.
Thiếu niên mặc hoàng y vẫy chiếc quạt xếp trong tay, cà lơ phất phơ nói: “Thẩm huynhcó nhớ ba năm trước đây mình đã nói gì không?”
Cậu hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Thẩm Thanh Thức lúc đó, nhẹ nhàng nói: “Thích thì cầm lấy đi, chỉ cần nàng bằng lòng là được.”
“Nhưng hài tử trong bụng Khương cô nương giờ đây đã được mấy tháng rồi.”
Ngụy Tử Việt buồn bực phàn nàn: “Thẩm huynh, huynh chẳng tốt chút nào.”
Thẩm Thanh Thức lau thanh nhuyễn kiếm trong tay, động tác thong thả mà nghiêm túc, thân kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, sau đó hắn đột nhiên ngước mắt nhìn Nguỵ Tử Việt như muốn nói: “Lặp lại thử xem."
Ngụy Tử Việt bị cái nhìn sâu thẳm đầy nguy hiểm này đánh thức, lập tức đổ mồ hôi đầm đìa.
"Đùa thôi đùa thôi."
“Mỹ nhân như Khương cô nương đúng là xứng đôi vừa lứa với anh hùng hào kiệt như Thẩm huynh mà.”
Cười đùa xong, đến chuyện chính sự, Ngụy Tử Việt thu lại nụ cười vô tư, nghiêm túc nói: “Ta đã qua thăm hỏi bên phía Đại Lý Tự rồi, bằng chứng xác thực, cho dù tên khốn Trương Giao kia có cầu xin Thánh thượng thì cũng vô dụng. Lần này quay về hắn không chết thì cũng phải chịu lăng trì.”
"Chờ hắn ra ngoài, bộ binh đã sớm không còn chỗ cho hắn nữa."
"Bây giờ phải xem bên A Xuân có thuận lợi không đã. Nếu thuận lợi thì..."
“Thế tử.” Người hầu vội vàng gõ cửa, bẩm báo Thế tử phi đã xảy ra chuyện.
Ngụy Tử Việt sửng sốt một lúc, sau đó cậu thấy Thẩm Thanh Thức đã biến mất.
"Khanh Khanh."
Thẩm Thanh Thức nắm tay ta, khẽ cau mày.
Ta cười dịu dàng với hắn: “Đại phu nói không có chuyện gì, chỉ là khí huyết không đủ thôi, ngài đừng lo lắng.”
Thẩm Thanh Thức không nói gì, đến tối hắn tự mình sắc thuốc rồi đưa tới cho ta, đút cho ta từng ngụm một.
Uống xong, ta kéo hắn lại gần mình rồi nằm xuống.
Đêm khuya tĩnh mịch.
Ta nằm trong vòng tay của Thẩm Thanh Thức, dùng tay cởi bỏ bộ quần áo bẩn của hắn rồi thò tay vào trong.
Chàng thanh niên bên cạnh hừ một tiếng, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của ta, thấp giọng nói: "Ngoan nào, đợi đến khi nàng sinh hài tử ra đã."
Ta cười khúc khích.
Có lẽ vì uống quá nhiều canh tránh thai nên thai kỳ không suôn sẻ, trước đó ta còn có dấu hiệu sảy thai.
Cho nên dù muốn thủ thân như ngọc vì Lạc Vô Ưu hay là sợ làm tổn thương hài tử, Thẩm Thanh Thức cũng không thể làm gì ta.
Vì không thể thoát ra bây giờ nên ta đành buông tay.
Nhưng cũng đã thành công châm lửa rồi.
“Phải đợi bao lâu nữa vậy?” Ta nửa khó chịu nửa tủi thân.
"Ngài không thích ta nữa cũng đúng, vì mang hài tử mà vòng eo của ta giờ đã to hơn một vòng rồi,ngài chán ghét ta âu cũng là chuyện bình thường."
Có lẽ thời kỳ mang thai khiến người ta dễ đa sầu đa cảm nhưng ta thực sự đã rơi lệ trong khi diễn rồi.
Thẩm Thanh Thức ôm ta dỗ dành.
"Sao có thể chứ, Khanh Khanh thon thả mảnh mai thì tựa nhược liễu phù phong*, còn khi đ ẫy đà thì lại tựa đoá mẫu đơn diễm lệ. Dù thế nào thì cũng đều là cực phẩm."
*Yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió
Ta đẩy hắn: “Mặc kệ ngài thích mẫu đơn đấy, ta chỉ thích hoa sen thôi.”
"Ta muốn ngắm hoa sen."
Ta háo hức nhìn hắn và lặp lại: “Ta muốn ngắm hoa sen cơ.”
Thẩm Thanh Thức vẫn im lặng.
Hoa sen nở vào mùa hè.
Bây giờ mới là đầu xuân.
Hắn có thể đi đâu để làm hoa sen nở đây.
Thẩm Thanh Thức ấn huyệt trên trán, nhớ lại lời dặn của đại phu.
“Đa số nữ tử sau khi mang thai đều trở nên nhạy cảm hơn. Thân là phu quân, ngài cần phải quan tâm nhiều hơn và cố gắng hết sức để đáp ứng những yêu cầu của sản phụ.”
Hắn hôn lên trán ta, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ không phải là mùa hoa sen nở, chờ đến tháng bảy ta dẫn nàng đi ngắm nhé?”
"Không chịu đâu."
Ta ngước nhìn hắn, vô cùng tủi thân nói: "Thế tử, ngài thật vô dụng."
Thẩm Thanh Thức: “…”
Không đợi hắn nói thêm, ta đã đắp chăn lên người và nói: “Ta buồn ngủ rồi.”
Sau đó chìm vào giấc ngủ trong một giây.
Thẩm Thanh Thức bị bỏ lại một mình đành nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ, tức giận cười lớn.
13.
Mùng một tháng ba là ngày Lạc Vô Ưu thực hiện đợt châm cứu cuối cùng.
Sau thời gian này, Thẩm Thanh Thức sẽ có thể loại bỏ hoàn toàn chất độc còn sót lại ra khỏi cơ thể.
Nhưng tiểu thuyết mà, làm gì có chuyện thuận buồm xuôi gió chứ, vài chướng ngại nhỏ sẽ càng khiến mối quan hệ giữa nam nữ chính thêm phần khăng khít.
Hôm nay, kẻ thù của Tuyên Vương phủ sẽ đến ám sát hắn, Lạc Vô Ưu đang châm cứu thì bị gián đoạn, khiến Thẩm Thanh Thức rơi vào hôn mê nguy hiểm đến tính mạng.
Khi đó, Lạc Vô Ưu mới nhận ra tầm quan trọng của Thẩm Thanh Thức đối với mình và tình cảm giữa họ nhảy vọt.
Ta tính toán rồi, hôm nay chính là ngày lành tháng tốt, dọn đồ chạy trốn thôi.
Tangồi trong phòng gói ghém những thứ nhỏ nhỏ như trâm cài ngọc bích, khuyên tai đá quý, vòng tay vàng ròng và chiếc khóa trường sinh mà Thẩm Thanh Thức đích thân ban cho đứa bé trong bụng đang đặt trên bàn.
Mặt trên có khắc tên của một đứa trẻ.
- -- Duy.
Dù là nam hài hay nữ hài thì cũng đều có thể gọi là Thẩm Duy.
Ta giật mình một lúc rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bọc chiếc khóa trường sinh vào.
Sau khi thu dọn xong xuôi, ta đợi thêm một lúc nữa, trong sân bên kia truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, có người hô to: “Bảo vệ Thế tử.”
Ta biết cơ hội của mình đã đến.
14.
Sáu năm sau.
“Không sao đâu A Duy, nương thích ăn đầu cá.”
“Nhưng A Duy không muốn ăn ớt xắt nhỏ."
Nữ nhi gọi nương bằng chất giọng non nớt của mình, cái miệng nhỏ cong lên bất bình.
"Nhưng nương cũng thích ăn, mấy thứ này không đủ cho nương ăn đâu."
Ta cũng chớp chớp mắt đáng thương nhìn nữ nhi của mình.
Cuối cùng bé con chịu thua, đưa bàn tay mũm mĩm đẩy đầu cá với ớt xắt nhỏ về phía ta.
Sau đó lầm bầm nói: "Nương ăn đi."
Ta ôm lấy cơ thể nhỏ bé mềm mại mũm mĩm của con bé, hôn chụt một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó rồi cười khen ngợi: “Biết hiếu kính trưởng bối, A Duy của chúng ta giỏi quá.”
Cô bé được khen đã thẳng lưng lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Ta nhéo vào mặt con bé, lòng đầy thoả mãn.
Sáu năm trước,lúc ta trốn thoát khỏi Tuyên Vương phủ, hoàng đế Xuân Thú bị bạch hổ tấn công không lâu sau đó rồi qua đời, Thái tử lên ngôi kế vị.
Càn vương Nguỵ Tử Việt trước mặt dân chúng vạch trần tội mưu phản giếc cha, làm rối loạn kỉ cương, đảo lộn triều chính, tăng thuế đất quá mức của thái tử, cùng với Tuyên vương thế tử Thẩm Thanh Thức xây dựng một đội quân ở đất phong khởi nghĩa
Sau cùng, Thịnh quốc đã tách ra thành Đông Thịnh và Tây Thịnh.
Sau 5 năm chiến tranh khốc liệt, cuối cùng Tây Thịnh do Nguỵ Tử Việt lãnh đạo đã giành thắng lợi, thống nhất Thịnh Quốc thêm lần nữa.
Ngụy Tử Việt vừa lên ngôi đã phong hầu cho Thẩm Thanh Thức trở thành Tả thừa tướng.
Dưới một người trên vạn người.
Sau khi nghe tin này, ta thở dài một hơi, tuyến sự nghiệp của nam chính cũng gọi là ổn rồi, tất cả những gì còn lại chỉ là tuyến tình cảm giữa nam nữ chính thôi.
Nàng bỏ trốn một lần, hắn đuổi theo bắt về một lần.
15.
Mùa hè nóng nực, mặt trời như quả cầu lửa treo cao trên bầu trời, đến hoa cỏ cũng héo rũ xuống, bơ phờ.
Ta mua một căn nhà nhỏ và thuê một người hầu ở rất xa kinh thành.
Tiếng ve kêu không dứt trong đình viện khiến người ta bực bội.
Vài bông sen nước bồng bềnh trong ao, hương hoa thoang thoảng theo gió thổi vào mũi.
Lúc ta đang tịnh tâm lại, hộ vệ hoảng hốt chạy vào bẩm báo: “Tiểu thư mất tích rồi.”
Sắc mặt ta cứng đờ.
"Mau đi tìm!"
Sau khi huy động toàn bộ hộ vệ tìm kiếm hơn một giờ, cuối vẫn không có tin tức gì về A Duy.
Chân ta càng lúc càng nhũn ra, trong lòng hoảng loạn, nước mắt tuôn rơi.
Mãi tới khi đi đến sông Nam Đầu, ta mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của A Duy.
Ta chưa kịp vui mừng thì nam nhân có dung mạo tuấn tú bên cạnh nữ nhi của ta ta đột nhiên lọt vào tầm mắt.
- --Thẩm Thanh Thức.
Ba từ này đột nhiên xuất hiện trong tâm trí ta.
Dường như Thẩm Thanh Thức cũng đã phát hiện ra ta, hắn quay đầu lại mỉm cười với ta.
"A Nương!"
A Duy vui vẻ lao vào vòng tay ta.
Ta ôm con bé, cơ thể run rẩy không ngừng.
Nam nhân bước từng bước theo A Duy, nhìn ta cười dịu dàng nói: "Khanh Khanh, đã đến lúc về nhà rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.